Quan Thần

Chương 962: Mâu thuẫn tập trung: Thất bại




Tống Triêu Độ tuy cũng hiểu được chính sách nhất quán của Trung ương là như thế. Nhưng thật sự xảy ra trên người mình thì trong lòng vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Đồng nghĩa với việc lấy nguồn tài nguyên của tỉnh Yến để đi trợ cấp người khác? Dựa vào cái gì cơ chứ?

Tỉnh Yến kỳ thật không thiếu nhân tài, không thiếu tài nguyên, không thiếu cơ hội phát triển. Nhưng trung ương chụp mũ ấn xuống, chỉ là một thành phố bao bọc xung quanh mà kìm nén tỉnh Yên bao nhiêu năm nay khiến tỉnh Yến từ đầu đến cuối tiến thoái lưỡng nan, chính trị suy yếu, kinh tế không khởi sắc lên được. Nói trắng ra thì chính là lấy ích lợi của tỉnh Yến để đổi lấy ích lợi của trung ương.

Tỉnh Yến hy sinh bao nhiên năm, bất kể là nguồn nhân lực hay nguồn lực xã hội, thì hàng năm đều bị ràng buộc hoặc bị ép cung cấp giá thấp cung ứng cho Bắc Kinh. Đương nhiên chính trị chính là chính trị, không thể có sự giỗi hờn. Nhưng nói đi phải nói lại, khó khăn lắm thì nền kinh tế của thủ đô mới lên đà phát triển, rõ ràng là muốn nâng cáo sự phát triển kinh tế của tỉnh Yên thế mà lại đem việc quy hoạch chỉnh thể ngành gang thép ra để áp bức tài nguyên gang thép của tỉnh Yên. Tống Triêu Độ chẳng những tức giận mà còn vô cùng tức giận.

Ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng rất không vui, cũng ủng hộ sự cứng rắn, mạnh mẽ của Tống Triêu Độ. Lợi ích của mình mà không kiên trì thì ai chắp tay vái cho mình đây?

- Có thể cứ đáp ứng trước đã, các cổ phần khống chế 50%.

Hạ Tưởng căn cứ vào hướng đi đời sau và sự nắm vững về thị trường hiện tại của mình nên biết được rằng, hiện tại Tống Triêu Độ vô cùng vò đầu, thế nên cũng không muốn lại phải cầu kỳ nữa mà hắn trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình:

- Nguồn tài nguyên gang thép của tỉnh Yến rất phát đạt. Đan Cương và Tần Cương đều là những nhà máy lớn mà nhà nước đứng đầu trong danh sách. Lại thêm các nhà máy thép Ngưu Cương, Thiên Cương, Tuyên Cương nữa. Toàn bộ tài nguyên gang thép của tỉnh Yến tuy rằng phân tán nhưng hợp lại một chỗ thì phải xếp thứ hai toàn quốc, là tập đoàn gang thép lớn thứ tư trên thế giới.

Tống Triêu Độ thấy khó hiểu:

-Ý của cậu là...

Đan Cương và Bảo Cương xác nhập, nếu trung ương có quy hoạch thì phải chấp nhận thôi. Nhưng phải nắm giữ mấu chốt 50% trong tay. Sau khi liên hợp thì lại lấy lý do là nguồn tài nguyên quay vòng để tiếp tục liên hợp toàn bộ nguồn tài nguyên của tỉnh Yến. Dù sao thì nguồn tài nguyên của tỉnh Yến tuy là phong phú nhưng lại phân tán, nên không hình thành được quy mộ hiệu quả và lợi ích. Trong quá trình liên hợp toàn bộ tài nguyên gang thép của tỉnh Yến thì phương diện Đan Cương chiếm tỉ trọng càng lúc càng lớn. Ưu thế của Bảo Cương sẽ càng ngày càng nhỏ, đến lúc đó không cần chúng ta đề xuất, Bảo Cương cũng sẽ tự giác cảm thấy không hứng thú, bỏ chạy lấy người thôi.

Tống Triêu Độ vẻ mặt khó tin nhìn Hạ Tưởng vài lần, sau đó kéo từ trong ngăn kéo ra một sấp tài liệu. Ước chừng xem khoảng năm sáu phút rồi mới đưa sấp tài liệu cho Hạ Tưởng:

-Không thể tưởng được, cậu là Thị trưởng của một thành phố cấp 3 mà còn hiểu biết về tài nguyên gang thép hơn cả Phó chủ tịch chủ quản ngành sản xuất gang thép. Theo tôi thấy, cho cậu làm cái chức Phó chủ tịch đó thì cậu cũng có thể đảm nhiệm được.

Hạ Tưởng vội khiêm tốn:

-Cháu quen chú nên chịu sự ảnh hưởng năng lực phán đoán lý trí của chú. Cháu đâu có đủ tư cách làm Phó chủ tịch chứ? Chú đừng muốn giết cháu thế chứ.

Cũng là mối quan hệ quá thân quen với Chủ tịch tỉnh Tống nên hắn nói tùy tiện hơn rất nhiều. Chứ không thì một vị Thị trưởng ở trước Chủ tịch tỉnh thì phải khúm núm mới đúng.

Trong khi nói chuyện, Hạ Tưởng nhận lấy sấp tài liệu, xem kỹ vài lần, liệt kê ra một cách tỉ mỉ về quy mô, giá trị sản lượng và ưu thế của mấy nhà máy thép lớn của tỉnh Yến. Nhưng vẫn chưa đem tất cả các nhà máy thép xuyên vào một mối, chính là liên hợp làm một.

Đề nghị của Hạ Tưởng can đảm và vượt mức quy định, nhưng không phải là ăn nói lung tung, mà là tỉnh Yến đời sau trải qua bài học máu và nước mắt, trải qua hàng loạt các cuộc nghiên cứu điều tra, lại trải qua không biết bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng mới đạt được thành công. Bây giờ hắn đưa ra, là muốn ngành gang thép của tỉnh Yến đi đường tắt, tránh bị người ta luôn coi là miếng mồi béo bở. Như thế thì tất sẽ có một ngày nào đó sẽ bị chia ra xâm hại.

Liên hợp sớm, sớm trở thành đồ vật khổng lổ thì người khác có thèm cũng không thể nuốt được.

Chủ nghĩa bảo hộ địa phương tuy là thường xuyên bị truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí lên án, nhưng không bảo vệ thì không được. Tài nguyên của những nơi nghèo đều bị những khu vực phát triển khống chế và theo hình thức chia thuế để mang đi. Thế thì còn phát triển nổi gì? Càng nghèo càng lạc hậu. Giống như sau đời giàu thứ hai là đời giàu thứ ba, thứ tư, lẽ nào sau đời nghèo thứ hai chỉ có thể là đời nghèo thứ hai, đời nghèo thứ ba?

Ai cũng mặc kệ.

Chính sách của Mỹ thi hành trên thế giới thực tế chính là như vậy. Chiếm đoạt và áp bức tài nguyên quốc gia của nước khác, hoàn toàn vì để phục vụ lợi ích quốc gia. Dân số nước Mỹ chỉ chiếm không đến 5% thế giới nhưng lại tiêu hao 25% nguồn tài nguyên của Trái đất. Dựa vào đâu mà lại như thế? Chính là dựa vào chế định công pháp quốc tế của nước Mỹ. Nói trắng ra, chính là chính sách cây gậy và củ cà rốt, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, vừa dọa nạt vừa lừa dối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Điều đáng tiếc chính là, những quốc gia vĩ đại cũng bị lừa bịp rất nhiều năm.

Cũng giống như chính sách của chính sách cải cách mở cửa trong nước vậy. Sự nghiêng lệch về chính sách tạo nên một số địa khu giàu lên trước. Những địa khu giàu lên trước đó lại tự cao tự đại cho rằng mình là tài trí hơn người, hơn nữa truyền thông cũng thường xuyên trợ giúp, tuyên truyền khắp nơi rằng con người những địa khu nghèo lười biếng ngu muội. Ngay cả Hạ Tưởng trước đây cũng bị truyền thông tẩy não, cho rằng thật sự là như thế, nhưng bây giờ hắn dần dần trưởng thành và đứng trên vị trí cao nhìn nhận vấn đề nên đã có sự chuyển biến quan niệm. Thực ra là một cách nói rất tổn thương và vô tri. Ví dụ như các địa khu miền duyên hải trải qua cải cách mở cửa hai mươi năm cuối cùng thành một tỉnh giàu có nhất cả nước. Cái gọi là người trở nên giàu có thì bộ mặt cũng thay đổi, liền cảm thấy mình ở trên cao tài trí hơn người chứ không biết rằng đó là sự tập trung tài nguyên để một địa khu phát triển. Không phát triển lên được thì đúng là ngu ngốc.

Thậm chí nói trắng ra một câu, lẽ nào trước khi cải cách mở cửa những địa khu vùng duyên hải luôn vô cùng lạc hậu chính là vì tư tưởng bảo thủ và lạc hậu. Một khi cải cách thì con người liền trở nên thông minh?

Không hiểu rõ uy lực của sự nâng đỡ chính sách thì đừng có cái gì cũng quy về bảo thủ và lạc hậu. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, từ lúc đầu, khu công nghiệp Singapore là chuẩn bị làm ở Tân Thành, đều đã nói chuyện xong xuôi cả rồi. Nhưng nghe lời khuyên của trung ương thì lại chuyển về Tô Châu. Cái gọi là lời khuyên chẳng phải là mệnh lệnh hành chính đó sao? Cuối cùng lại lấy những lý do khác để nói Tân Thành lạc hậu bảo thủ, Tân Thành làm sao mà phục được chứ?

Mà trong thời kỳ quy hoạch kinh tế, Đông Bắc là địa khu phát triển nhất cả nước. Tỉ lệ thành thị hóa cao nhất. Nhưng sau khi cải cách mở cửa thì không những không đưa ra chính sách cho Đông Bắc mà lại dùng quy hoạch giá thấp để phân phối dầu mỏ, than đá, gang thép, sản phẩm công nghiệp nặng của Đông Bắc. Lại cho Lĩnh Nam, Giang Chiết ưu đãi thu nhập thuế doanh nghiệp, giá cả buông ra. Như thế khiến cho nền kinh tế Đông Bắc nhanh chóng suy sụp. Bây giờ lại quay ra chỉ trích tư tưởng Đông Bắc lạc hậu sao? Thế thì công bằng ở đâu đây?

Tỉnh Yến cũng là như thế.

Sự trưng dụng tài nguyên, về chính sách thì không nghiêng lệch, chính là vì Bắc Kinh – Thiên Tân bao quanh, nên cứ tiến thoái lưỡng nan bao nhiêu năm nay. Hạ Tưởng không phải Chủ tịch tỉnh, không nên quan tâm đến chuyện của toàn tỉnh. Nhưng ai bảo hắn lại có quan hệ tốt với Chủ tịch tỉnh Tống như thế? Hơn nữa Chủ tịch tỉnh Tống lại hỏi kế hắn nữa? Hắn không thể không lộ ra chút ít suy nghĩ của mình ra.

Tài liệu của Chủ tịch tỉnh Tống vô cùng tỉ mỉ xác thực. Chỉ thiếu một chỗ là can đảm bước về phía trước một bước, liên hợp toàn bộ tài nguyên của tỉnh. Kiến nghị của Hạ Tưởng chính là những nét chính của vấn đề. Dùng một đường dây mấu chốt để xuyên suốt các tài liệu với nhau đạt được tác dụng nội dung rõ ràng, sinh động.

Tống Triêu Độ xem trọng Hạ Tưởng như vậy không phải là không có nguyên do. Đề nghị của Hạ Tưởng đơn giản, nhưng trên thực tế chính là ở tình hình trước mắt, trong điều kiện chính trị trong nước như vậy, thì tỉnh Yến chỉ có thể đưa ra sự phản kích ôn hòa và cũng là hữu hiệu nhất. Làm mạnh thì không được, trung ương không đồng ý. Làm nhẹ thì có thể có khả năng may áo cho người khác.

Tống Triêu Độ lại trầm tư một lát, bỏ qua thái độ mệt mỏi vừa rồi, cười ha hả:

-Sáng mai sẽ trả lời Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, đồng ý liên hợp, chiếm mỗi bên 50% cổ phần. Chiều mai sẽ có cuộc họp, nghiên cứu quy hoạch tài nguyên gang thép của tỉnh Yến. Tỉnh Yến cần phải khắc phục khó khăn một cách ngoạn mục. Tuy nhiên...

Cùng với đó ông ta cũng ý thức được vấn đề còn tồn tại.

- Toàn bộ kế hoạch trong giai đoạn này phải bảo mật, hơn nữa không được để cho người ngoài biết là chủ ý của cậu.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Cháu biết mà. Cứ theo tinh thần chỉ thị của chú mà làm.

Tống Triêu Độ cũng không phải là coi con đường suy nghĩ của Hạ Tưởng làm suy nghĩ của riêng mình mà là không muốn người ngoài biết được chủ ý mà ông ta đưa ra. Nếu không thì chắc chắn sẽ làm thế lực gia tộc tức giận. Nhưng về sau không biết thế nào vẫn để lọt tin tức ra khiến mấy nhà đều biết là thủ đoạn của Hạ Tưởng. Kết quả vẫn là dẫn đến một nguy cơ.

Chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.

-Không giấu gì cậu. Hạ Tưởng. Việc liên hợp Đan Cương và Bảo Cương là một cửa ải khó khăn của tôi. Qua được thì tin đồn sẽ nhỏ. Không qua được thì tin đồn ầm lên.

Tống Triêu Độ xem như đã nói hết với Hạ Tưởng. Làm Chủ tịch tỉnh, có thể nói ra mối liên hệ nội tại của một số vấn đề thì tuyệt đối là sự thể hiện của sự tín nhiệm hoàn toàn đối với hắn. Cũng là sự báo đáp với kiến nghị quý báu mà hắn vừa đưa ra.

Hạ Tưởng gật gật đầu, ngầm hiểu:

-Chủ tịch tỉnh Tống đã mở ra một cục diện ở tỉnh Yến. Nếu như tiếp tục phát triển một bước nữa của công việc thì mới có nhiều đất dụng võ.

Tống Triêu Độ cười cười:

-Khó đấy. Khẩu hiệu của vòng kinh tế của thủ đô hô lên khá vang, nhưng thực tế thì thao tác không làm nổi, khó khăn chồng chất. Tuy nhiên nếu như cho tôi thời gian ba nămm, tôi có niềm tin đưa nền kinh tế tỉnh Yến lên một tầm cao mới. Nhưng lực cản ở các phương diện là rất lớn. Những cái khác thì không nói, chỉ nói đến liên hợp tài nguyên gang thép của tỉnh Yên, thành phố Thiên Trạch cũng có phần. Đến lúc đó cậu cũng không dễ làm đâu.

Công ty cổ phần hữu hạn vanadium titanium Thiên Trạch là thành viên của công ty gang thép Thiên Trạch. Là sản nghiệp của nhà họ Ngô. Muốn liên hợp thì tất nhiên sẽ gặp phải sự chống lại của nhà họ Ngô, không thể thiếu được. Lại có trò hay.

Hơn nữa chuyện của huyện Bào Mã nói không chừng còn đề cập đến lợi ích của Đông y Thiên Trạch. Đông y Thiên Trạch là sản nghiệp của nhà họ Khâu. Sự kiện huyện Bào Mã muốn gây tác động đến lợi ích của nhà họ Khâu. Sự kiện liên hợp gang thép gây tác động đến lợi ích nhà họ Ngô. Mối quan hệ giữa hắn và thế lực gia tộc càng ngày càng xa? Mâu thuẫn sắp trồi lên mặt nước trở thành mâu thuẫn chủ yếu rồi?

Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng Hạ Tưởng không có đường lui. Hắn không phải là người thấy khó khăn là lùi bước. Hơn nữa hắn cũng đã sớm kiên định lập trường rồi. Cũng biết rằng con đường phía trước tất sẽ có nhiều gian nan hiểm trở nhưng con người sinh ra luôn phải lựa chọn, có cái nên làm, có cái không nên làm.

Buổi tối, dưới lời đề nghị của Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng gọi Tào Thù Lê và Hạ Đông củng ra ngoài ăn tối. Hạ Đông vừa thấy Tống Nhất Phàm liền thích cô ta ngay, nói ngọt vô cùng, một câu chị hai câu chị. Tống Nhất Phàm vui một hồi rồi sau đó tỉnh ngộ, mặt nghiêm túc bảo nó phải gọi cô là dì. Nếu không thì không quan tâm đến nó nữa. Khiến ai nấy cũng phải cười.

Đang lúc ăn cơm dỡ, Tào Thù Lê bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe điện thoại xong thì mặt cô biến sắc. Vốn là nụ cười tươi vui nay lại là tiếng khóc rống thất thanh, khiến Hạ Tưởng kinh ngạc.

-Cha bị xuất huyết não, phải nằm viện rồi.

Ngay lúc Tào Vĩnh Quốc sắp sửa đến một lần lên chức quan trọng nhất trong cuộc đời thì đột nhiên lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn không ngờ.