Quan Thần

Chương 656: Không thể thay thế




Hạ Tưởng là người mà nhà họ Ngô căm hận nhất, nhưng hắn lại là người mà nhà họ Ngô có khả năng tín nhiệm và được trọng dụng nhất. Bởi vì nhà họ Ngô có tức giận cũng không thay đổi được sự thật. Hơn nữa nhà họ Ngô cũng biết được bọn họ muốn triển khai bố cục tại tỉnh Yến, tầm quan trọng của Hạ Tưởng không cần nói cũng biết. Thậm chí có thể nói là ích lợi đôi bề, và là ứng cử duy nhất có thể giúp được nhà họ Ngô trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành bước đầu của kế hoạch.

Trong lòng Khâu Nhân Lễ hiểu rõ, điều mà hắn phán đoán không phải là chuyện giật gân mà là trải qua sự tổng hợp, so sánh, xem xét rồi mới cho ra kết luận lý trí nhất.

Bởi vì lần này Khâu Tự Phong có thể bất ngờ nhặt được của rẻ cực lớn, trên cơ bản là tương đương với việc chiếc mũ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc rơi vào đầu của Khâu Tự Phong. Cho đến bây giờ Khâu Nhân Lễ vẫn chưa được hoàn toàn bước ra khỏi niềm vui, tất thảy nguyên nhân đều phải nhờ Hạ Tưởng chu toàn và bố cục từ bên trong. Bởi vì Hạ Tưởng là một điểm tựa tốt nhất ở tỉnh Yến không thể thay thế.

Có thể nói chuyện được với Diệp Thạch Sinh, có quan hệ riêng tư với Phạm Duệ Hằng và có quan hệ không tồi với Mai Thái Bình, lại thường xuyên lui tới thân mật với Trần Phong, có thể nói là một nhân vật khéo léo mọi mặt. Đừng nói là tại tỉnh Yến tìm không thấy nhân vật thứ hai, cho dù ở thủ đô mà lọt vào mắt của Khâu Nhân Lễ cũng cực kỳ hiếm thấy. Người khéo léo thì nói thật là Khâu Nhân Lễ đã từng gặp qua không ít, nhưng giống như Hạ Tưởng chẳng những không khiến cho người khác cảm thấy hắn chỉ là cây cỏ đầu tường, không khiến cho thế lực khắp nơi bất mãn với hắn mà ngược lại đều phải coi trọng hắn. Nói về bản lĩnh xảo trá hay thành thạo thì gần như là có một không hai.

Thậm chí cá nhân Khâu Nhân Lễ cũng cho rằng, y hy vọng rằng Hạ Tưởng sẽ tiếp tục trở thành lực lượng trung gian giữa các đại gia tộc, mà không hy vọng Hạ Tưởng hoàn toàn nghiêng về bất cứ về một gia tộc nào cả, cho dù là hoàn toàn nghiêng về nhà họ Khâu thì y cũng không phải là kết quả vui khác. Bởi vì có Hạ Tưởng ở giữa chu toàn thì mới có thể trở thành người hòa giải tốt nhất giữa các đại gia tộc, không đến mức chỉ vì những cạnh tranh không đáng có mà khiến cho tình cảm giữa các gia tộc bị tan rã, thậm chí là đấu đá lẫn nhau.

Có Hạ Tưởng trở thành cầu nối cho các nhà thì họ đều có lợi mà thôi. Khi có mâu thuẫn nghiêm trọng thì sẽ thông qua Hạ Tưởng phối hợp giải quyết, để không diễn ra xung đột gay gắt. Các đại gia tộc đã đấu với nhau không ít năm, nhưng vẫn chưa xuất hiện một nhân vật hòa giải có thể có mối quan hệ tốt với các nhà, lại được các nhà thừa nhận. Trừ nhà họ Phó ra, Hạ Tưởng có thể trở thành một nhân tố then chốt được nhà họ Mai và họ Khâu thừa nhận, và có khả năng rất nhanh được nhà họ Ngô tiếp nhận thì tầm quan trọng của hắn càng ngày càng tăng. Một khi hắn được nàh họ Ngô tán thành, nếu trở thành người phát ngôn lợi ích của nhà họ Ngô tại tỉnh Yến, thì sẽ là một lần quyết định anh minh của nhà họ Ngô, thì cũng sẽ khiến cho Hạ Tưởng trở thành người trẻ tuổi duy nhất lịch sử được ba đại gia tộc coi trọng.

Hạ Tưởng được nhà họ Ngô thừa nhận, có thể được tiếp nạp thành một nhân tố trong hệ thống trung tâm của nhà họ Ngô, nhưng không vì thế mà hoàn toàn hướng về nhà họ Ngô. Hạ Tưởng một khi hoàn toàn trở thành người của nhà họ Ngô thì hắn sẽ không còn là điểm tựa trung gian chắc chắn cho ba nhà nữa. Điều này sẽ gây bất lợi cho nhà họ Mai và họ Khâu.

Từ chuyện Khâu Tự Phong thuận lợi đảm nhận chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thì Khâu Nhân Lễ rút ra kết luận là, tuy rằng nhà họ Khâu sẽ không đến mức nâng Hạ Tưởng lên quá cao hoặc đối đãi, coi hắn như một khách quý, nhưng ít nhất cũng xem hắn như một bằng hữu đáng tin cậy, rất đáng kết giao. Bởi vì nếu như không phải Hạ Tưởng ra mặt, cửa của Mai Thái Bình nhất định sẽ không được thông qua. Trước mặt Mai Thái Bình, thì thể diện của Hạ Tưởng thậm chí còn được nể hơn thể diện của ông.

Bởi vì ông ta không thể hạ thể diện đi cầu Mai Thái Bình, mà Hạ Tưởng chỉ cười nói giúp thì sự việc đã hoàn thành. Mai Thái Bình sẽ không nghĩ nhiều Hạ Tưởng giúp Khâu Tự Phong là vì để đối phó với nhà họ Mai, nhưng một khi đã mở miệng nhờ Mai Thái Bình thì phải trả một cái giá tương ứng mới thành việc. Chẳng những sẽ khiến cho Mai Thái Bình đoán già đoán non, mà còn có khả năng lãng phí công sức.

Điều này cần phải có Hạ Tưởng ở giữa phối hợp, không nghiêng về đãi ngộ lớn của bất cứ nhà nào. Bởi vì, cuộc gặp ngày hôm nay, kỳ thật là Khâu Nhân Lễ muốn Hạ Tưởng hiểu lý lẽ và động lòng, rằng không nên vì nhà họ Ngô tiếp nhận hắn mà hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Ngô. Tuy rằng hắn có thể vì điều đó đạt được nhiều lợi ích mà nhà họ Ngô hứa hẹn,nhưng cũng sẽ làm cho nhà họ Khâu và họ Mai phải sinh ra tâm lý đề phòng hắn, từ đó khiến cho giá trị của hắn bị suy giảm, nói không chừng hắn sẽ có một cục diện mất nhiều hơn được.

Nhưng khi Hạ Tưởng thốt ra câu nói đầu tiên đã khiến cho Khâu Nhân Lễ cả kinh, sau đó là vui mừng. Ông ta biết Hạ Tưởng quả nhiên là là người rất thông minh, rất thấu hiểu đại cuộc vành kinh tế Bắc Kinh lớn sẽ dẫn đến sự cạnh tranh thế lực của mấy nhà tại tỉnh Yến. Lại nghĩ đến việc Hạ Tưởng đột nhiên giúp đỡ Khâu Tự Phong trở thành Trưởng ban tổ chức cán bộ của thành phố Yến, suy nghĩ của Hạ Tưởng đã miêu tả sinh động ra.

Hạ Tưởng vẫn là đi con đường cân bằng…Khâu Nhân Lễ âm thầm thở dài. Thật đúng là một người thông minh tột đỉnh, hắn trong khi suy nghĩ giúp Tự Phong nhưng kỳ thật thì cũng đã biểu lộ được lập trường, bởi vì thế lực nhà họ Khâu tại tỉnh Yến là mỏng kém nhất. Cách làm của Hạ Tưởng thực ra đã biểu hiện rõ không nhầm lẫn là muốn nói với nhà họ Khâu đã đến lúc tiến lực lượng vào tỉnh Yến rồi.

Khâu Nhân Lễ cười thầm mình là người không biết gì chuyện trong cuộc, quá lo lắng Hạ Tưởng sẽ nghiêng về nhà họ Ngô mà bỏ qua chuyện đã phơi bày ra ngay trước mắt. Tốt xấu gì thì ông cũng là một lão tiền bối trên quan trường mà còn để mắc phải sai lầm sơ cấp thì thật đáng buồn cười. Tuy nhiên lại nghĩ rằng, lo lắng của ông ta cũng từ mặt cạnh xác nhận tầm quan trọng của Hạ Tưởng là không thể thay thế. Nhưng ngẫm lại ông thấy mình lo lắng không phải không có lý. Hạ Tưởng có thông minh hơn nhưng dù sao thì cũng vẫn còn trẻ, trước khi nhà họ Ngô chưa tiếp nhận hắn,hắn hoặc là sẽ chu toàn giữa các nhà, khi mà nhà họ Ngô thể hiện lực lượng lớn với hắn và tiếp nhận hắn vào hệ thống trung tâm, khi đó Hạ Tưởng có thể cự tuyệt được sự hấp dẫn của nhà họ Ngô sao?

Khâu Nhân Lễ nghĩ đến đây thì trong lòng cảm thấy có một chút bất an.

Khâu Nhân Lễ không phải không nghĩ đến việc lôi kéo Hạ Tưởng về phía nhà họ Khâu. Nhưng sau khi phân tích thận trọng thì mới phát hiện rằng điều đó không có khả năng thành sự thật. Một là giữa Hạ Tưởng và nhà họ Ngô có mối quan hệ phức tạp, là người con rể mà nhà họ Ngô không dám thừa nhận. Hai là Hạ Tưởng lui tới nhà họ Mai quá nhiều, nhất là với Mai Thái Bình, làm cho người ta không thể nào đoán ra được mối quan hệ đó rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào. Thứ ba, Hạ Tưởng đối địch với nhà họ Phó, hiện giờ đã đến tình trạng như nước với lửa không thể sống chung. Nhà họ Khâu lúc này mà lôi kéo Hạ Tưởng thì sẽ chọc giận đến nhà họ Ngô, đắc tội với nhà họ Mai và sẽ khiến cho nàh họ Phó bất mãn cực độ.

Đương nhiên, đó cũng không phải là nguyên nhân khiến cho Khâu Nhân Lễ lo lắng nhất. Hạ Tưởng có đáp ứng yêu cầu đó hay không mới là điều khiến ông không nắm trọn được. Nhìn chung con đường quan trường của Hạ Tưởng thì ngoại trừ vẫn duy trì mối quan hệ cá nhân không tồi với Lý Đinh Sơn, thì hắn có mối quan hệ tốt nhất với Trần Phong. Mặc dù hắn có thể nói chuyện được với Diệp Thạch Sinh, tiếp xúc không ít với Phạm Duệ Hằng, nhưng dường như giao tình cũng không tốt lắm. Kỳ thật Khâu Nhân Lễ có thể đoán ra được, với con người và trí thông minh của Hạ Tưởng, muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng không phải là việc khó khăn gì, nhưng Hạ Tưởng sỡ dĩ không cố tình làm việc đó bởi vì hắn có chỗ thông minh của hắn.

Trước khi hắn còn chưa lớn mạnh hẳn, thì duy trì một khoảng cách nhất định với Bí thư và Chủ tịch tỉnh mới là cách bảo vệ mình một cách ổn thỏa nhất. Huống chi hắn vẫn còn có giao tình với rất nhiều lãnh đạo tỉnh, thành phố. Một khi có quan hệ quá mật thiết với Diệp Thạch Sinh hoặc Phạm Duệ Hằng thì tất nhiên sẽ làm cho người bên kia phải bắn ngược lại, lúc ấy cũng sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực không đoán trước được.

Khâu Nhân Lễ sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đồng thời nghĩ rằng Hạ Tưởng trong lễ mừng năm mới chắc chắn sẽ tới thủ đô, nói không chừng cũng sẽ gặp mặt với nhà họ Ngô. Cho nên ông ta mới yêu cầu Khâu Tự Phong gọi cho Hạ Tưởng khi hắn đến thủ đô và muốn đích thân gặp mặt đàm phán với Hạ Tưởng.

Khâu Nhân Lễ nhìn chăm chú vào Hạ Tưởng đang nở nụ cười chân thành, trong bỗng chốc không biết nên mở miệng trả lời câu hỏi của Hạ Tưởng như thế nào?

Sau khi đệ trình luận đề về vành kinh tế Bắc Kinh lớn, Khâu Nhân Lễ mới bỗng dưng phát giác việc so sánh với nhà họ Ngô, họ Phó và họ Mai. Với việc định hình thế cục ở tỉnh Yến, nhà họ Khâu đã đi sau quá nhiều rồi. Cho đến bây giờ, thế lực lớn nhất của nhà họ Khâu tại tỉnh Yến chỉ có Khâu Tự Phong, ngoài ra thì không còn ai cả.

Nếu bây giờ không bắt tay vào chuẩn bị lực lượng ở tỉnh Yến thì sau hai, ba năm, khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn chính thức được hạ móng, nhà họ Khâu sẽ khó mà chia được một bát canh, và sẽ trở thành một gia tộc yếu kém nhất sau ba gia tộc. Lúc này Khâu Nhân Lễ có một cảm giác thật gấp gáp.

Rất rõ ràng, Hạ Tưởng cũng nhận ra được sự quẫn bách của nhà họ Khâu nên đã ra tay giúp Khâu Tự Phong có được chức Trưởng ban thư ký Thành ủy, khiến cho Khâu Nhân Lễ trong lòng vô cùng biết ơn.

Khâu Nhân Lễ liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong, trầm ngâm một chút, mới nói:

- Tiểu Hạ, tình trạng nhà họ Khâu tại tỉnh Yến thì cháu cũng đã biết rồi. Vừa rồi bác cũng đã nói, cháu đã đến nhà thì không phải là người ngoài nữa. Cháu nói xem nên làm thế nào để mở ra cục diện?

Khâu Nhân Lễ dùng thái độ vô cùng thành khẩn hỏi kế sách của hắn, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Nhà họ Khâu chú ý đến tỉnh Yến ít nhất, bố cục ở tỉnh Yến muộn nhất. Hiện tại, dưới tình thế cấp bách, nếu nói không có ý tưởng thì cũng không thể. Nhưng nếu nói nhà họ Khâu sớm định liệu trước thì chắc chắn là không phải.

Hạ Tưởng nhìn Khâu Nhân Lễ gật đầu cười:

- Bác Khâu, Tự Phong tuy rằng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng cũng chỉ vừa mới nhậm chức, căn cơ vẫn chưa vững. Cháu cảm thấy cần phải giành ra thời gian để Tự Phong tiếp xúc với Bí thư Phương một chút…

Đề nghị đầu tiên của hắn chính là muốn Phương Tiến Giang chỉ điểm cho Khâu Tự Phong như thế nào để kiểm soát Ban tổ chức cán bộ một cách tốt nhất, cũng như giúp cho Khâu Tự Phong hiểu biết về những người trong ban người nào có thể dùng được.

- Còn nữa, Tự Phong cũng không cần kết giao quá thân với Bí thư Trần, càng phải duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp thích hợp với Thị trưởng Hồ.

Khâu Nhân Lễ sửng sốt, đề nghị thứ nhất thì không nằm ngoài dự kiến của ông, nhưng đề nghị thứ hai lại khiến người ta nghĩ không ra. Không nói đến Trưởng ban Tổ chức cán bộ không đi lại gần với Bí thư, mà cứ phải đi lại với Thị trưởng cũng đã là một hành động không ổn rồi. Ngoài ra, với mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Trần Phong thì Hạ Tưởng cũng không nên cấm Tự Phong kết giao với Trần Phong, là đạo lý gì? Ông ta còn chưa kịp mở miệng hỏi thì dường như suy nghĩ ra được điều gì, vội hỏi:

- Trần Phong bị điều chuyển đi sao?

- Đoán chừng sắp rồi.

Hạ Tưởng gật đầu. Trần Phong mơ hồ lộ ra một chút tin tức với hắn, có khả năng bị điều chuyển nhưng thời gian cụ thể chưa định. Hơn nữa là sẽ có khả năng đến thủ đô chứ không ở lại tỉnh Yến. Trần Phong vừa đi thì Hồ Tăng Chu sẽ tiếp nhận chức Bí thư. Cho nên hắn mới đề nghị Tự Phong nên qua lại nhiều hơn với Hồ Tăng Chu, là để phòng ngừa chu đáo.

- Còn nữa, cháu cũng muốn giới thiệu cho Tự Phong quen biết với Trưởng ban thư ký, Phó thị trưởng Cao và Phó thị trưởng Vu.

Trần Phong vừa đi, tuy rằng là mất đi trụ cột quan trọng nhưng trong Thành ủy, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng vẫn vững chắc như cũ. Ngoại trừ với Hồ Tăng Chu là không thân cũng không ghét, không gần không xa, hắn còn có những mối quan hệ mật thiết với Lý Đinh Sơn, Cao Hải, Vu Phồn Nhiên, Tôn Định Quốc. Hiện tại, lại có thêm Khâu Tự Phong, về cơ bản cho dù Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong liên kết với nhau thì cũng sẽ không phải muốn làm gì thì làm trong Thành ủy.

Trong mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng đều là những người có thực quyền. Như Phó thị trưởng thường trực, Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, Cục trưởng Cục Công an thành phố, Trưởng ban thư ký, còn có thêm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Nếu những người này vì Hạ Tưởng mà cùng phát biểu thì cũng đủ khiến cho Hồ Tăng Chu đau đầu và Phó Tiên Phong chẳng làm gì được.

Khâu Nhân Lễ tiếp tục gật đầu:

- Bác thay Tự Phong cảm ơn cháu.

Hạ Tưởng vội xua tay:

- Bác Khâu đừng khách sáo. Với tình bạn của cháu và Tự Phong lúc này thì cháu giúp anh ấy thì cũng như là giúp bản thân mình mà.

- Hiện nay, tình hình ở thành phố thì còn dễ nói, Tự Phong ở cương vị Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng dễ triển khai công việc, nhưng tình hình ở tỉnh thì phức tạp rồi...

Khâu Nhân Lễ không chút để ý hỏi.

Ngoài mặt là không để ý, thực chất là mang hàm ý trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, như thế nào để nàh họ Khâu mở ra cục diện ở tỉnh Yến.

Hạ Tưởng còn chưa mở miệng thì Khâu Tự Điệp đã mang trà đến. Cô bất mãn trừng mắt nhìn Khâu Tự Phong, lại quay sang Khâu Nhân Lễ nói:

- Ba à, nắm dao phải nắm đằng cán, đạo lý phải cho đi trước chẳng lẽ ba không hiểu? Làm gì có chuyện bắt người ta hỗ trợ không cho mình chứ? Phải hứa hẹn thật nhiều ưu đãi cho Hạ Tưởng thì cậu ấy mới chịu nói thật.

Lời nói của Khâu Tự Điệp có phần hơi trắng trợn. Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng đã quen thì còn đỡ chứ Khâu Nhân Lễ thì liền sa sầm nét mặt, ho khan một tiếng, mặt đỏ lựng.

Quả thật là vừa đến chỉ lo hỏi Hạ Tưởng mà không nghĩ đến mối quan hệ giữa người với người là tương trợ nhau. Hạ Tưởng cái gì cũng không đề cập, trợ giúp nhà họ Khâu vô điều kiện. Người ta không đề cập đến chính là người ta đề cao nhân cách của mình. Nhà họ Khâu cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm là nhà họ Khâu không biết đối nhân xử thế.

Bình tĩnh mà suy xét, Hạ Tưởng trợ giúp nhà họ Khâu giành được ích lợi tại tỉnh Yến, đương nhiên không phải là không có tâm tư riêng. Một người không thể làm chuyện gì mà không có mục đích. Hắn trợ giúp Khâu Tự Phong thứ nhất là vì cảm thấy Khâu Tự Phong đáng để kết giao, là bạn bè, có thể qua lại lâu dài. Thứ hai là hắn muốn mượn thế lực của nhà họ Khâu mà cản trở Phó Tiên Phong thực hiện được dụng ý của y. Đồng thời, về lâu dài, cũng là không muốn thế lực của bất kỳ nhà nào bành trướng ở tỉnh Yến.

Trong đó bao gồm cả nhà họ Ngô.

Trong mắt Hạ Tưởng, dù ân oán giữa hắn với nhà họ Ngô nhiều nhất, thù hận nhiều nhất với nhà họ Phó, nhưng bình tâm suy nghĩ thì sự thật là bốn nhà đều giống nhau, đều muốn giành được những lợi ích về chính trị và kinh tế. Chẳng qua hắn và nhà họ Phó vì nhiều nguyên nhân mà trở mặt với nhau. Còn nhà họ Ngô là vì Liên Nhược Hạm mà có ân oán với nhau. Trên thực tế, phân tích một cách cẩn thận thì với bốn nhà này hắn đều không thể đi lại quá gần với một nhà. Nói không khoa trương, có thể cách xa hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể thân cận quá.

Xa, còn có thể giữ được mình. Gần, lại có khả năng bị thế lực các gia tộc nuốt chửng. Hoặc là trong sự tranh đấu giữa các nhà thì mình sẽ trở thành lính hầu, và trở thành kẻ vứt bỏ khi đến thời khắc then chốt có thể vứt bỏ đi.

Cho dù là nhà họ Ngô thì hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy hắn và Liên Nhược Hạm có tình cảm, lại có con với nhau, nhưng dựa trên mối quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong thì hắn đã đưa ra một kết luận. Đối với các đại gia tộc mà nói, thế lực và thực lực mới là căn bản, lợi ích mới là vĩnh hằng. Đám cưới chỉ là một cái cớ, không thể trở thành nhân tố then chốt khi quyết định vấn đề. Hoặc là nói, chỉ có một chút ảnh hưởng nhỏ thôi, chứ hoàn toàn không thể chi phối toàn đại cục.

Khâu Tự Phong vì chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy mà có thể không để ý đến cảm giác của Phó Đóa Đóa, cũng có thể không cần quan tâm Phó Tiên Phong là anh vợ của y. Cũng như vậy, khi liên quan đến lợi ích, nhà họ Ngô sẽ không bởi vì hắn là người đàn ông của Liên Nhược Hạm và là ba của Liên Hạ mà nương tay. Nếu hắn được nhà họ Ngô tiếp nạp vào cái gọi là hệ thống trung tâm của gia tộc, hoặc là nói trở thành người phụ thuộc vào nhà họ Ngô, thì hắn phải chấp nhận một sự thật cực kỳ ác liệt.

Sự thực chính là, hắn sẽ có khoảng cách với nhà họ Mai và họ Khâu, mất đi sự tín nhiệm của Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong. Đồng thời, trong một khoảng thời ngắn có lẽ nhận được nhiều ưu đãi từ nhà họ Ngô, nhưng về lâu dài hắn chắc chắn sẽ bị nhà họ Ngô thao túng, trở thành tên nô lệ xếp đầu tại thành phố Yến cho nhà họ Ngô, tiên phong trong mọi chuyện, giành ích lợi cho nhà họ Ngô.

Hạ Tưởng sẽ không làm cái việc ngốc nghếch giao cả vận mệnh của mình vào tay người khác. Ích lợi ngắn hạn không khiến hắn động lòng. Hắn luôn luôn nghĩ đến những lợi ích lâu dài, làm sao có thể vì chuyện nhà họ Ngô mà phạm phải sai lầm có tầm nhìn nông, ngắn?

Hắn tận tâm trợ giúp Khâu Tự Phong, ngoài mặt là chống lại Phó Tiên Phong, khuấy động thế cục của tỉnh Yến, không cho Phó Tiên Phong đắc thủ, cũng không để nhà họ Phó và Diệp Thạch Sinh lại gần với nhau, ngầm nói cho nhà họ Ngô biết hắn thủy chung kiên định giữ vững lập trường không thay đổi và dựa theo nguyên tắc của hắn mà làm.

Có lẽ ông cụ Ngô đề xuất chủ ý gặp mặt hắn chính là bởi vì lần này hắn đã ra tay giúp nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.

Lại nghĩ đến Ngô Tài Dương cũng có ý muốn gặp hắn, Hạ Tưởng càng kiên định niềm tin của hắn, nhất định phải kiên trì đi theo con đường của mình, không thể bị người khác chi phối. Đồng thời hắn hạ quyết tâm, nếu việc gặp mặt Ngô Tài Dương có thể từ chối được thì từ chối. Nếu không từ chối được thì gặp hết những người mà hắn muốn gặp rồi nói tiếp.

Lời nói của Khâu Tự Điệp nửa thật nửa giả, nhưng Hạ Tưởng phải coi là thật, vội vàng cười giảng hòa:

- Ưu điểm lớn nhất của tôi đó chính là trọng tình cảm bạn bè. Tôi và Tự Phong hiện nay là bạn tốt, giúp anh ấy chính là giúp mình. Làm gì có chuyện giúp bản thân còn nghĩ đến đòi báo đáp? Chị Khâu đừng nói giỡn, chị nói như vậy chính là muốn đuổi tôi về.

- Tôi thì không nỡ đuổi cậu đi. Ý của tôi chính là nếu cậu cần gì thì cứ hỏi tôi. Nơi này tôi cái gì cũng có. Cậu giúp Tự Phong cũng là giúp tôi. Tôi thay mặt cậu ấy cảm ơn cậu.

Khâu Tự Điệp đúng là thích nói giỡn, câu nào câu nấy đều có thể khiến người ta tưởng tượng được.

Hạ Tưởng chỉ còn cách mỉm cười đáp lại:

- Được, nếu như tôi có cần chị Khâu hỗ trợ gì thì nhất định sẽ mở miệng.

Sau đó hắn bất chợt dừng lại, ngượng ngùng nói:

- Hiện tại có một việc muốn nhờ chị Khâu giúp đỡ, không biết....

Khâu Tự Điệp mừng rỡ vội vàng lên tiếng: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Có chuyện gì nói nhanh. Không có chuyện tôi không làm được.

Sau đó nửa giận dỗi nói:

- Không được gọi là chị Khâu, khó nghe quá, phải gọi là chị Điệp.

- Chị Điệp!

Hạ Tưởng gọi một tiếng, trong lòng nghĩ rằng gọi chị Điệp càng khó nghe hơn, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ nét tươi cười.

- Nghe nói là gừng tây do Lục Tất Cư muối ăn ngon lắm. Tôi từ nhỏ đã thích ăn gừng tây, tuy nhiên toàn không mua được. Không biết chị Điệp có thể mua giúp tôi một ít hay không?

- Chuyện nhỏ. Tôi biết Chủ tịch của Lục Tất Cư, để tôi lập tức đi tìm hắn.

Khâu Tự Điệp làm việc nhanh gọn, nói đi là đi, giơ tay lấy cái chìa khóa ô tô:

- Chờ đó nha, tôi lập tức mang về ngay.

Khâu Tự Điệp xoay người bước đi, tốc độ cực nhanh khiến người ta kinh ngạc. Khi nhìn thấy cô lái xe ra khỏi nhà, Khâu Tự Phong mới cười ha hả:

- Vẫn là Hạ Tưởng thông minh. Một cây gừng tây đã khiến bà chị này rời đi ngay. Hiện tại thật sự là yên tĩnh đi rất nhiều rồi.