Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 129




Editor: Quỳnh Nguyễn

Bữa tối Diệp Diệu Tư sắp xếp cực kỳ thỏa đáng, Lục Trà là một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng, phong cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ, món ăn đều ngon miệng.

Diệp Diệu Tư gọi món, chọn đồ ăn không nhiều dầu mỡ.

"Hi vọng nơi này khiến cô hài lòng.". Chọn thức ăn ngon, Diệp Diệu Tư nói.

"Cũng không tệ lắm.". Mậu Hinh rất hài lòng, cô vừa bị cảm, vốn không muốn ăn đồ dầu mỡ.

Một phần bánh mì hấp dẫn, một phần tôm, một tô cá, một nồi rau xanh, một phần hoa quả và các món nguội.

" Luật sư Diệp, muốn nói gì với tôi có thể nói thẳng rồi.". Lúc ăn cơm, Mậu Hinh đã nói, cô tuyệt đối không cho rằng Diệp Diệu Tư sẽ vô duyên vô cớ hẹn cô.

"Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với cô, chỉ có hai nguời chúng ta, nếu có thể lát nữa muốn hẹn cô xem bộ phim.". Diệp Diệu Tư trả lời.

Mậu Hinh nghe nhíu mày: "Luật sư Diệp, đừng nói anh theo đuổi tôi.".

"Nếu có thể, tôi rất muốn theo đuổi Mậu kiểm.". Diệp Diệu Tư thản nhiên thừa nhận.

" Vì sao anh muốn theo đuổi tôi?". Mậu Hinh nghe lời này, thảo luận cực kỳ nghiêm túc với anh.

"Một người đàn ông muốn theo đuổi một phụ nữ, đương nhiên là vì thích.". Diệp Diệu Tư trả lời, "Tin tưởng tôi, Mậu kiểm, tôi không phải một người tùy tiện trong tình cảm.".

"Tôi và anh có quen biết, cho nên không tồn tại vấn đề có tin hay không.". Mậu Hinh trả lời, "Nhưng chúng ta mới quen biết, anh cũng không rõ tôi, làm sao có thể dễ dàng thích tôi."

"...". Diệp Diệu Tư nhẹ nhàng nhấp ngụm nước trà, suy nghĩ tiếp theo nên nói như nào mới đúng.

" Luật sư Diệp, sau này công việc của chúng ta còn tiếp xúc rất nhiều, để tránh gặp trở ngại công tác, thừa nhận với nhau một chút sẽ tốt hơn". Nếu Diệp Diệu Tư còn tiếp tục kéo dài như vậy, cô đành phải tránh xa người này.

"Thời gian quen biết giữa tôi và Mậu kiểm không hề ngắn.". Diệp Diệu Tư trả lời, "Nhưng mà Mậu Hinh có khả năng không nhớ rõ, hoặc là chưa từng chú ý tới tôi.".

"Cái gì?". Mậu Hinh đặc biệt khó hiểu.

"14 năm trước, có phải cô từng bị bắt cóc?". Diệp Diệu Tư hỏi.

Mậu Hinh hoảng hốt, 14 năm trước cô thực sự bị bắt cóc. Năm ấy Minh gia đến biệt thự bờ biển nghỉ phép, còn mời không ít thân thích bạn bè. Ai biết lúc ấy bảy tám người đột nhập, tự xưng là công nhân công trình giếng dầu Nam Hải của Hoàn Vũ, đột nhiên bị đuổi việc nên chạy đến Minh gia lên án, trên người mang theo bom tuyên bố muốn phá hủy Minh gia.

Lúc ấy mấy công nhân kia yêu cầu Minh Văn Hiên bồi thường cho bọn họ, Minh Văn Hiên đáp ứng. Về sau mấy công nhân yêu cầu Minh gia giao cho họ một con tin, bọn họ biết Minh gia có con gái, yêu cầu Minh Văn Hiên giao con gái ra, nếu không liền lập tức kích nổ bom.

Tống Mạn Vân đương nhiên không thể để cho con gái mình chịu chết, cuối cùng đem Mậu Hinh đẩy tới, nói cô là Minh tam tiểu thư Minh Nhất Hạ. Những công nhân này chưa thấy qua Minh Nhất Hạ, thấy khí chất Mậu Hinh không tầm thường, cũng tin.

Mậu Hinh bị công nhân mang tới một cái thuyền đánh cá, bị nhốt ở chỗ đó ba ngày ba đêm. Những công nhân kia không xấu xa, cho ăn cho uống, cũng không đánh chửi cô.

Mãi đến ngày thứ ba, cô nghe những công nhân này nói, Minh gia báo án, căn bản không nghĩ giao tiền chuộc, mà là trực tiếp báo án, yêu cầu cảnh sát lập tức bắt những tội phạm này. Hiển nhiên không để ý sống chết của Mậu Hinh.

Lúc ấy cô rất thương tâm, mặc dù ăn nhờ ở đậu, nhưng cô cũng từng ảo tưởng coi Minh gia là người thân của mình.

Mãi về sau, những công nhân Minh gia này mới ý thức được bọn họ bắt cóc sai người, người Minh gia không định đưa tiền chuộc, không những vậy còn báo cảnh sát đưa bọn họ vào chỗ chết.

"Cô ta không phải tiểu thư Minh gia, mà là kẻ chết thay Minh gia đưa tới đây.". Có người nói như vậy.

" Vậy làm sao bây giờ?"

"Ném cô ta xuống biển."

Sau đó cô bị trói tay chân, ném xuống biển.