Lý Ngôn Hoằng đối với việc Hạ Tưởng gọi điện thoại đến rất là vui mừng, y hỏi hắn khi nào đến thủ đô? Hạ Tưởng không dám hẹn y thời gian chuẩn xác bởi vì hắn vẫn còn nhiều việc phải làm, sợ tính trước bước không qua.
Việc điện thoại chúc tết cơ bản đã hoàn thành xong trong ngày mùng một. Quan hệ tốt thì tăng cường mối quan hệ, quan hệ bình thường thì liên lạc để giữ tình cảm. Tuy nhiên, năm nay điện thoại di động của Hạ Tưởng không lúc nào yên. Dù sao đã là nhân vật số một của Quận ủy rồi, cấp dưới gọi điện thoại và gửi tin nhắn chúc tết gần như là làm nổ di động của hắn. Một ngày sạc bin hai lần cũng không đủ.
Tào Thù Lê liền cười hắn, chức quan không lớn nhưng các cuộc điện thoại lại không ít. Quả thật, điện thoại của Hạ Tưởng còn nhiều hơn của Tào Vĩnh Quốc nữa. Con rể là Bí thư Quận ủy lại nhiều cuộc điện thoại hơn cha vợ là Bí thư Thành ủy.
Sáng sớm mùng ba, Hạ Tưởng lái xe đến thủ đô. Buổi tối trước đó, Tào Thù Lê tựa đầu vào trong lồng ngực Hạ Tưởng, nỉ non:
- Em mặc dù tâm lý không được thoải mái nhưng cũng biết chị Liên cần anh. Anh và chị Liên ở bên nhau nhất định phải nhớ đến mẹ con em đấy. Chị Liên tuy là cao hơn em một chút nhưng lại không dịu dàng bằng em. Liên Hạ tuy rằng có trắng nhưng không đẹp trai bằng Hạ Đông.
Hạ Tưởng hiểu rõ tâm tư của cô bé Lê này, liền cười ha hả nói:
- Vợ vẫn là người tốt nhất mà, dù sao thì Liên Hạ cũng họ Ngô. Với lại lần này anh đi thủ đô là gặp Khâu Tự Phong và Trưởng ban Khâu, phỏng chừng chỉ chào gặp mặt người khác mà thôi, tổng cộng cũng chỉ nói chuyện có ba phút.
- Hứ, gạt người cũng không tử tế một chút, em đâu phải con nít ba tuổi, anh muốn dỗ dành em thì cũng phải nói lời ra hồn một chút.
Cô bé Lê hích đỉnh đầu vào cằm Hạ Tưởng, dùng tay vẽ vẽ ngực của hắn:
- Em viết tên em lên ngực anh, viết cho đến khi viết vào tim anh thì thôi.
Hạ Tưởng hơi dùng sức xoa lên ngực phải của cô bé Lê:
- Em hãy dùng lương tâm của mình mà nói rằng anh có phải là một người chồng tốt hay không?
Cô bé Lê bị bàn tay to của Hạ Tưởng xoa bóp liền vội né tránh:
- Đừng sờ bậy, tạm thời lúc này không cho anh động tới. Cái này bây giờ là vật chuyên dụng cho Hạ Đông.
Hạ Tưởng vẫn không chịu buông tay, vừa bóp vừa nói:
- Lớn hơn rồi, ừ, tính đàn hồi lại nhiều hơn một chút. Cái tên tiểu tử Hạ Đông này sướng quá.
- Anh thật là…!
Cô bé Lê mặt đỏ đến mang tai:
- Đồ tham lam, đã là ba của trẻ con rồi mà còn tham như vậy.
- Đàn ông mà không tham thì đàn bà sẽ không vui.
Hạ Tưởng phán ra một chân lý rồi dần dần tìm cách tiếp cận.
Hạ Tưởng lái xe một lèo, chưa đến giữa trưa thì tới thủ đô.
Hạ Tưởng đến chỗ ở của Liên Nhược Hạm. Vì để tiện gặp mặt Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm đã mua một căn biệt thự dọn ra ngoài ở. Khi Hạ Tưởng đến thì Liên Nhược Hạm và Hạ Đông đang kiễng chân ở cửa trông ngóng.
Vừa thấy Hạ Tưởng đến, Hạ Đông không vui mừng chạy đến như Hạ Tưởng tưởng tượng, mà còn ngồi lỳ trong lòng mẹ, không chịu cho Hạ Tưởng ôm. Tuy nhiên cậu bé vẫn là vài lần nhìn trộm Hạ Tưởng rồi lại tiếp tục dúi đầu vào lòng mẹ, không chịu bỏ ra.
Trẻ con mỗi giai đoạn đều luôn có sự thay đổi khác nhau. Trước kia Liên Hạ luôn có bộ dạng coi trời bằng vung, không sợ người lạ. Nay thì lớn hơn một chút, không ngờ lại đâm ra sợ người lạ khiến cho Hạ Tưởng dở khóc dở cười, đồng thời cũng thấy áy náy trong lòng. Thời gian hắn ở với con quá ít, nếu không thì con trai hắn sẽ không xem hắn như người lạ vậy.
Liên Nhược Hạm đã chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn chờ hắn.
Hạ Tưởng phát hiện rằng mình trong số những người hắn biết, thì người thích ra ngoài dùng cơm không nhiều, đại đa số chỉ thích ăn cơm tại nhà. Bất kể kiếp trước buôn bán hay kiếp này làm quan thì hắn cũng đều có nhiều cơ hội ăn uống bên ngoài. Tuy nhiên, nếu có thể từ chối được thì hắn từ chối, vì hắn cảm thấy đồ ăn ở nhà chính là đồ ăn tốt nhất, ngon nhất và bổ dưỡng nhất.
Biệt thự của Liên Nhược Hạm cũng không to lắm, chỉ khoảng hơn 200m2, nhưng chỉ có hai mẹ con ở nên cũng thấy rộng rãi. Cũng may là bình thường cô rất ít khi ở đây. Chỉ khi nào Hạ Tưởng đến thì Liên Nhược Hạm mới đến đây nghỉ vài ngày. Sự thật đây giống như là nhà của cô và Hạ Tưởng ở thủ đô vậy.
Cách bố trí trong nhà so với Liên Cư thì cũng không sai biệt lắm, đơn giản mà rộng rãi, không quá nhiều đồ lòe loẹt. Trong việc bố trí nhà cửa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm lại có cách nhìn giống nhau đến kỳ lạ, chính là lấy sự trang nhã, thực tế là chính, không xa hoa cũng không lãng phí, thoải mái là tiêu chí hàng đầu. Nhà, chính là nơi để mọi người thư giãn, thả lỏng, nếu trang hoàng quá xa hoa thì sẽ có tác dụng ngược lại, người ở thêm mệt hơn.
Một nhà ba người ngồi trước bàn ăn, hòa thuận vui vẻ.
Tay nghề nấu ăn của Liên Nhược Hạm đã có sự tiến bộ không nhỏ. Tuy rằng không ngon miệng bằng Tào Thù Lê cũng như không trang trí đẹp mắt bằng Vệ Tân nhưng ít ra cũng là tâm ý của cô, cũng có thể thấy được cô đã có cố gắng trong đó.
Hạ Tưởng liền khen Liên Nhược Hạm vài câu:
- Tay nghề tiến bộ rồi nha, cơ thể cũng đẹp, tính khí thay đổi theo chiều hướng tốt. Không tồi, không tồi, càng ngày càng thể hiện được tiềm chất vợ hiền mẹ đảm đó.
Liên Nhược Hạm nét mặt nghiêm lên:
- Sao nào? Tình cảm lâu như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh em vẫn không phải là vợ hiền mẹ đảm sao? Không phải thì không phải, sao anh thì không thể là chồng hiền ba đảm nhỉ?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Không có từ này, xin lỗi nhé, em nói sai rồi đấy
Liên Nhược Hạm lại cười khanh khách:
- Trình độ ngắt lời của anh càng ngày càng cao đó.
- Không có, anh vẫn chưa học được làm thế nào để ngắt chuyện...Tuy nhiên, ý tứ của ba em là gì?
Hạ Tưởng thành tâm nói đùa Liên Nhược Hạm, nói là không biết chuyển chủ đề nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lại quá là câu sau không khớp câu trước.
Liên Nhược Hạm lại bị Hạ Tưởng kéo vào câu chuyện, cô hơi trầm tư, lắc đầu nói:
- Em cũng không rõ lắm. Lần trước ba gặp em, ông ấy cũng muốn ôm Liên Hạ nhưng con nó không chịu. Ba bỗng nhiên thở dài, không hiểu sao lại nói một câu: "Vào lễ mừng năm mới, nếu Hạ Tưởng đến thủ đô thì nói với ba một tiếng". Em nghĩ là ba cũng muốn gặp anh.
Hạ Tưởng lo nghĩ, lắc đầu nói:
- Hay là không nên gặp mặt, anh và ba em hiện nay tạm thời không có tiếng nói chung. Nếu gặp mặt chẳng may cãi nhau thì sẽ không tốt lắm. Cho nên nói gặp lại không bằng hoài niệm thì tốt hơn.
"Xì" một tiếng, Liên Nhược Hạm không nhịn nổi cười lớn thành tiếng:
- Tốt xấu gì thì ông ấy cũng đường đường là Ủy viên bộ chính trị. Muốn gặp mặt anh chẳng lẽ anh lại không nể mặt, có phải là quá kiêu ngạo không? Lại còn gặp lại không bằng hoài niệm, anh thật biết cách miêu tả, anh cẩn thận đấy, nếu để ba nghe được thì ông ấy giận rớt hàm răng đó.
Hạ Tưởng còn chưa nói tiếp, tiểu Liên Hạ rốt cuộc cũng kêu lên một tiếng:
- Ba ơi!
Hạ Tưởng vốn đang muốn tranh luận với Liên Nhược Hạm vài câu, được con gọi thì lập tức thay đổi. Một tay ôm Liên Hạ vào lòng, vui không thể tả:
- Tên nhóc thối, rốt cuộc cũng chịu nhận ba rồi sao? Nếu không gọi ba thì ba sẽ không thương con đâu.
- Con thương ba, mẹ mới không thương ba.
Liên Hạ hoạt bát, cất giọng nói trẻ thơ.
Hạ Tưởng liền liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, hỏi Liên Hạ:
- Mẹ nói xấu gì ba vậy?
Liên Hạ quay đầu lại nhìn Liên Nhược Hạm, ngây thơ nói:
- Mẹ nói, khi con lớn lên thì chỉ nên học một nửa tốt của ba, không nên học một nửa xấu của ba.
Hạ Tưởng hiểu ra, trừng mắt nhìn Liên Nhược Hạm:
- Cẩn thận tối nay sẽ trừng trị em.
Liên Nhược Hạm không chút yếu thế nói:
- Ai sợ ai? Đến lúc đó để xem ai cầu xin tha thứ trước.
Tiểu Liên Hạ còn tưởng rằng hai người muốn đánh nhau, nói:
- Ba mẹ không được đánh nhau.
Không đánh nhau mới là lạ, Hạ Tưởng liền hôn lên má Liên Hạ một cái:
- Con trai đừng sợ, mẹ thích nhất là bị ba đánh đó…
Liên Nhược Hạm đỏ mặt xấu hổ:
- Anh làm ba thế nào vậy? Đừng dạy hư con trai.
Giữa trưa, Hạ Tưởng ngủ một lát, mấy ngày nay gần như là ngựa không dừng vó, quả thật mệt không chịu nổi. Hắn ngủ liền hai giờ nhưng chưa ngủ đủ thì đã bị điện thoại đánh thức, là Khâu Tự Phong.
- Đến thủ đô rồi à?
Câu đầu tiên của Khâu Tự Phong tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc nịch.
Hạ Tưởng gật mình, liên tưởng đến năng lực an ninh quốc gia của nhà họ Khâu liền cảnh giác hỏi:
- Anh theo dõi di động của tôi à?
- Haha!
Khâu Tự Phong cất tiếng cười to:
- Tôi dựa trên cách anh nói chuyện thanh rõ là có thể đoán ra. Anh không phải đang ở thành phố Yến, bởi vì thành phố Yến cách tôi xa, khẳng định là không thể nghe rõ gần như trong gang tấc thế này.
Hạ Tưởng biết đã mắc lừa Khâu Tự Phong, y không phải là thuận miệng đoán ra, mà do chính mình tưởng thật, liền cười mắng một câu:
- Nói bừa, nói mau, có việc gì?
- Bây giờ qua đây đi, chiều nay tôi và ba tôi cũng rảnh, vừa hay muốn gặp cậu tâm sự một chút.
Khâu Nhân Lễ đã mời thì Hạ Tưởng phải nể tình. Hắn cúp điện thoại, nói với Liên Nhược Hạm một câu. Liên Nhược Hạm liền nói tối nay nhất định phải về ăn cơm. Hạ Tưởng đồng ý, sau đó lái xe thẳng đến nhà họ Khâu.
Liên Nhược Hạm yêu cầu Hạ Tưởng trở về dùng cơm chiều còn mang một hàm ý khác, khả năng là tối nay ông nội muốn gặp hắn.
Hạ Tưởng đến nhà họ Khâu vào lúc 4h chiều. Nhà họ Khâu ở phía bắc thủ đô có một căn biệt thự, diện tích rất lớn. Người bình thường không biết đây là nơi ở của nhà họ Khâu. Nếu không phải đặc biệt thân quen và là người tin cậy thì nhà họ Khâu sẽ không mời hắn đến tư gia.
Hạ Tưởng có thể đến tư gia của nhà họ Khâu, là chứng minh hắn không chỉ là bạn tốt của Khâu Tự Phong mà còn là người được Khâu Nhân Lễ thừa nhận.
Hạ Tưởng lái xe qua cánh cửa sắt, không nghĩ tới người nghênh đón hắn lại là Khâu Tự Điệp.
Khâu Tự Điệp mặc một bộ quần áo bó sát người, thân thể hơi đầy đặn. Cô thấy Hạ Tưởng liền vô cùng thân thiết đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Hạ Tưởng:
- Đã lâu không gặp, xương cốt càng cường tráng hơn rồi. Đúng là tuổi trẻ, quăng quật chẳng những không có việc gì mà ngày càng khỏe hơn. Đàn ông mà trải qua mưa gió thì mới có hương vị đàn ông.
Hạ Tưởng không chịu nổi hơi thở ướt át của người phụ nữ thành thục như Khâu Tự Điệp, rất mê người và cũng dễ dàng làm cho người ta kích động. Hắn liền lợi dụng thời cơ thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Khâu Tự Điệp, cười nói:
- Chị Khâu mới đúng là càng ngày càng trẻ đẹp.
Khâu Tự Điệp lại không cảm kích, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Đàn ông trẻ tuổi thì tốt còn phụ nữ trẻ tuổi thì không tốt, không hiểu phong tình, lãng phí sự đầu tư của đàn ông.
Được, càng nói càng suồng sã. Hạ Tưởng đến nhà họ Khâu không phải để tán tỉnh Khâu Tự Điệp, liền vội sải bước về phía trước.
Khâu Tự Điệp không đuổi kịp Hạ Tưởng, ở phía sau cũng bước nhanh chân:
- Phụ nữ không phải là cọp đâu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng nếu là người khác có phải hay không không dễ nói, dù sao cô chính là vậy, có người phụ nữ nếu so với hổ thì còn lợi hại hơn. Tốt xấu gì thì hổ giết người còn để lại vết máu, còn phụ nữ giết đàn ông, có thể không thấy máu nhưng cũng khiến người đàn ông lâm vào chỗ chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Cũng may trước khi Khâu Tự Điệp đuổi kịp Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong bước ra.
Khâu Tự Phong không để ý đến Khâu Tự Điệp, nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
- Trong nhà còn có một bà cô, thật là khiến người ta đau đầu.
Không ngờ lời nói của Khâu Tự Phong lại để cho Khâu Tự Điệp nghe được. Cô ta ở sau bất mãn liền nói:
- Khâu Tự Phong, em đang nói cái gì đấy? Chị không phải là không cưới được chồng, mà là đi rồi lại quay về. Còn nữa, chị có ở nhà thì cũng không chiếm không gian của em đâu, không tiêu của em một đồng nào, cũng chẳng thèm phân chia tài sản của em, tại sao em lại ghét bỏ chị? Coi chừng chị trừng trị em đấy.
Cho dù đường đường là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy tại thành phố Yến nhưng trước mặt Khâu Tự Điệp, một chút uy phong cũng không có. Khâu Tự Phong vội vàng kéo Hạ Tưởng đi, bước đi nhanh như bay bỏ lại Khâu Tự Điệp ở phía sau.
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, thì ra đó là cách nói về phụ nữ, Hạ Tưởng coi như đã hiểu.
Khâu Nhân Lễ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, thấy Hạ Tưởng bước vào liền đứng dậy chào, còn bước nhanh vài bước về phía trước. Hạ Tưởng cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh hơn, không để Khâu Nhân Lễ nghênh lễ với hắn quá nhiều.
Khâu Nhân Lễ từ chi tiết nhỏ có thể nhận ra sự cẩn thận của Hạ Tưởng, ha hả cười, giơ tay ra bắt lấy tay Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, việc chủ trì công tác toàn diện ở quận Hạ Mã xem như đã kiên cố thêm được một bước. Bác rất thích tính cách, cách đối nhân xử thế của cháu. Làm tốt vào, về sau sẽ có tiền đồ rất lớn.
Gặp mặt Khâu Nhân Lễ xem như là gặp mặt riêng, nhưng y thốt ra những lời đó vừa chính thức lại vừa tùy ý, hơn nữa lại đánh giá cao Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:
- Bác Khâu đã quá khen rồi. Là bạn của Tự Phong, lại là bậc con cháu, bác khen cháu như vậy, cháu xem như là bác nể mặt Tự Phong vậy. Yêu ai thì yêu cả đường đi mà.
Ánh mắt Khâu Tự Phong chớp chớp, trong lòng lại càng thêm yêu thích Hạ Tưởng.
Người thanh niên này vừa có năng lực, vừa có mắt nhìn, lại biết ăn nói. Hắn gọi là bác, hiển nhiên là từ góc độ con cháu mà xưng hô, lại nhắc đến Khâu Tự Phong, thể hiện lên sự khiêm tốn của hắn, lại ám chỉ rằng hắn không dám nhận với lời khen ngợi đó.
Không tiếp nhận lời khen của ông ta chứng tỏ là hắn không muốn cho rằng mình có công lao trong việc giúp Khâu Tự Phong thuận lợi lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của thành phố Yến.
Những người trẻ tuổi giống như Hạ Tưởng, có thể leo được lên cấp Phó giám đốc Sở cũng có, tuy rằng không nhiều lắm nhưng Hạ Tưởng cũng không phải là trường hợp trẻ nhất. Nhưng có thể trở thành Phó giám đốc Sở có thực danh, hay là nhân vật số một danh chính ngôn thuận như hắn lại vẫn y nguyên không kiêu cũng không nóng nảy, sau khi trợ giúp Khâu Tự Phong thuận lợi đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy vẫn không kể một chút công nào, càng làm cho Khâu Nhân Lễ càng thêm hứng thú, tán thưởng hắn.
Người trẻ tuổi có thể nhẫn nhịn được thì mới có thể đi tốt con đường sau này. Ở thủ đô, ông đã gặp biết bao nhiêu loại con cháu quý tộc lỗ mãng, kiêu ngạo, ngông cuồng, dù đôi lúc cũng có vài người chín chắn, so với Hạ Tưởng thì lại quá thừa chín chắn, không đủ linh hoạt, bọn chúng nhìn vào đã biết là cố ý giả bộ chín chắn. Không giống như Hạ Tưởng, quả thật là cơ trí hơn người, linh hoạt nhiều ứng biến.
Nhưng Hạ Tưởng lại không làm cho người ta cảm thấy được sự lỗ mãng, lại càng không làm cho người ta cảm thấy là mình giả bộ, đây mới là điểm của hắn để cho Khâu Nhân Lễ cảm thán.
- Ha ha, bác cũng không phải là khen cháu đâu, là bác nói thật đấy.
Khâu Nhân Lễ nắm lấy tay của Hạ Tưởng, kéo đến ghế sofa, xem như là tiếp đãi hắn đủ nghi lễ:
- Lại đây ngồi đi, cứ tự nhiên như người trong nhà. Nếu đã gọi bác là bác thì không khách khí nữa.
Hạ Tưởng cũng biết đạo lý cung kính không bằng tuân mệnh, liền để cho Khâu Nhân Lễ kéo đi, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Khâu Tự Điệp cũng bước vào phòng, chủ động pha trà:
- Hạ Tưởng thích uống trà gì để tôi pha? Chắc chắn là cậu sẽ không thích uống cà phê rồi, đúng không?
Hạ Tưởng gật đầu cười:
- Trà mà tôi thích uống nhất thì chắc chắn chị không có đâu, chỉ là loại trà hoa lài được bán trong siêu thị năm đồng một túi thôi.
Khâu Tự Điệp một chút không giật mình, ngược lại còn tán thưởng thêm:
- Đúng là không phải người bình thường mà, đến cái sở thích cũng khác người. Cái này gọi là siêu phàm thoát tục.
Khâu Nhân Lễ khoát tay:
- Có đi đâu thì đi đi, để ba và Hạ Tưởng trò chuyện, đừng ở đây làm phiền.
Khâu Tự Điệp cũng không sợ Khâu Nhân Lễ, rất phản đối nói:
- Ba, ba là tán thưởng Hạ Tưởng, con thì thích Hạ Tưởng, hai bên khác biệt nhau. Con không làm ảnh hưởng đến ba, ba cũng không cần phải đuổi con, được không?
Khâu Nhân Lễ ho khan một tiếng, bất đắc dĩ cười, nói:
- Bác thật là không còn biện pháp nào với nó nữa.
Hạ Tưởng sẽ không ở trước mặt Khâu Nhân Lễ nói Khâu Tự Điệp không phải. Tự đáy lòng hắn dù có chút ý kiến về Khâu Tự Điệp, thấy cô có chút phóng đãng. Nhưng dù sao, đang ở nhà họ Khâu cũng nên nói một ít lời dễ nghe thì tốt hơn.
- Chị Khâu là người có tình cảm, có cá tính, không làm ra vẻ giả tạo, sống tự do tự tại. Đó cũng là chuyện tốt mà.
Một câu nói đánh trúng nội tâm yếu mềm của Khâu Tự Điệp, cô ta liền vui vẻ ra mặt:
- Anh bạn Hạ à, cậu thật là biết ăn nói. Tôi càng ngày càng thích cậu đấy.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, lắc đầu, lại quay qua Khâu Nhân Lễ cười nói:
- Bác Khâu, luận chứng của Viện Quốc vụ về vành kinh tế Bắc Kinh lớn chắc bác đã biết. Đối với chuyện này bác có ý kiến gì không?
Khâu Nhân Lễ và Khâu Tự Phong liếc nhau. Hai người đều hiểu ý mà cười, không hẹn mà cùng nghĩ rằng Hạ Tưởng này đúng thật là một người thần cơ diệu toán. Mới câu nói đầu tiên đã vào vấn đề chính rồi.
Nhà họ Khâu vốn là đối với tỉnh Yến cũng không có mưu đồ gì quá lớn. Nhưng sau khi thông qua các chuyên gia thẩm định luận chứng của vành kinh tế Bắc Kinh lớn và trình báo lên Viện Quốc vụ, và được tán thành, tâm tư của Khâu Nhân Lễ liền linh hoạt trở lại.
Tỉnh Yến vây quanh thủ đô, cách thủ đô gần trong gang tấc. Vành kinh tế Bắc Kinh lớn một khi được thiết lập xong thì chắc chắn địa vị của tỉnh Yến được nâng cao lên rất nhiều. Như vậy, tỉnh Yến tái khôi phục lại vận mệnh chính trị thời Trực Lệ cũng không còn là chuyện ngàn lẻ một đêm nữa.
Lại nhìn đến cục diện và bàn tay của ông cụ Ngô tại tỉnh Yến, trong lòng Khâu Nhân Lễ cảm thấy nóng như lửa đốt. Ông cụ Ngô rất đa mưu túc trí. Ngoài mặt thì có vẻ nhúng tay cạnh tranh sự vụ ở tỉnh Yến muộn nhất so với với nhà họ Phó và họ Mai, nhưng trên thực tế, một khi đã ra tay thì liền chiếm cứ phần có lợi nhất. Hơn nữa thủ đoạn rất thâm cay, và độc đáo, biểu hiện một người có trí tuệ về chính trị hơn người, khiến Khâu Nhân Lễ tự than thở chính mình.
Nếu nói nhà họ Ngô tại tỉnh Yến chỉ có Lý Ngôn Hoằng, Cao Tấn Chu và Vu Hồn Nhiên thì Khâu Nhân Lễ cũng không cảm thấy là áp lực lớn nữa. Bởi vì nếu ba người kia muốn chỉnh góp tài nguyên tại tỉnh Yến, hoàn thành bố cục thì ít nhất cũng phải mất đến hai, ba năm thời gian. Lúc đó nhà họ Khâu cũng đủ thời gian hòa hoãn. Trong ba người đó, ngoài Cao Tấn Chu làm việc ở tỉnh Yến đã lâu hơn một chút, thì Lý Ngôn Hoằng và Vu Phồn Nhiên đều là mới đến tỉnh Yến. Muốn đứng vững chắc thì cũng cần đến thời gian một năm rưỡi. Thừa dịp lúc này nhà họ Khâu nỗ lực cố gắng cũng có thể sắp xếp được hai người ở tỉnh Yến, cũng chưa chắc đi sau nhà họ Ngô quá nhiều.
Là người mới tới như Lý Ngôn Hoằng, Vu Phồn Nhiên cũng được, hay là người đã ở tỉnh Yến hơn hai năm như Cao Tấn Chu, muốn hoàn toàn mở ra được cục diện ở tỉnh Yến, xây dựng lực lượng thì không phải một lần là xong được. Thậm chí còn phải tốn rất nhiều tâm huyết cũng chưa chắc đã thành công. Mỗi một địa phương đều có những thế lực bản địa rất vững chắc, và rắc rối phức tạp, muốn thực sự đứng vững gốc rễ thì phải trả giá rất nhiều gian khổ. Dù sao ba người kia đều không phải là nhân vật số một hay số hai, lại không nằm trong Ban tổ chức cán bộ và những phòng ban quan trọng khác.
Nhưng điều khiến cho Khâu Nhân Lễ cảm thấy kinh hãi đó chính là Hạ Tưởng.