Tình cảm của Hạ Tưởng với Tào Vĩnh Quốc vô cùng phức tạp.
Tuy nói Tào Vĩnh Quốc không phải là người dẫn đường chỉ lối cho hắn trên con đường làm quan, nhưng khi hắn không một xu dính túi, bố vợ cũng không phản đối quan hệ của hắn và Tào Thù Lê. Hơn nữa lúc ấy dựa vào thân phận cán bộ cấp sở, đối với hắn vô cùng lễ nghĩa. Tuy rằng cũng có yếu tố tình đồng hương trong đó, nhưng cách đối nhân xử thế của bố vợ vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Cũng chính sự chất phác và trung hậu của Tào Vĩnh Quốc, mới có thể nuôi dưỡng được một người con gái thông minh hiền thục như Tào Thù Lê, cũng là nuôi dưỡng một người vợ hiền hoàn hảo cho hắn. Khi hắn một mình vừa đặt chân đến thành phố Yến lưu lạc kiếm sống, cũng chính Tào Vĩnh Quốc bằng thái độ ấm áp và khoan dung đã mang đến cho hắn cảm giác đầm ấm như ở nhà, để tình yêu của hắn và Tào Thù Lê suôn sẻ êm đềm, gần như không gặp bất cứ cản trở gì.
Kinh ngạc khi nghe tin bố vợ mắc bệnh nặng phải nhập viện, Hạ Tưởng cũng sững sờ đến ngây ra ngay tại chỗ.
Tống Triêu Độ cũng vô cùng sửng sốt:
- Có cần tôi sắp xếp xe đưa mọi người tới tỉnh Tây không? Vĩnh Quốc vất vả quá rồi, hy vọng ông ấy có thể bình an vô sự.
Tống Nhất Phàm không để ý Tào Thù Lê đang ở đó, giữ chặt tay Hạ Tưởng:
- Em đi cùng anh, anh Hạ, anh đừng hoảng loạn, phải giữ bình tĩnh.
Hạ Tưởng chỉ hơi hoảng hốt một chút rồi trấn tĩnh lại ngay, đơn giản hỏi thăm vài điều về bệnh tình. Tào Vĩnh Quốc là Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ, tỉnh Tây chắc chắn sẽ điều động những y bác sỹ tốt nhất để tiến hành cấp cứu. Hắn và Tào Thù Lê chắc chắn phải đến đó, nhưng cũng không thể hoảng loạn, khi hoảng loạn sẽ rất dễ mắc sai lầm.
Tống Triêu Độ không nói thêm lời nào liền lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Hình Đoan Đài:
- Đoan Đài, tình trạng Vĩnh Quốc thế nào rồi? Hạ Tưởng vừa lúc đang dùng cơm cùng tôi.
Hình Đoan Đài là Chủ tịch tỉnh Tây, có quan hệ rất thân thiết với Tống Triêu Độ, cũng không khách sáo:
- Đã cứu được rồi, tình hình đã ổn định. Vĩnh Quốc là bị bệnh do kiệt sức. Tôi không chăm sóc tốt cho ông ấy, giúp tôi chuyển lời hỏi thăm đồng chí Hạ Tưởng... nói một lời xin lỗi.
Câu trước là giọng quan cách, câu sau thì chính là lời nói thật lòng. Tào Vĩnh Quốc tới tỉnh Tây quả thật là để giúp đỡ Hình Đoan Đài. Ông ấy bệnh vì suy nhược, Hình Đoan Đài trong lòng thấy xấu hổ cũng là chuyện bình thường, cũng coi như có tình người.
Hạ Tưởng liền nhận điện thoại, nói xã giao vài câu, hỏi thăm bệnh tình, khi biết tin không nguy hiểm đến tính mạng mới yên tâm. Vả lại sự việc không bị lan rộng, được khống chế trong phạm vi nhất định, không có mấy người biết. Hình Đoan Đài suy xét chu toàn về mọi mặt, lo rằng bệnh tình của Tào Vĩnh Quốc sẽ ảnh hưởng đến bước tiếp theo trên con đường thăng tiến của ông ta.
Hạ Tưởng lại tỏ ý cảm ơn. Hình Đoan Đài làm việc kín kẽ, hắn không còn lời nào để nói, chỉ có thể cảm ơn.
Xe chạy suốt đêm đưa cả nhà Hạ Tưởng thẳng đến tỉnh Tây. Cũng may thành phố Yến cách tỉnh lị Cẩm Thành của tỉnh Tây cũng không xa, không đến 200 km. Chỉ có điều hơn phân nửa đường cao tốc là xây xuyên qua núi, tốc độ xe không cao, chạy hơn ba tiếng mới đến nơi. Hạ Tưởng vẫn không quên nói lời cảm ơn với Lý Ái Lâm:
- Ông Lý đã vất vả rồi.
- Đâu có, Thị trưởng Hạ đừng khách sáo. Đây là việc nên tôi làm mà.
Bây giờ lòng kính yêu của Lý Ái Lâm với Thị trưởng Hạ xuất phát từ tận đáy lòng. Bởi vì Thị trưởng Hạ quả thật không hề có thái độ ăn trên ngồi trước với người cấp dưới, nói chuyện hòa nhã, còn có thể suy xét mọi chuyện rất chu đáo, tuổi lại rất trẻ, thực sự là hiếm có.
Hơn nữa y là theo Tỉnh ủy tỉnh Yến đến thẳng Tỉnh ủy tỉnh Tây, thật sự là được mở rộng tầm nhìn. Chịu khổ chịu mệt chẳng vấn đề gì, chỉ cần có thể phục vụ tốt cho lãnh đạo là được. Chủ tịch tỉnh Tào lại bị bệnh khi đang làm việc, lại càng khiến y thấy muôn phần kính nể.
Ô tô đi thẳng vào bệnh viện số một tỉnh Tây, vừa có người định ngăn lại, liền nhìn thấy Hình Đoan Đài vẻ mặt trang trọng đi ra, khiến không ít người giật mình Người nào lại có địa vị ghê gớm như vậy, khiến Chủ tịch tỉnh đích thân ra nghênh đón?
Hạ Tưởng thấy Hình Đoan Đài quá nể mặt, cũng vội nói khách sáo vài câu. Hình Đoan Đài quen Hạ Tưởng cũng đã gần mười năm, biết Hạ Tưởng về sau nhất định rất có tiền đồ, trước mặt hắn cũng không ra vẻ Chủ tịch tỉnh, liền lấy thân phận bề trên nói:
- Tiểu Hạ, Vĩnh Quốc đổ bệnh phải nhập viện, trong đó cũng có trách nhiệm của tôi...
Đến phòng chăm sóc đặc biệt mới phát hiện ra, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Tưởng Tuyết Tùng cũng đang ở đó. Tào Vĩnh Quốc vừa đổ bệnh, những nhân vật số một, số hai tỉnh Tây đều có mặt, xem như thể diện cũng không nhỏ, cũng từ một khía cạnh nào đó chứng minh cách đối nhân xử thế và năng lực của Tào Vĩnh Quốc.
Hạ Tưởng liền tỏ ý cảm ơn Bí thư Tưởng.
Tưởng Tuyết Tùng năm nay 55 tuổi, đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy đã ba năm, nghe nói vẫn có khả năng thăng tiến. Thái độ ông ta hòa nhã, đầu tiên là tỏ ý an ủi Hạ Tưởng, lại đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thể hiện ý kiến, đa phần là những lời quan cách khách sáo. Nhưng cảnh tượng khi đó cũng đã là đủ, cũng khiến Hạ Tưởng thầm cảm thán, bố vợ quả thật tài giỏi, có thể có vị trí ở tỉnh Tây như ngày nay chắc chắn gắn bó chặt chẽ với năng lực cá nhân và nhân cách của ông.
Tào Vĩnh Quốc đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng lo ngại. Ông thấy Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi xe suốt đêm đến, còn trách bọn họ không nên hấp tấp, trời tối như vậy, nếu chẳng may gặp chuyện không may thì khổ biết mấy. Đôi mắt Vương Vu Phân đỏ mọng, rõ ràng là đã khóc, vừa thấy Tào Thù Lê, lại muốn rơi lệ. Tào Thù Lê liền cùng bà ngồi sang một bên nói chuyện.
Tất cả mọi người xin phép ra về. Hạ Tường liền muốn mượn cơ hội nói chuyện với bố vợ, muốn để ông lấy lí do bị bệnh mà tạm hoãn việc tới tỉnh Tề.
- Ba, không khỏe thìtrước tiên ba hãy nghỉ ngơi một thời gian, chuyện công việc tạm thời cứ gác lại đã, cũng không vội. Không gì quan trọng bằng sức khỏe, ba còn có cơ hội…
Tào Vĩnh Quốc khó hiểu nhìn Hạ Tưởng hai lần:
- Con nói thật với ta đi, tại sao con luôn phản đối việc ta đến tỉnh Tề?
- Tỉnh Tề là địa bàn của nhà họ Khâu, ba đi, chắc chắn là đứng vào bộ máy của Khâu Nhân Lễ. Nhà họ Khâu đứng sau thúc giục ba, chắc chắn là có ý đồ.Có một số việc không tiện nói rõ, nhưng Hạ Tưởng tin rằng bố vợ có thể hiểu được.
- Lập trường của ta cũng là lập trường bình dân. Ta hiểu ý của con, nhưng người trong quan trường, ai cũng sẽ nắm chặt lấy cơ hội trước mặt. Tất cả những người bình dân không ai thúc giục ta, Khâu gia đưa tay ra, ta nắm lấy, là có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta không nắm lấy, là phụ lòng tốt của người ta. Ta không nắm tay nhà họ Khâu, không chỉ có đắc tội với họ, chính cả thế lực bình dân cũng không chắc sẽ cảm kích. Bo bo giữ mình không phải con đường tiến thủ.
Hạ Tưởng im lặng không nói, trong lòng lại âm thầm ca ngợi. Trên trường chính trị cha vợ càng thành thục hơn so với trước kia, cũng có tầm nhìn xa hơn, điều ông nói kỳ thật cũng không phải không có lý. Lại nghĩ kỹ hơn, có lẽ là do hắn quá đa nghi? Lại hoặc là bố vợ quá vội vàng muốn thăng tiến. Tóm lại bất kể như thế nào, hắn biết rõ rằng không thể thuyết phục được bố vợ.
- Tốt nhất vẫn là tĩnh dưỡng một thời gian, ba cũng đừng làm việc nhiều quá, ba là trụ cột của nhà họ Tào.
Tào Thù Quân đã tốt nghiệp đại học, đi làm ở sở Tài chính tỉnh, gần như có thể khẳng định là không thể có tương lai về chính trị gì cả. Tào Thù Lê lại càng không có khả năng tham gia chính trị. Nhà họ Tào chỉ có thể dựa vào Tào Vĩnh Quốc. Tào Vĩnh Quốc không đổ- Hắn càng không phải mong chờ bố vợ có thể giúp đỡ trên con đường làm quan - nhưng ít ra nhà họ Tào có một cây đại thụ che mưa chắn gió.
Tào Thù Lê cũng đến bên khuyên:
- Ba, ba nên nghe lời, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng.
Giọng điệu của cô rất kiên quyết.
Hạ Đông cũng tinh khôn mà chui vào trong lòng Tào Vĩnh Quốc:
- Ông ngoại về thành phố Yến chơi cùng Đông Đông được không ạ? Đông đông nhớ ông, ông chẳng chơi cùng Đông Đông gì cả.
Lời nói của bất kỳ ai cũng không có tác dụng như lời của Hạ Đông, Tào Vĩnh Quốc bỗng mềm lòng :
- Được rồi, thì nghỉ nửa tháng.
Bởi vì bố vợ bất ngờ đổ bệnh, Hạ Tưởng phải ở lại thêm một hai ngày rồi mới trở về Thiên Trạch. Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong đều lần lượt gọi điện thoại tới. Thành phố Thiên Trạch tạm thời tất cả yên ổn, ngoại trừ việc Trưởng ban Từ đến Tỉnh ủy mở cuộc họp Trưởng ban Tổ chức cán bộ ra, không có việc gì xảy ra. Huyện Bào Mã cũng không có tin tức gì truyền ra…
Đương nhiên không thể có tin gì rồi, Hạ Tưởng mới rời khỏi thành phố Thiên Trạch một ngày, sự việc sao có thể có chuyển biến nhanh như vậy?
Theo hắn dự đoán, sự việc huyện Bào Mã ít nhất cũng phải mất một tuần mới có manh mối cụ thể.
Buổi tối, Hạ Tưởng một mình trông đêm để Tào Thù Lê và Vương Vu Phân về nghỉ ngơi, hắn cũng làm đầy đủ bổn phận của một người con.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng bệnh liền náo nhiệt hẳn lên. Có thể ngăn được cấp dưới đến thăm, nhưng ngăn không nổi những cuộc điện thoại thăm hỏi sau khi biết tin, hơn nữa có những cuộc điện thoại không thể không nghe.
Ví dụ như Trần Phong.
Giọng nói của Trần Phong rất hoảng hốt:
- Vĩnh Quốc, sức khỏe ông luôn luôn hơn tôi, tại sao lại xảy ra chuyện đó? Về sau phải chú ý sức khỏe, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng... Tiểu Hạ cũng ở đó hả? Được, cho tôi nói với nó mấy câu.
Trần Phong giữ chức Thị trưởng ở Sơn Thành, hợp tác với Bí thư Thành ủy cũng tạm coi là tốt, không có sự bất hòa như Hạ Tưởng lo lắng. Có lẽ là Trần Phong tuổi cũng đã cao hơn, sự sắc sảo cũng giảm đi không ít.
Chưa nói được mấy câu với Trần Phong, lại có điện thoại từ Hồ Tăng Chu. Theo sau, lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố tỉnh Yến từng là đồng nghiệp của Tào Vĩnh Quốc đều lần lượt gọi điện thoại tới hỏi thăm. Có người là nể mặt Tào Vĩnh Quốc, có người là bởi vì nể mặt Hạ Tưởng. Cuối cùng gần như trong vài chục cuộc điện thoại gọi đến, quan hệ của Hạ Tưởng chiếm khoảng một nửa.
Tào Vĩnh Quốc liền tự giễu mà cười:
- Ta tốt xấu cũng là bề trên của con, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh, con mới là Thị trưởng, uy tín cũng chẳng mấy mà lớn như ta...
Hạ Tưởng cũng biết bố vợ tuyệt đối không phải than phiền gì, trong giọng nói còn có một chút đắc ý, cũng là cảm thấy tự hào về hắn. Thực ra hắn còn chưa nói sự việc vẫn chưa lan truyền ra ngoài, ngộ nhỡ loan tin này ra, số người gọi điện thoại tới sẽ càng nhiều, hơn nữa tỉ lệ những mối quan hệ của hắn trong đó sẽ càng lớn.
Đã tới giữa trưa, có điện thoại của Tống Triêu Độ gọi tới.
Nếu nói cuộc điện thoại của Tống Triêu Độ còn nằm trong dự đoán, cuộc gọi của Phạm Duệ Hằng liền ít nhiều khiến Hạ Tưởng cảm thấy có phần bất ngờ. Bởi vì giữa Phạm Duệ Hằng và Tào Vĩnh Quốc không hề có quan hệ gì, nếu nói là nể mặt hắn, dường như trong mắt Phạm Duệ Hằng hắn lại không hề có uy tín lớn đến như vậy. Dù cho Bí thư Phạm xuất phát từ mục đích gì, người ta gọi điện thoại tới đã là thể hiện ý coi trọng, nhất định phải lịch sự.
Sau đó lại đến điện thoại của những người như Vương Bằng Phi, Cao Tấn Chu, bận tối mày tối mặt. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Buổi chiều, một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến, không ngờ là Khâu Nhân Lễ.
Nguồn tin của Khâu Nhân Lễ cũng thật nhạy bén. Đầu tiên là dặn dò Tào Vĩnh Quốc tĩnh dưỡng cẩn thận, sau đó lại căn dặn Hạ Tưởng nếu không được thì tới ngay Bắc Kinh chạy chữa, y sẽ bố trí bệnh viện. Kỳ thật dựa vào cấp bậc của Tào Vĩnh Quốc, muốn đi bệnh viện ở Bắc Kinh chẳng có gì khó. Khâu Nhân Lễ sở dĩ nhiệt tình mà chủ động đề nghị, chẳng qua là muốn ban ơn mà thôi.
Xem ra còn có ẩn ý đằng sau.
Quả nhiên, Khâu Nhân Lễ lại nhắc tới tỉnh Tề:
- Vĩnh Quốc, khí hậu tỉnh Tề dễ chịu hơn so với tỉnh Tây. Ở đó có biển, thời tiết không hanh khô, ông tới tỉnh Tề cũng có lợi cho cả thể xác và tinh thần.
- Đề nghị của Bí thư Khâu rất hay, tôi cũng hy vọng có cơ hội tới tỉnh Tề xem sao.
- Ha ha, chỉ cần Vĩnh Quốc muốn đến tỉnh Tề, tôi giơ cả hai tay chào mừng. Khâu Nhân Lễ ngừng lại một chút.
- Chỉ sợ Hạ Tưởng sẽ có ý tưởng gì đó, lần trước tôi đã nói qua với cậu ta, dường như cậu ta hơi đắn đo điều gì đó.
Tào Vĩnh Quốc thầm sửng sốt, dựa vào thế lực của nhà họ Khâu, vẫn còn phải để ý đến thái độ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một Thị trưởng mà thôi, có lẽ trong mắt những người dân bình thường thì hắn quyền cao chức trọng, nhưng đối với nhà họ Khâu, cấp Giám đốc sở thì chẳng là gì.
Có thể khiến Khâu Nhân Lễ nói ra những lời vừa rồi, cho dù có có coi là nói giỡn, cũng chứng tỏ rằng y rất để ý đến ý kiến của Hạ Tưởng.
Tào Vĩnh Quốc cũng biết rõ, con đường làm quan của Hạ Tưởng nhìn bề ngoài thì rất suôn sẻ, trên thực tế lại đầy rẫy hiểm nguy. Ông không phải không muốn giúp Hạ Tưởng, mà là cảm thấy quan niệm chính trị và phương pháp cầm quyền của ông và Hạ Tưởng khác xa nhau, không thể tìm được điểm chung. Suy xét sâu hơn nữa, những mối quan hệ cấp cao của Hạ Tưởng thậm chí còn nhiều hơn ông, căn bản cũng không cần ông phải ra tay.
Mà đối với tranh chấp lợi ích giữa Hạ Tưởng và bốn dòng họ lớn, cùng với sự thỏa thuận ngầm với Thủ tướng, Tào Vĩnh Quốc biết rất ít. Cho nên cho dù hiện giờ ông đường đường là Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ, còn có hy vọng bước tiếp theo chính thức bước vào hàng ngũ cấp Bộ trưởng, vẫn thấy sửng sốt vì sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng.
Gác điện thoại của Khâu Nhân Lễ, liền bình tĩnh lại nhiều. Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong chỉ hỏi sơ qua về bệnh tình Tào Vĩnh Quốc, liền lập tức chuyển đề tài tới Đông y Thiên Trạch:
- Hạ Tưởng, Biện Hữu Thủy ở huyện Bào Mã có biết cách làm việc không vậy? Tôi vừa mới gọi điện thoại phê bình ông ta một trận...
... Biện Hữu Thủy còn có thể có quan hệ với nhà họ Khâu? Nghĩ lại Hạ Tưởng lại rõ ràng, Đông y Thiên Trạch của nhà họ Khâu ở ngay huyện Bào Mã. Biện Hữu Thủy bị nhà họ Khâu mua chuộc cũng được, mà vốn là người nhà họ Khâu cũng tốt. Dựa vào sức mạnh của nhà họ Khâu, muốn lôi kéo một Bí thư huyện ủy nho nhỏ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nghĩ lại khi có xung đột ở Bắc Kinh, Khâu Tự Phong rõ ràng thiên hướng về lập trường của Trần Khiết Văn, lại liên tưởng đến nhà họ Khâu và Quốc Hàm Thanh cũng coi như có quan hệ chặt chẽ, rất nhiều mối liên hệ bên trong liền lộ ra.
Hạ Tưởng liền nắm chặt bàn tay:
- Biện Hữu Thủy? Để tôi nhớ xem… Bí thư huyện ủy huyện Bào Mã, ông ta cũng khá lắm, điều hành huyện Bào Mã phát triển ổn định, sao lại không làm được việc?
Khâu Tự Phong cười ha hả:
- Sự việc tôi cũng đã nghe nói. Ông ta cũng là nhất thời hồ đồ làm việc ngu ngốc, bây giờ đã hối hận rồi. Khi nãy lúc tôi phê bình ông ta, thái độ ông ta rất thành khẩn, vội nói về sau nhất định sẽ xin ý kiến và báo cáo với Thị trưởng Hạ nhiều hơn.
Có một số việc xảy ra rồi mới hối hận thì cũng không thể bù đắp nổi. Có một câu nói chính là – hối hận cũng đã muộn. Hạ Tưởng không thể nói trắng ra, nhưng vẫn tiếp tục đùa giỡn:
- Thế thì ông ta nghĩ nhiều quá rồi, cứ làm tốt chức Bí thư huyện ủy là được rồi, đâu cần thường xuyên tới thành phố… Tự Phong, dạo này ông thế nào?
Khâu Tự Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ, Hạ Tưởng rõ ràng không nể mặt y, không chịu thứ lỗi cho Biện Hữu Thủy, không chút khoa trương mà nói, đúng là một bước cũng không chịu nhượng bộ. Trong lòng y cũng rất khó chịu:
- Nói thật, Đông y Thiên Trạch là sản nghiệp nhà họ Khâu. Bây giờ Phó thị trưởng Dương muốn xử lý Đông y Thiên Trạch, xu hướng không tốt lắm. Tôi không tiện nói gì với Phó bí thư Mai. Hạ Tưởng, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần nói nhiều, cũng chỉ có anh mới có thể ngăn cản Dương Kiếm.
Hoá ra căn nguyên nằm ở Dương Kiếm. Khâu Tự Phong cho rằng Dương Kiếm là do nhà họ Mai xúi giục, cố ý làm khó dễ Đông y Thiên Trạch. Y nghĩ quá xa rồi, trên thực tế vấn đề xuất phát từ bản thân Biện Hữu Thủy, không hề có quan hệ trực tiếp với mâu thuẫn về lợi ích gia tộc.
Khâu Tự Phong không thể hiểu hết thế cục Thiên Trạch, dù sao y là người ngoài. Biện Hữu Thủy tự nguyện trở thành vật hi sinh chính trị, cũng chẳng trách được người khác ra tay trừng trị y, mình làm mình chịu.
Hạ Tưởng vốn định hàm súc nói chút một cho Khâu Tự Phong, không ngờ sau đó Khâu Tự Phong lại nói một câu khiến hắn vô cùng không vui...
- Không sợ nói anh biết, Dương Kiếm còn nuôi ý muốn đánh Đông y Thiên Trạch thì đến Phó bí thư Mai cũng không bảo vệ nổi y.
Hạ Tưởng vốn vì chuyện của bố vợ nên có phần không hứng thú lắm, cũng sớm đã bất mãn với Biện Hữu Thủy tới cực độ, chỉ thiếu một chút là bộc phát ra. Bây giờ bỗng dưng Khâu Tự Phong lại đến gây hấn, hắn liền nổi giận:
- Tự Phong, tôi cũng không sợ mà nói cho ông biết, nếu như Biện Hữu Thủy có làm gì mờ ám, tôi muốn bắt hắn, không ai có thể cản được.
Ý tứ ẩn sau câu "không ai có để cản được" chính là đừng lấy tên tuổi nhà họ Khâu để dọa người khác.
Thấy Hạ Tưởng đã gác máy mà vẫn còn tức giận, Tào Vĩnh Quốc trái lại mỉm cười:
- Con mà cũng có lúc tức giận ư? Trong quan trường, điều không sợ nhất là lời nói mạnh miệng, nói mạnh miệng không có tác dụng gì, xử lý mạnh tay mới có tác dụng.
Hạ Tưởng không giải thích nhiều về thế cục thành phố Thiên Trạch với Tào Vĩnh Quốc, càng không đề cập tới việc huyện Bào Mã xảy ra chuyện hèn mạt. Sau khi bình tĩnh lại, lại gọi điện cho Mai Thái Bình.
- Phó bí thư Mai, hội nghị Trưởng ban Tổ chức cán bộ toàn tỉnh khi nào thì kết thúc?
Mai Thái Bình lập tức hiểu rõ ý Hạ Tưởng, mỉm cười:
- Ngày mai. Sao thế, lại tính toán chủ ý của tôi rồi sao? À, tôi nghe nói Dương Kiếm tới huyện Bào Mã gây rắc rối với Đông y Thiên Trạch, nhà họ Khâu ngầm thể hiện sự bất mãn.
Nhà họ Khâu ngầm thể hiện thái độ với Mai Thái Bình, là bởi vì nhà họ Khâu không dám cứng rắn với nhà họ Mai. Khâu Tự Phong nói quyết liệt với hắn là vì y nghi ngờ những việc làm của Dương Kiếm có sự ủng hộ của hắn trong đó. Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, mâu thuẫn giữa hắn và thế lực các gia tộc đang dần lộ rõ, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ lật ngửa cả ván bài.
Nhưng có một điểm cũng khiến hắn hơi lo lắng, từ việc của Tống Triêu Độ có thể rút ra kết luận, quả thật thế lực dân thường còn lâu mới bằng thế lực các gia tộc liên kết lại với nhau. Khi Tống Triêu Độ bị thế lực gia tộc chèn ép, ông ta dường như luôn một mình chiến đấu hăng hái. Sự ủng hộ từ cấp cao có lẽ có, nhưng cũng không nhiều, phần lớn là dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn của mình.