Lý Thấm sau khi nhận được cuộc điện thoại của Hạ Tưởng liền phấn chấn vô cùng. Từ sau cuộc đại chiến kinh tế ở quận Hạ Mã, cô cảm thấy Hạ Tưởng có chút bó buộc trên cuộc chiến thương trường. Ở thành phố Lang căn bản không có vai trò gì trên lĩnh vực kinh tế. Bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu xây dựng lên chiến tuyến của mình ở thành phố Thiên Trạch.
Vừa mới ngắt cuộc gọi với Lý Thấm thì điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên. Là một số lạ. Hắn vốn không muốn nhấc máy nhưng biết rằng số máy của hắn không nhiều người biết. Thế nên lại nhấc máy lên nghe. Trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói quen thuộc.
-Lãnh đạo à, là tôi đây, lão trư cợt nhả
Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười thành tiếng. Tôn Hiện Vĩ còn tự xưng mình là lão trư cợt nhả nữa chứ. Chắc chắn là lại phát hiện ra mục tiêu mới rồi đây.
Quả nhiên, Tôn Hiện Vĩ còn nói:
-Tôi đang ở thành phố Thiên Trạch...
Hạ Tưởng giật mình:
-Anh lẳng lặng đến đây, sao không báo cho tôi một tiếng?
-Tôi sợ lãnh đạo phê bình tôi. Bởi vì tôi thứ nhất là đi khảo sát thị trưởng, thứ hai là đi khảo sát mỹ nữ. Kim Nhan Chiếu đẹp quá, đẹp gấp trăm lần so với các mỹ nữ Hàn Quốc cộng lại. Tôi sẽ theo đuổi cô ấy.
Tôn Hiện Vĩ dù không ở trước mặt Hạ Tưởng nhưng Hạ Tưởng vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng hớn hở làm dáng của anh ta.
Hạ Tưởng không nói gì. Khi nào Tôn Hiện Vĩ có thể bỏ tật xấu lẳng lơ lơ lẳng thì anh ta nói không chừng sẽ là một trong mười nhà bất động sản lớn của tỉnh Yến. Đáng tiếc là anh ta quá háo sắc.
-Buổi tối thì hãy nói chuyện chính với Lý Thấm đã. Đừng có suốt ngày mơ tưởng đến phụ nữ.
Hạ Tưởng chẳng muốn nói thêm gì anh ta.
-Ngoài chuyện chính ra, anh có quyền tự do trong đời sống riêng tư. Nhưng giới công thương thành phố Thiên Trạch, chẳng những bảo thủ mà còn rất đoàn kết, cục diện không dễ mở ra đâu.
-Lãnh đạo yên tâm. Chỉ cần vốn hùng hậu thì không có chuyện không mở được cục diện. Chỉ cần thực lực đủ thì không có cái giường nào của phụ nữ mà không lên được.
Thật sự là một lão trư bất cứ lúc nào cũng tùy tiện thể hiện thói lẳng lơ. Hạ Tưởng cười rồi ngắt điện thoại.
Buổi chiều Trần Thiên Vũ và Dương Kiếm đến nhà Kỷ Phong Thanh an ủi người nhà của anh ta. Sau khi hai người trở về lại triệu tập một cuộc họp thường vụ thống nhất cách nhìn nhận vấn đề và do văn phòng Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân liên hợp gửi đi thông báo nội bộ. Yêu cầu tất cả các cán bộ Đảng viên không được tùy ý tùy tiện nghị luận vụ tự sát của Kỷ Phong Thanh, và cũng không được nhận phỏng vấn từ các thông tin đại chúng nếu như chưa được sự cho phép.
Sau đó, lại triệu tập một cuộc họp nội bộ phạm vi nhỏ. Trong cuộc họp, Trần Thiên Vũ đề xuất phải triển khai một lần hoạt động giáo dục tư tưởng ở trong Thành ủy, nghiêm túc theo kỷ luật Đảng, thay đổi tác phong cơ quan tự do phân tán, mỗi người đều phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Ngô Minh Nghị tỏ vẻ đồng ý với kiến nghị của Trần Thiên Vũ, nhấn mạnh chỉ ra thành ủy Thiên Trạch có một không khí rất không tốt, chính là mùa đông dài, ít việc. Các nhân viên cơ quan làm việc thì vô kỷ luật phóng túng, không có việc gì thì hoặc là bàn luận thị phi, hoặc là đánh bài trong thời gian làm việc, người thì chơi game máy vi tính, người thì nói chuyện, thậm chí có người còn ngủ. Cần phải thay đổi từ gốc rễ tác phong tự do đó bên trong Thành ủy.
Rõ ràng là nói chỉnh đốn tác phong. Trên thực tế những người ngồi đó đều nghe ra là một lần phản kích đối với lời đồn có liên quan đến Thị trưởng Hạ trong Thành ủy.
Trần Khiết Văn không nói gì, đáp ứng một cách rõ ràng. Ngô Minh Nghị chính là Bí thư nắm giữ quần chúng và Đảng. Ông ta và Trần Thiên Vũ kẻ xướng người hoạ, lại đều là công việc trong phạm vi chức trách của mình nên ai cũng không tiện phản bác.
Sau giờ làm, Hạ Tưởng và Bành Vân Phong cùng nhau đến Vân Tiêu Các dự tiệc.
Vân Tiêu Các nằm ở phía Đông thành phố, cách Thành ủy không xa, là một nhà hàng khá nhỏ. Trước kia, ông chủ của Vân Tiêu Các là đến từ Bắc Kinh, có thể coi mình chính là người thủ đô, cao hơn người khác một bậc. Sau khi đến thành phố Thiên Trạch, thế rất mạnh. Nhưng không lâu sau thì bị người ta chèn ép đến sập tiệm. Ông ta cũng vì một số chuyện mờ ám nên bị cục thành phố bắt giữ một thời gian. Về sau lại được thả ra. Sau khi ảo não quay trở về Bắc Kinh thì sợ thành phố Thiên Trạch như sợ cọp.
Hiện tại Vân Tiêu Các đã đổi ông chủ là người địa phương. Việc kinh doanh vẫn rất tốt. Bởi vì chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, thực khách cao cấp. Ở thành phố Thiên Trạch này xem như khá là tao nhã.
Vốn Lưu Nhất Cửu muốn tự mình đến đón. Nhưng Hạ Tưởng không đồng ý, không cần thiết phải làm rõ ràng như thế. Hơn nữa suy nghĩ trước mắt của hắn vẫn là giữ một khoảng cách phù hợp với Lưu Nhất Cửu là tốt. Không hẳn là hắn không muốn tiếp nhận Lưu Nhất Cửu mà là vì trực giác nói với hắn, Lưu Nhất Cửu nhiệt tình làm việc cho hắn như vậy, hẳn phải có mục đích khác.
Lưu Nhất Cửu ở ngoài cửa nhiệt tình đón chào.
So với tưởng tượng của Hạ Tưởng thì anh ta trẻ hơn một chút. Lưu Nhất Cửu khoảng bốn mươi tuổi cũng coi là lão luyện. Dáng vóc tầm trung, tóc ngắn, mặt tròn, tướng mạo khá là trung hậu. Nhưng đôi mắt tinh anh khôn khéo hơn người, thỉnh thoảng lại nhay nháy giảo hoạt.
Thực sự trước khi gặp mặt thì Hạ Tưởng đã có sự đánh giá ban đầu đối với Lưu Nhất Cửu rồi. Cho rằng trong cái khôn khéo của anh ta có sự hoang đường. Trong cái hoang đường lại có sự đứng đắn. Coi như là một nhân vật vừa chính vừa tà.
Bắt tay, hàn huyên, sau đó lên lầu.
Bành Vân Phong sợ Lưu Nhất Cửu hành vi hoang đường, nếu chẳng may để lại ấn tượng không tốt với Thị trưởng Hạ thì thật phiền phức. Như thế chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà con đường về sau cũng trắc trở. Lưu Nhất Cửu trước mặt Thị trưởng Hạ coi như cũng cung kính, không có cử chỉ vô lễ nào.
Đồ ăn và rượu bưng lên, Hạ Tưởng cầm chén rượu, cười cười rồi xua tay:
-Tôi sẽ không uống rượu. Buổi tối uống rượu thì đau đầu nên tôi sẽ chỉ uống nước ngọt là được rồi.
-Vậy thì cho Thị trưởng Hạ hai bình nước hạnh nhân.
Bành Vân Phong vội vàng nói tiếp, sợ Lưu Nhất Cửu nói mấy lời ngốc ngếch như Thị trưởng Hạ không uống rượu sẽ không nể mặt. Trước đây không phải là anh ta chưa từng nói. Thị trưởng Mao tiền nhiệm trước đây, sau khi anh ta nói một câu thì mặt liền biến sắc.
Lưu Nhất Cửu cười hi ha, cũng không miễn cưỡng:
-Thị trưởng Hạ không uống rượu là chuyện tốt. Như tôi đây, bây giờ nghiệm rượu rồi. Mỗi tối không uống say chuếnh choáng đều không ngủ được. Đây cũng là tật xấu từ thời làm cảnh sát hình sự trước kia. Có một năm đi đến huyện nằm vùng để bắt tội phạm bỏ trốn, mùa đông lạnh, không uống chút rượu trắng thì không gắng nổi. Ngồi đến nửa tháng, tôi uống hơn hai mươi bình rượu trắng. Tửu lượng chính là được rèn luyện từ lúc đó.
Hạ Tưởng ha hả cười, không tiếp lời của anh ta, lại hỏi:
-Trong nhà Nhất Cửu còn có ai nữa không?
Lưu Nhất Cửu thở dài một hơi:
-Một người làm quan, cả họ được nhờ. Ly hôn rồi, đứa con cũng theo cô ta. Bây giờ tôi sống một mình, vui và yên tĩnh. Vì thế nên tôi dám xông lên, không cần lo lắng người thân sẽ bị trả đũa.
Bành Vân Phong liền tiếp lời:
-Nhất Cửu cũng đừng có quá tự ái, cũng chẳng trách chị dâu và anh ta ly hôn. Anh ta quá mải mê với các vụ án. Bất kể là những vụ án đó có thể đắc tội đến rất nhiều người, chỉ cần rơi vào tay anh ta thì cũng sẽ thành vụ án với những bằng chứng thép. Chị dâu vốn là ở trong một đơn vị khá tốt nhưng vì có một vụ án mà đắc tội người ta nên người ta mong được lượng thứ, anh ta không muốn. Kết quả là chị dâu bị đơn vị đó khai trừ. Chị dâu giận liền đòi ly hôn. Anh ấy thì hay rồi. Không có gia đình, lại trở thành một người càng hoang đường.
-Nếu như cái hoang đường của cá nhân tôi có thể đổi lấy sự bình an hạnh phúc cho dân chúng thì tôi nguyện hoang đường cả đời.
Câu nói này nói rất hay, khiến cho Hạ Tưởng cũng thay đổi sắc mặt, giơ tay lên cụng một ly với Lưu Nhất Cửu:
-Mời Nhất Cửu một chén, nói hay lắm.
Lưu Nhất Cửu và Hạ Tưởng sau khi cụng ly với nhau thì vui vẻ uống sạch: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
-Cảm ơn Thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng không uống rượu nữa, Bành Vân Phong liền cùng với Lưu Nhất Cửu uống không ít. Chỉ trong chốc lát chai rượu đã đến đáy, lại khui một chai mới. Lúc uống xong hết, Lưu Nhất Cửu đã say đên bảy tám phần rồi. Anh ta nói to với Thị trưởng Hạ:
-Thị trưởng Hạ, nói một câu không sợ anh giận. Vụ án, Kỷ Phong Thanh tự sát, tôi đã điều tra một số dấu vết để lại. Thực ra là có quan hệ với anh. Nhưng tôi đã cược với chính mình. Nếu như hôm nay anh không đến thì tôi sẽ giữ mãi trong lòng không nói. Nếu như anh đến thì tôi sẽ nói ra.
Lời nói của Lưu Nhất Cửu phạm vào điều tối kỵ của chốn quan trường, cũng đồng nghĩa với việc anh ta uy hiếp cán bộ cấp trên, tính chất vô cùng nguy hiểm. Nếu là một vị lãnh đạo không có tính kiềm chế thì trở mặt ngay lập tức là điều hoàn toàn có thể.
Bành Vân Phong sốt sắng, vội vàng nháy mắt Lưu Nhất Cửu, Lưu Nhất Cửu nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, mắt say lờ đờ híp lại nhìn Hạ Tưởng, đợi Hạ Tưởng trả lời.
Cách dùng người của Hạ Tưởng là không theo một khuôn mẫu nào cả. Bên trong cái hoang đường của Lưu Nhất Cửu thì có phong cách đứng đắn. Có lẽ các cán bộ chính thống khác sẽ không thích nhưng hắn thì lại không có thành kiến về điều này. Tuy nói rằng lúc này Lưu Nhất Cửu có ý làm khó người khác nhưng hắn cũng không tức giận mà lại mỉm cười nói:
- Nhất Cửu vất vả rồi!
Bành Vân Phong làm việc cẩn thận, thấy Thị trưởng Hạ không có ý trách cứ gì, mới thở dài một hơi nhưng vẫn liếc mắt bất mãn nhìn Lưu Nhất Cửu một cái.
Lưu Nhất Cửu cười ha ha:
-Bên cạnh Thị trưởng Hạ vẫn còn một người cẩn thận, cứng nhắc như anh là đủ rồi. Tôi uống rượu là sẽ không ra vẻ gì nữa cả. Cả cuộc đời tôi sẽ là cái đức hạnh này. Dù sao thì tôi không làm thất vọng nhân dân, không thấy hổ thẹn với bộ quần áo này là được rồi.Cả cuộc đời không có lãnh đạo tán thưởng. Cả cuộc đời tôi sẽ là như vậy, không sống rập khuôn. Sợ cái gì chứ?
Lưu Nhất Cửu chả trách không thăng quan lên được. Thứ nhất là gặp rượu thì chắc chắn là say, thứ hai là ăn nói không biết che đậy. Chẳng có vị lãnh đạo nào lại thích một cấp dưới không biết tôn trọng trước mặt mình cả. Lấy ngay việc Hoàng đế Tống triều nghe được một câu Liễu Vĩnh nói, ông ta chỉ nói một câu thôi là Liễu Vĩnh cả đời thi thố không có công danh.Thực ra bây giờ cũng vậy thôi, ai mà nói sai một câu thì có một số lãnh đạo sẽ ghi nhớ đến cả đời.
Hạ Tưởng cũng không bực. Hắn gặp bao nhiêu nhân vật, đủ các hạng người trong xã hội. Ngay cả Nga Ni Trần cũng có thể ngồi cùng nhau nói chuyện huống hồ là Lưu Nhất Cửu.
Lưu Nhất Cửu lại tự uống thêm một chén. Thấy Thị trưởng Hạ vừa có sự kiên nhẫn, vừa có sự kiềm chế, trẻ hơn anh ta mười tuổi mà đã đường đường là một Thị trưởng rồi. Anh ta không phục không được. Thực ra, vẫn có chút không phục. Bởi vì anh ta có cái cần cầu Hạ Tưởng, lại vì bạn thân nhất của anh ta là Bành Vân Phong rất tâm phục khẩu phục Thị trưởng Hạ, nên anh ta cũng ôm ấp cái thái độ dò thử và giúp Thị trưởng Hạ làm một số việc. Hy vọng Thị trưởng Hạ lúc nào thích hợp thì giúp anh ta một tay.
Tâm sự của Lưu Nhất Cửu chôn giấu thật sâu. Ngay cả Bành Vân Phong cũng không biết ông ta muốn gì. Ông ta chẳng nói gì với ai, chỉ đợi thời cơ chín muồi. Phải xem xem điều anh ta làm có thể lọt mắt Thị trưởng Hạ hay không, cũng phải xem Thị trưởng Hạ có phải là một lãnh đạo có thể đảm đương được hay không.
-Kỷ Phong Thanh là tự sát. Trước khi anh ta tự sát, Bì Bất Hưu có tìm anh ta nói chuyện. Bởi vì Ủy ban Kỷ luật lại tổ chức một lần hoạt động nên muốn mời Kỷ Phong Thanh viết cho một bài.
Lưu Nhất Cửu nói chuyện không để ý, mở miệng ra là liền thao thao bất tuyệt:
-Ý của Bì Bất Hưu là để Kỷ Phong Thanh phát biểu về vấn đề tác phong của cán bộ lãnh đạo. Bởi vì năm đó anh ta viết một bài gì đó liệt kê ra bảy tám điều, còn có một biệt hiệu là Kỷ mười tám. Thực ra cũng không phải là chuyện gì không hay. Bì Bất Hưu cũng hứa nếu như bài viết tốt thì sẽ đề bạt Kỷ Phong Thanh lên đảm nhiệm chức Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật. Nhưng có một điều kiện chính là bài văn phải nói bóng gió đến Thị trưởng Hạ...