Ngực Hạ Tưởng như bị nghẹn lại, là một loại cảm giác khó chịu chưa từng có.
Lưu Nhất Cửu không phải người biết nhìn mặt đoán lòng người, gã mặc kệ trong lòng Hạ Tưởng có khó chịu hay không, tiếp tục nói:
- Có thể Bì Bất Hưu không những giữ lời hứa, còn uy hiếp Kỷ Phong Thanh. Căn cứ vào kinh nghiệm điều tra nhiều năm của tôi, Kỷ Phong Thanh vừa không muốn lòng tốt bị người khác lợi dụng, lại bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao, vì vậy mới đi vào đường cùng.
Tay Hạ Tưởng run nhè nhẹ, hắn vào chốn quan trường đã 10 năm, lần đầu tiên cảm thấy ngực mình đau nhói. Hắn cũng không hề trách Lưu Nhất Cửu nói thẳng quá, ngược lại còn cảm kích sự thẳng thắn của gã. Vì lời nói của Lưu Nhất Cửu, khiến hắn đối mặt trực tiếp với mặt yếu của mình, khiến hắn vô cùng đau khổ, hối hận lúc trước không nên giở giọng đuổi Kỷ Phong Thanh đi. Nếu hơi lộ ra chút ý tứ giữ lại, dù rằng cho Kỷ Phong Thanh một chút hy vọng, Kỷ Phong Thanh cũng không đi vào đường cùng.
Tự trách lại càng thêm hối hận, Hạ Tưởng đưa tay đẩy ly rượu đến trước mặt Bành Vân Phong:
- Rót một ly đi!
Bành Vân Phong vội vàng rót cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền nâng ly lên:
- Nhất Cửu, cạn ly này đi.
Lưu Nhất Cửu nghiêm túc cụng ly với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, anh nói thế nào, tôi làm thế ấy.
Hạ Tưởng mới biết Lưu Nhất Cửu bảy phần say ba phần tỉnh, kỳ thật trong lòng hiểu rất rõ lý lẽ, liền yên tâm, giọng nói kiên định:
- Điều tra, điều tra đến cùng, bất luận liên lụy đến ai, ông cứ đi điều tra đi, nếu có vấn đề lớn gì xuất hiện, tôi gánh vác.
Trong lòng hắn tức nghẹn, nói chuyện lại rất gọn gàng dứt khoát.
Lưu Nhất Cửu đặt ly rượu lên bàn, nói lớn:
- Phục vụ, mang rượu lên!
Rượu được mang lên, Lưu Nhất Cửu vung cái ly không lên, lại rót đầy ly, mắt đỏ lên uống cạn:
- Thị trưởng Hạ, vậy tôi sẽ điều tra đến cùng, tôi sẽ dùng thủ đoạn của tôi để phá án, anh cứ làm như không biết gì là được. Còn có một việc tôi phải nhắc nhở anh một chút, khi họp, anh phải cẩn thận thủ đoạn của những tên tiểu nhân. Trước đây, thành phố Thiên Trạch không phải chưa từng có những ví dụ như vậy. Kỷ Phong Thanh bị chết oan uổng, không thể không chết được. Gã không viết văn bản đó thì sẽ bị làm khó dễ, nếu viết, thì lại bị người ta lợi dụng, thậm chí còn trở thành một đề án trong cuộc họp, cuối cùng cũng không có kết thúc tốt đẹp gì. Gã không muốn lấy thân mình làm súng…
Trên đường về, Hạ Tưởng cứ im lặng không nói gì, lãnh đạo không nói, Bành Vân Phong cũng không dám nhiều lời, không khí trong xe vô cùng trầm mặc. Bành Vân Phong cũng có thể nhận thấy tâm tình Thị trưởng Hạ không tốt. Gã còn tưởng Thị trưởng Hạ đang tức giận mấy chuyện Bì Bất Hưu làm, nhưng lại không biết rằng, Thị trưởng Hạ đang tức giận chính bản thân mình.
Hạ Tưởng quả thật đau lòng.
Vấn đề tác phong sinh hoạt, cái chết của Kỷ Phong Thanh, lại thêm hội nghị được triệu tập, lại còn có chính sách chống đỡ không có người hưởng ứng..v..v.., thủ đoạn của đối thủ quả thật chu đáo chặt chẽ, thận trọng, thủ đoạn cao siêu mà không hề có dấu vết gì. Hắn tuy đau lòng cho cái chết của Kỷ Phong Thanh, lại hận Bì Bất Hưu nham hiểm giết người mà không có vết máu, hơn nữa lại không cần phải chịu trách nhiệm gì trước pháp luật.
Thành phố Thiên Trạch quả thật là một nơi lòng người phức tạp, có những đối đầu của những lãnh đạo trong Hội nghị thường vụ, lại có những tính toán âm thầm không ai đoán biết được phía sau lưng, thật sự trông gà hóa cuốc, nơi nào cũng là cạm bẫy.
Có thể nói cái chết của Kỷ Phong Thanh khiến Hạ Tưởng đau lòng, nhưng đồng thời, cũng đốt lên lửa giận trong lòng, ý chí chiến đấu sục sôi. Đối phương xuất những chiêu ngầm không ngừng, nếu hắn còn nhượng bộ nữa, không những không thể thi hành những lý luận chính trị của mình, còn có khả năng bước đi khó khăn hơn, không chừng sẽ rơi vào một kết cục thảm hại.
Trừ phi…trừ phi hoàn toàn thông đồng với đối phương, để mặc thành phố Thiên Trạch tiếp tục nghèo khó, hơn nữa phải đầy đủ hết mọi thứ, có lẽ đối phương mới cho rằng hắn không hề có khả năng uy hiếp. Nếu như vậy, hắn thà rằng không quan tâm không làm gì, đi kiếm tiền đi hưởng thụ cuộc sống là được.
Về đến nhà, Vệ Tân đã ngủ, một mình Quyền Trứ ngồi trên giường, giống như một con mèo rất đáng yêu. Gần đây trạng thái của Vệ Tân cũng không tệ, đã thích nghi với sự giá lạnh của Thiên Trạch, vẫn luôn khảo sát thị trường, còn chuẩn bị thương mại tin tức điện tử, Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng cô, mặc kệ cô.
Ngủ không được, hắn lại đến thư phòng nghiên cứu tình hình thành phố Thiên Trạch. Chuyện của Kỷ Phong Thanh Lưu Nhất Cửu đã đáp ứng, không cần hắn phải lo nghĩ nữa. Cái hắn cần ứng phó bây giờ là bước mở rộng tiếp theo với chính sách ủng hộ doanh nghiệp quốc doanh, chỉ được thắng chứ không thể bại. Cũng may hắn có một thực lực kinh tế mạnh đứng phía sau, chỉ cần bắt đầu từ kinh tế thúc đẩy lợi ích của toàn bộ thị trường là được.
Sức khống chế của đối phương có lớn nữa, cũng không thể khống chế nổi sự theo đuổi cuồng nhiệt của doanh nghiệp đối với tư bản. Đợi đến lúc tất cả những doanh nghiệp quốc doanh đều phát hiện bọn họ đột nhiên bị đẩy sang một bên, đã bỏ qua một thời cơ tốt, bọn họ sẽ phải trả giá rất lớn. Nền kinh tế thị trường là một trò chơi có quy luật cá lớn nuốt cá bé, có cơ hội phát triển lớn mạnh rồi còn nhìn trước ngó sau, cuối cùng nếu bị đào thải khỏi thị trường, thì cũng đừng trách ai.
Thật ra bất cứ nơi nào, có nghèo khó có lạc hậu đi nữa cũng phải có những ưu thế trời sinh, nhưng còn phải xem lợi thế đó có được phát hiện và phát triển hay không. Trong tay Hạ Tưởng cầm một tập tài liệu, do Lý Thấm chỉnh lý, liên quan đến những suy nghĩ về thực trạng và những khó khăn của nền kinh tế Thiên Trạch hiện nay. Phân tích của bà rất tỉ mỉ xác thực, cũng rất khách quan, có giá trị tham khảo rất lớn. Đương nhiên Lý Thấm không phải cán bộ chính phủ, cũng không phải học giả kinh tế, nên cũng khó tránh khỏi những chỗ không đúng.
Còn có một điểm bà hoàn toàn kém xa Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng có một khả năng dự đoán tương lai mà không người nào có được.
Lại xem qua một lượt tài liệu về những nhà đầu tư ở thành phố Yến và ở Bắc Kinh, trong lòng Hạ Tưởng càng hiểu rõ, vài ngày sau, hắn sẽ mang lại một luồng gió lớn cho thành phố Thiên Trạch vốn yên tĩnh này.
Mấy ngày gần đây, không khí ở Thiên Trạch rất lạ lùng, trong tòa nhà Thành ủy ai cũng cảm thấy bất an, không ai dám nói gì, vì ngày nào cũng họp để nhấn mạnh về kỷ luật và tác phong. Ai dám nói lung tung người đó liền không hay. Cấp trên họp nói còn dễ nghe một chút, lúc truyền đạt đến những hội nghị cấp dưới, nói rất thô, có những trưởng phòng và người phụ trách liền nói lớn:
- Ai dám nói lung tung, người đó là phản đồ của chúng ta. Ai là phản đồ, không để chúng tôi sống yên ổn, tôi sẽ khiến người đó gặp ác mộng.
Cũng có những phóng viên các nơi khác nghe tin đến phỏng vấn, bị ban Truyền thông và công an phối hợp đuổi ra khỏi Thiên Trạch, không thu hoạch được gì. Truyền thông tin tức địa phương không cần nói đến, sớm đã đánh tiếng qua, ngay cả Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn cũng không có yêu cầu phỏng vấn¬¬ ---họ đã được sắp xếp cho ra nước ngoài du lịch rồi, nói là đi du lịch, nhưng rõ ràng là phòng ngừa các cô gây chuyện.
Hạ Tưởng cũng không ngờ sự việc lại trở nên ồn ào như vậy, hắn là Thị trưởng, thành phố Thiên Trạch có chuyện, hắn sẽ xử lý theo lẽ công bằng, nhưng cũng xử lý nội bộ, dù sao Thiên Trạch cũng bị truyền bậy bạ bên ngoài, thân là Thị trưởng hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên cũng không ai bàn luận gì đến cái chết của Kỷ Phong Thanh, nhưng lại có người bàn luận chuyện tình cảm của Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ tuổi trẻ anh tuấn, cho dù không phải Thị trưởng cũng có người đẹp theo quanh, huống hồ còn là một Thị trưởng đang nắm quyền trẻ nhất trong tỉnh? Nhưng khiến người khởi xướng ra chuyện này cũng theo không kịp chính là, tin đồn Thị trưởng Hạ và các chị em không những khiến Thị trưởng Hạ bị xấu mặt, ngược lại khiến những người trẻ tuổi trong Thành ủy càng thêm hâm mộ và kính nể, cho rằng Thị trưởng Hạ chính là gương mẫu của họ.
Thân là cấp trên, những chuyện đồn đại nhảm nhí từ trước đến nay không hề thiếu, Hạ Tưởng cũng nghĩ thoáng hơn, mặc kệ người khác nói thế nào, hắn không quan tâm không áp chế không giải thích, dù sao Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cũng đang ở nước ngoài, những lời đồn đại cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở những lời vu vơ mà thôi.
Không ngờ mấy ngày sau lời đồn đại về Thị trưởng Hạ và Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cũng biến mất, nhưng lại có tin đồn mới xuất hiện, nói rằng Thị trưởng Hạ không có gì với họ Kim, người hắn thích là một người khác, thứ nhất là Kim Nhan Chiếu ở Đài truyền hình, một người khác nữa là Lan Mẫn Mẫn ở Nhật báo.
Vừa lúc này Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn đi du lịch đã quay lại, sau khi nghe xong tin đồn, Kim Nhân Chiếu rất thoải mái, cười hì hì:
- Ai nói tôi cùng với Thị trưởng Hạ vậy? Tôi cũng có bạn trai rồi, và là một cô gái thuần khiết.
Lan Mẫn Mẫn nghe xong lại cười không dứt:
- Việc này ai tin thì người đó có chỉ số thông minh của loài heo.
Đương sự không thừa nhận, người ngoài lại được dịp suy đoán. Mà đương sự thứ nhất là Thị trưởng Hạ lại không thèm đếm xỉa, ngày nào cũng bận rộn không ngừng, đừng nói đi giải thích những tin tức lá cải, mà còn không màng để ý.
Hạ Tưởng thật sự rất bận.
Vì vụ việc Kỷ Phong Thanh tạm thời được bình ổn lại, không gây ra phiền phức gì cho Thiên Trạch, người nhà cũng không gây rắc rối gì, nhưng những việc ngầm bên trong vẫn còn được tiến triển. Hắn cũng không thể quên được cái chết của Kỷ Phong Thanh, cũng tiếp tục điều tra làm rõ, chắc chắn cũng sẽ có thu hoạch gì đó. Nhưng hắn sẽ không lộ diện, chỉ biết âm thầm ủng hộ cho Lưu Nhất Cửu.
Công việc quan trọng ở bên ngoài vẫn là việc thực hiện chính sách ủng hộ, sau khi công bố tin tức đối ngoại về điều chỉnh chính sách ủng hộ, khi biết được có khả năng sẽ ủng hộ những nhà đầu tư bên ngoài đến, những doanh nghiệp quốc doanh ở Thiên Trạch từng nôn nóng, điện thoại cố vấn không ngừng, nhưng chỉ thấy sấm chớp mà không thấy trời mưa. Cuối cùng những người đến báo cáo cũng chỉ rải rác mấy người, có lẽ có người lên tiếng sau lưng, nói rằng việc ủng hộ những nhà đầu tư bên ngoài đến chẳng qua cũng chỉ là tự mình dối mình, bởi vì thành phố Thiên Trạch đâu có nhiều nhà đầu tư tiền tỷ như vậy? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện khiến người ta không ngờ được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, những nhà đầu tư ở thành phố Yến và Bắc Kinh đến đầu tư ở Thiên Trạch trước đây, mức đầu tư dưới 50 triệu, toàn bộ tăng lên đến 100 triệu, sau một tuần, chỉ còn có mười mấy nhà đầu tư phù hợp với điều kiện ủng hộ nhà đầu tư bên ngoài đến.
Hơn nữa tất cả những nhà đầu tư phù hợp điều kiện đều phải trình lên Ủy ban nhân dân thành phố, mà phía Ủy ban cũng có những phản hồi tích cực, chính thức thụ lý đơn xin. Cứ như vậy, những doanh nghiệp quốc doanh ở thành phố Thiên Trạch mới thật sự nóng lòng. Một cơ hội tốt như vậy lại hai tay dâng cho người ngoài, ai cũng không phục, ai cũng cảm thấy không cam lòng.
Nhưng dường như lại có người lên tiếng, nói không cần nóng vội, phía chính phủ chỉ đang diễn kịch thôi, chính là muốn doanh nghiệp quốc doanh rối loạn, dụ dỗ bên trong, đừng tin vào những nhà đầu tư bên ngoài, 100 triệu nói đầu tư là đầu tư, quả thật nói đùa, từ lúc nào thành phố Thiên Trạch lại có đầu tư quy mô lớn hàng trăm triệu như vậy? Đồng thời còn có người uy hiếp rằng, bây giờ đứng vững trước áp lực, sau này sẽ có càng nhiều những chính sách ưu đãi xuất hiện, bây giờ không đứng vững được, ai làm chim đầu đàn, đừng ai nghĩ đến chuyện sau này sẽ có thêm chính sách tốt nào nữa.
Rất nhiều người lại lùi bước.
Lùi bước thì không quan trọng, nhưng quan trọng chính là đã lỡ mất cơ hội tốt.