Trịnh Thịnh xoay người lại, thản nhiên cười:
- Hạ Tưởng đến đây, mời ngồi.
Trái ngược với vẻ chủ nhân của Trịnh Thịnh, Cổ Thu Thật cũng thản nhiên cười, duỗi tay ra:
- Mời ngồi.
Trà hôm nay, chỉ sợ hương vị sẽ nồng hơn một ít, Hạ Tưởng thấy Cổ Thu Thật có ý nhượng bộ, mà Trịnh Thịnh mơ hồ có thái độ chủ nhân, đã nghĩ, cũng không biết họp mặt hôm nay sẽ gọi một ấm trà gì ngon đây?
Nhưng hắn không ngờ chính là, trà Trịnh Thịnh gọi là một bình trà hoa cúc.
Trà hoa cúc phần lớn là dùng cho hạ hỏa thanh nhiệt, ít được dùng nơi thanh nhã, ở quán uống trà, rất ít người gọi một bình trà hoa cúc.
Trịnh Thịnh tự mình rót cho Hạ Tưởng một chén trà hoa cúc:
- Gần đây hơi nóng, răng đau, uống chút trà hoa cúc có thể hạ hỏa. Hạ Tưởng, cậu cũng tự nhiên đi, uống trà hoa cúc tốt lắm, có hỏa trừ hoả, không hỏa tĩnh tâm.
Hạ Tưởng vội vàng khiêm nhường, muốn tự mình rót, nhưng Trịnh Thịnh lại kiên trì rót đầy chén cho hắn:
- Ngồi cùng một chỗ chính là bằng hữu, làm sao lại quá chú trọng như vậy? Không cần thái quá như vậy.
Lời này cũng không biết là lời thân thiết, hay là có điều ám chỉ gì, Hạ Tưởng chỉ cười mà không nói, nâng chén trà lên, khẽ uống một ngụm.
Không thêm đường, trà có mùi thơm ngát của hoa cúc, cũng ngon miệng.
Sau khi uống trà, Trịnh Thịnh mới vừa cười vừa liếc mắt nhìn Cổ Thu Thật một cái:
- Thu Thật nói muốn gặp mặt cậu, ngồi xuống đi, tôi nói được, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói cùng cậu, nên gọi điện thoại hẹn cậu ra. Hạ Tưởng...
Hạ Tưởng thấy Trịnh Thịnh vào đề, cũng liền thẳng lưng lên, chăm chú chuẩn bị lắng nghe, không ngờ Trịnh Thịnh lại bỗng nhiên lắc đầu cười, nói:
- Thật ra tôi là thay Mai Hiểu Lâm truyền đạt tới cậu một câu...
Hạ Tưởng không khỏi ngạc nhiên, đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, thay một cấp dưới truyền lời, cũng thực là thú vị, tuy nhiên người phi thường làm việc phi thường, Hạ Tưởng lại không cảm thấy đột ngột nên nói:
- Mai Hiểu Lâm có việc, có thể trực tiếp điện thoại cho tôi, còn phải nhờ đến Bí thư Trịnh truyền đạt, như vậy đối với tôi mà nói là quá xa cách rồi, còn đối với Bí thư Trịnh, thì quá coi là người ngoài rồi.
Trịnh Thịnh cười ha hả:
- Kỳ thật đó là ý tứ của cô ấy, cũng là ý nghĩ của tôi, Hạ Tưởng, cậu có nghĩ tới việc rời khỏi tỉnh Yến, đến tỉnh Tương hay không?
Lại là chuyện xưa nhắc lại? Thật sự đây là ý tứ của Mai Hiểu Lâm hay là Trịnh Thịnh mượn danh nghĩa Mai Hiểu Lâm, khéo léo đưa ra lời mời hắn?
Hạ Tưởng thấy Cổ Thu Thật cười mà không nói, chỉ cúi đầu uống trà, bày ra thái độ không quan tâm là biết ngay Cổ Thu Thật có phải chỉ đứng bên phụ họa hay không, hắn ngẫm nghĩ, liền ba phải cái nào cũng được đáp:
- Cá nhân tôi tuân theo sự an bài của tổ chức, cũng tình nguyện làm việc dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trịnh.
Trịnh Thịnh hiện nay là Bí thư Tỉnh ủy của tỉnh Tương, hiện là tâm phúc của Tổng bí thư, ông ta mời, tuyệt đối không phải thuận miệng mà nói, chắc là có ẩn tình.
Lời của Hạ Tưởng hàm ý là, nếu Ban Tổ chức Trung ương điều động, hắn tự nhiên sẽ lên đường, bất kể là đến tỉnh Tương hay là nơi nào đều hoàn toàn phục tùng sự an bài đó. Ban Tổ chức Trung ương là do Ngô Tài Dương quản lý, bởi vậy, vấn đề khó khăn không phải ở hắn mà là ở chỗ Ban Tổ chức Trung ương có đồng ý cho hắn đi hay không.
Nhưng liên tưởng đến lời nhắc nhở của ông cụ Ngô lúc trước, Hạ Tưởng hiểu rõ sau Tần Đường, việc rời khỏi tỉnh Yến là điều không thể tránh khỏi, nhưng cuối cùng là đi đến nơi nào, chỉ sợ rằng vẫn đang trong sự sắp xếp của lực lượng các bên.
Đi tỉnh Tương...Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ qua, hắn thậm chí cho rằng sẽ tới tỉnh Cát Giang, chịu sự lãnh đạo Tống Triêu Độ.
- Ha ha, lời này gọi là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cổ Thu Thật rốt cục đã mở miệng.
- Nếu tôi nói anh đến giúp tôi, hỗ trợ công tác của tôi, anh có phải cũng nói tùy theo cấp trên an bài hay không?
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, Trịnh Thịnh liền cười chặn lại:
- Thu Thật, anh đừng tạo thêm phiền phức chứ, nếu Hạ Tưởng đi giúp anh liền trở thành sự kiện mới, giới truyền thông cả nước sẽ như ong vỡ tổ đưa tin các ngươi thăng tiến khi tuổi còn quá trẻ, anh có muốn triển khai công tác nữa không?
Cổ Thu Thật cười ha hả, khoát tay áo, không nói gì nữa.
Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh đang diễn trò gì đây? Hạ Tưởng có chút ngơ ngác không hiểu ra sao cả, càng không thể hỏi lung tung, đành phải ôm thắc mắc trong lòng.
Lại uống trà thêm một lúc nữa, Trịnh Thịnh không nhắc lại vấn đề đi ở của Hạ Tưởng, lại làm như không liên quan gì nhắc đến phong thổ thành phố Tần Đường, sau đó dường như mới chợt nhớ tới mà hỏi một câu:
- Thị trưởng của Tần Đường tên là Chương Quốc Vĩ? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hạ Tưởng gật đầu, nghĩ thầm câu hỏi của Trịnh Thịnh đúng là giấu đầu lòi đuôi, y chắc chắn biết Chương Quốc Vĩ, cố ý hỏi vậy, chắc chắn đằng sau có dụng ý gì.
- Chương Quốc Vĩ cũng không dễ dàng, ở Tần Đường trước sau đã mười mấy năm.
Quả nhiên, Trịnh Thịnh lại hàm súc nói thêm một chút, ông ta lắc đầu:
- Không nói nữa, không nói đến Tần Đường nữa.
- Tôi còn nghe ở Tần Đường có lưu truyền một câu, ban ngày thuộc về Hạ Tưởng, buổi tối Ngưu Lâm Quảng? Lời này thật có chút thú vị.
Hạ Tưởng chỉ đành cười phụ họa, không tiếp lời, cũng không có cách nào tiếp lời, bởi vì hắn đoán không ra dụng ý của Trịnh Thịnh!
Trịnh Thịnh trước nói một chút về Chương Quốc Vĩ, sau lại nói một chút về Ngưu Lâm Quảng, cũng không phải là tùy tiện mà nói, khẳng định là ông ta có dụng tâm, rốt cuộc ông ta là bảo vệ Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng, hay là ám chỉ điều gì khác, Hạ Tưởng thật đúng là không có cách nào phán đoán ra được.
Tuy nhiên nói lại thì, hắn cũng không cho rằng Trịnh Thịnh thật lòng ám chỉ hắn điều gì, quan hệ giữa hắn và Trịnh Thịnh là gặp gỡ sơ qua, với Cổ Thu Thật ngược lại còn có thể nói là có chút quen biết, Trịnh Thịnh sẽ không dễ dàng mở miệng nói những yêu cầu hoặc ra ám chỉ, không phù hợp với quy củ.
Mãi đến lúc tan tiệc mọi người chuẩn bị rời đi, Hạ Tưởng thấy đã đến lúc, liền đứng dậy cáo từ, Cổ Thu Thật mới đứng lên vỗ vỗ vai của hắn, nói một câu:
- Đồng chí Thôi Hướng qua đời, hãy biến đau thương thành sức mạnh đi.
Một câu nói đầy hàm ý. Hạ Tưởng và Cổ Thu Thật bắt tay nói lời từ biệt:
- Kỳ thật Bí thư Thôi là người tốt, việc ông ấy ra đi thật quá đột ngột, làm cho người ta thương tiếc.
Ánh mắt Cổ Thu Thật chớp chớp vài cái:
- Cuối cùng luôn có người thương tiếc, có người đáng tiếc, ở đời kỳ lạ thế đấy, đi tốt con đường của mình là được rồi. Hạ Tưởng, đường ở Tần Đường, cậu cần bước đi vững chắc hơn một chút.
Câu nói cuối đầy thâm ý, Hạ Tưởng hiểu được gì đó, gật gật đầu.
Lúc Hạ Tưởng rời khỏi quán trà Nhân Gian Tiên Lộ, lại quay đầu nhìn câu đối ở cửa: Nhân gian có đường tiên, trên đời không có kẻ chân thật. Nói rất đúng, nhân gian là một thùng nhuộm lớn, quan trường lại là một nơi danh lợi, thời cổ đại hoàng đế theo đuổi trường sinh bất lão, kết quả ngược lại chết còn sớm hơn. Hiện đại quan lớn theo đuổi đạo dưỡng sinh, thờ phụng thần tiên giả và kẻ ra vẻ đạo mạo, chẳng qua là lịch sử tái diễn mà thôi.
Người trong quan trường, vừa muốn nắm quyền, lại muốn thọ trăm tuổi, thế gian thật đúng là chưa hề có chuyện tốt như vậy.
Thôi Hướng chết nói là thương tiếc, kỳ thật cũng là chết đúng lúc đi.
Hạ Tưởng vừa đi, Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật lại đổi gọi một bình Bích Loa Xuân.
Trịnh Thịnh dường như rất thích trà đạo, luôn tự mình chủ động ngâm trà, vừa ngâm vừa nói:
- Bình trà hoa cúc vừa rồi có thể khiến Hạ Tưởng hạ hỏa không?
- Anh Trịnh, em vẫn là câu nói cũ, anh nghĩ nhiều rồi, Hạ Tưởng không có phát hoả.
Cổ Thu Thật nhấp một ngụm Bích Loa Xuân, khép hờ hai mắt:
- Thật ra ngẫm lại một chút, trà hoa cúc cũng không khó uống, mỗi thứ đều có hương vị riêng.
- Hạ Tưởng không phát hoả? Hắn thực sự tốt như vậy, đầy độ lượng rộng rãi? Tôi không tin.
Trịnh Thịnh dường như luôn luôn có thành kiến với Hạ Tưởng.
- Tôi thấy hắn chính là thể hiện từng trải trước người khác một ít thôi, dù sao năng lực kinh nghiệm không đủ, không thể có đủ sự vững vàng, điềm tĩnh.
- Tôi không cùng anh thảo luận về vấn đề tính cách của Hạ Tưởng, chỉ muốn hỏi anh một câu, anh sao đột nhiên lại có hứng thú với Hạ Tưởng như vậy, anh thật muốn hắn được kèm cặp dưới tay mình một thời gian?
- Quả thật tôi cũng hơi hứng thú với hắn, tuy nhiên hắn có thể đến tỉnh Tương hay không còn là một biến số rất lớn, mấu chốt là nhà họ Ngô chưa chắc sẽ buông tha. Tôi đúng là muốn khảo nghiệm hắn thêm, không phải là tôi hoài nghi con mắt nhìn người của Tổng bí thư, mà là muốn thay ông ấy kiểm định. Bởi vì tôi còn nghe nói, Quan Viễn Khúc cũng rất có hứng thú về hắn.
- Quan Viễn Khúc có hứng thú đối với Hạ Tưởng quá là chuyện bình thường, trong số lớp trẻ, Hạ Tưởng ưu tú rõ như ban ngày. Tuy nhiên, tôi nghe nói anh cũng có ý tìm vài nhân tài ưu tú giống Hạ Tưởng làm nhân tài dự bị? Dường như tìm được rồi.
Trịnh Thịnh tự đắc cười:
- Tìm được hai người, đang trong quá trình bồi dưỡng, xấp xỉ tuổi Hạ Tưởng, cũng lên Giám đốc sở rồi, cũng không hơn kém hắn bao nhiêu.
- Có cơ hội tôi cũng phải âm thầm quan sát, thay anh kiểm định.
Cổ Thu Thật cũng tự đắc cười.
- Tuy nhiên tôi vẫn xem trọng Hạ Tưởng.
- Thu Thật à, anh cái gì cũng tốt rồi, chỉ là đôi khi rất cố chấp, một khi đã nhận định một chuyện liền không chịu nghe ý kiến của người khác.
Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật đã quen biết thân, nói chuyện thoải mái nhiều.
Cổ Thu Thật cười ha hả:
- Tôi quan sát Hạ Tưởng không phải một năm, hai năm...Khi Ủy ban Kỷ luật điều tra sự việc, tuy rằng cuối cùng nhờ có lão Cổ ra mặt, mấy ông cụ hợp sức khiến Long Gia Thành cũng phải nín nghẹn, nhưng anh đừng quên, Hạ Tưởng bị điều tra nửa ngày, ngoài mấy tấm ảnh không nói rõ được vấn đề gì, về mặt kinh tế mà nói, hắn đúng là trong sạch.
Trịnh Thịnh vẫn không cho là đúng lắc đầu:
- Đó là do Thôi Hướng không có năng lực, ông ta chỉ là cây súng "rỉ sắt", viên đạn bay lệch.
- Tôi cũng muốn nói, anh cũng là người thật sự cố chấp.
Cổ Thu Thật ha hả cười, không tranh luận cùng Trịnh Thịnh nữa.
- Chờ xem một thời gian, xem ai nhìn chuẩn hơn.
Trịnh Thịnh cũng liền gật đầu:
- Dễ nói, tất cả đều là vì sự nghiệp chung.
Cổ Thu Thật bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu:
- Việc điều tra, anh có ở sau lưng nhúng tay vào không vậy?
Vẻ mặt Trịnh Thịnh hơi đổi:
- Thu Thật, Long Gia Thành và tôi có quan hệ không tồi, tuy nhiên tôi cũng không phải là người vượt ranh giới.
Cổ Thu Thật lại cười:
- Tôi cũng chỉ là nói đại mà thôi.
Đối thoại giữa Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả, lúc hắn chạy về Tần Đường, Tần Đường đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ.
Nói không lớn, bởi vì cũng quả thật không có gây ra nhiều xôn xao lắm, là một ông chủ khai thác mỏ tư nhân từ nơi khác đến Tần Đường bị tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa là mất mạng, hiện đang ở bệnh viện cấp cứu.
Nói không nhỏ, là bởi vì Hoàng Đắc Ích căn cứ vào chứng cứ tại hiện trường cho biết, tai nạn xe cộ này là do có người cố tình gây ra, chủ mưu đứng đằng sau là Thang Đại Thiếu.
Nguyên nhân gây ra đương nhiên là vì đối phương không chịu nộp phí bảo hộ, y ỷ vào bản thân có thế lực đứng đằng sau, muốn đối đầu với Ngưu Lâm Quảng, không ngờ mới sau một tuần liền xảy ra vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Hoàng Đắc Khương đắn đo xem xét, biết rằng sau một thời gian yên tĩnh, Ngưu Lâm Quảng bắt đầu hành động. Hiện tại Hoàng Đắc Ích cũng có tầm nhìn rộng lớn, biết Ngưu Lâm Quảng bắt đầu hành động và cái chết của Thôi Hướng hẳn có liên quan, cũng không xin chỉ thị của Hạ Tưởng, trực tiếp căn cứ vào chứng cứ nắm trong tay bắt giữ Thang Đại Thiếu.
Sau khi Thang Đại Thiếu bị Tiêu Lương đả thương, vừa mới dưỡng thương khỏi, đang muốn ra ngoài nhảy nhót vài ngày, không ngờ liền rơi vào tay của Hoàng Đắc Ích.
Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường tung hoành ngang dọc suốt bảy, tám năm, tướng lĩnh thủ hạ của hắn lần đầu tiên chính thức bị bắt giữ nên nổi trận lôi đình.
Thôi Hướng vừa mới chết không lâu, Thang Đại Thiếu ra tay, Hoàng Đắc Ích hành động, cục thế bình yên tại Tần Đường rốt cục cũng bị phá vỡ. Khi Hạ Tưởng vừa mới bước chân vào tòa nhà Thành ủy, thành phố Tần Đường liền nghênh đón đợt sóng cuối cùng đầy chấn động.