Hạ Tưởng rốt cuộc có dụng ý gì, sẽ không tự nhiên nói ra rõ ràng, hắn cần chính là tiếp tục ở Tần Đường tạo quyền uy, tiếp tục duy trì uy danh của nhân vật số một.
Bởi vì thái độ kiên quyết của Hạ Tưởng, hơn nữa Phạm Tiến tuy rằng không tán thành hết lòng, nhưng cũng không phản đối, Thường Công Trị thì tán thành cả hai tay, hai nhân vật quan trọng trong Thành ủy đều đồng ý, người khác sẽ không nói gì nữa.
Đồng thời, về phương diện Ủy ban nhân dân thành phố, Phó thị trưởng thường trực Chu Minh Hoành cũng tỏ thái độ ủng hộ đề nghị của Bí thư Hạ - biểu hiện của Chu Minh Hoành rất tốt. Trong lúc Hạ Tưởng bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra, ông ta ngược lại không biểu hiện rõ ràng dấu hiệu giậu đổ bìm leo, cũng không xích gần Chương Quốc Vĩ một lần nữa, cũng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa Lục Minh cũng giữ thái độ tán thành, hai ủy viên thường vụ lớn của chính phủ đều đồng ý, Chương Quốc Vĩ cũng không phản đối. Thêm vào đó, đề nghị của Hạ Tưởng rất phù hợp với trọng điểm công tác của Tần Đường trong giai đoạn hiện nay, y cũng gật đầu.
Khi Hạ Tưởng bị vùi lấp trong vòng xoáy điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, vẫn một tay đẩy mạnh hai nghị quyết trọng đại, cũng khiến không ít ủy viên thường vụ âm thầm kinh ngạc. Bí thư Hạ không chỉ có có quầng sáng quyền lực chiếu rọi, sức cuốn hút nhân cách cũng không nhỏ.
Hội nghị vừa chấm dứt, Hạ Tưởng trở về đến văn phòng, không gặp mặt ai, hắn phải bắt tay vào bố trí một loạt phản kích. Nếu nói Thôi Hướng muốn điều tra vấn đề của hắn, để ý đến vấn đề tác phong sinh hoạt của hắn, hắn lại nguyện ý đọ sức với Thôi Hướng, chơi thì chơi, ai sợ ai. Thời gian chơi càng dài, tuy rằng có ảnh hưởng tiêu cực lớn đối với danh dự của hắn, nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không kéo dài nổi, sự tình ầm lên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không còn mặt mũi.
Khi làm ầm đến mức độ nhất định, liền cho Tổng bí thư lý do lên tiếng ngăn lại, cũng sẽ cho một số người như ông cụ Ngô cơ hội ra tay. Nhưng Thôi Hướng lại dẫn kẻ gây tai hoạ đến nhà, liền vượt quá giới hạn của Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng không định chơi cùng Thôi Hướng thì thôi, nếu phải chơi tới cùng, phải quyết một trận tử chiến!
Vừa mới nghĩ ngợi một chút, Từ Tử Kỳ bước vào, vẻ mặt anh ta thần bí nói:
- Bí thư Hạ, vừa mới nhận được tin tức của Trần Vĩ Đông, Thôi Hướng, Chương Quốc Vĩ gặp nhau ở Phương Hương Uyển, Trần Vĩ Đông còn nghe được Ngưu Lâm Quảng cũng sẽ đi.
Trần Vĩ Đông thật tài giỏi, từ đặc công của Cục Tình báo trung ương thăng lên KGB (Ủy ban an ninh quốc gia), nhất cử nhất động của Thôi Hướng đều nắm trong tay.
Nói thật, trong lần sóng gió này Trần Vĩ Đông, lập trường kiên định, hơn nữa cần cù tìm kiếm hành tung của Chương Quốc Vĩ, đối với nhất cử nhất động của Thôi Hướng cũng nhìn chăm chú không thôi, liền khiến Hạ Tưởng kinh ngạc.
Cũng khiến Hạ Tưởng âm thầm khâm phục tính cố chấp của Trần Vĩ Đông. Tuy nhiên vẫn là không nên trọng dụng Trần Vĩ Đông. Hạ Tưởng không có khả năng đề bạt trọng dụng một cán bộ dựa vào bám đuôi và mach lẻo để lập nghiệp, nhưng khi điều kiện thích hợp, cần cấp cho Trần Vĩ Đông một sự cổ vũ thích hợp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tưởng bảo Từ Tử Kỳ gọi điện thoại cho Trần Vĩ Đông, lấy danh nghĩa hắn khen ngợi Trần Vĩ Đông cần cù làm việc, thái độ đoan chính, không cần nhiều lời, nhắc đến là được.
Hiện tại đúng là lúc dùng người, Trần Vĩ Đông lại không thể trọng dụng, nhưng người làm được việc không đủ, người tuyệt đối làm hỏng việc lại có thừa. Cho dù không đủ làm thành công việc của chính mình, nhưng để cho y làm bại việc của người khác thì tốt lắm.
Trầm tư một lát, Hạ Tưởng lại lần lượt gọi cho Thành Đạt Tài của Tập đoàn Đạt Tài, La Cửu Viễn của bất động sản Cửu Viễn. Mỗi người một cuộc điện thoại, lại cùng Thiểm Liên Thông của Tập đoàn Viễn Cảnh nói chuyện, trên cơ bản một cái lưới lớn đã được giăng ra, còn lại tiếp theo, sẽ chờ thời cơ thích hợp, liền thu lưới.
Khi Thôi Hướng và Chương Quốc Vĩ một trước một sau vội tới Phương Hương Uyển, đã tới gần giữa trưa thời tiết càng thêm âm u, trong không khí cứ như có sương mù dày đặc.
Khẳng định là sắp mưa. Nhưng tâm trạng Thôi Hướng vô cùng sung sướng, Hạ Tưởng nói ra, vu án có đột phá lớn, nếu tiến thêm một bước nữa, nắm trong tay chứng cứ vô cùng xác thực từ mấy nhà đầu tư khai thác phát triển nói trên, Hạ Tưởng khó tránh tai vạ!
Gần như có thể khẳng định Hạ Tưởng sẽ xuống đài, chỉ có điều là vấn đề thời gian. Là Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra mặt tra án, nhà đầu tư khai thác phát triển nào dám không phối hợp điều tra? Cho nên Thôi Hướng suy nghĩ, chỉ cần Ủy ban Kỷ luật Trung ương phái người đi chứng thực chứng cớ, khẳng định là dễ như trở bàn tay lật thuyền Hạ Tưởng, kết cục đã định vài phần.
Có thể nào không vui cho được?
Bởi vậy, Chương Quốc Vĩ vừa mời y đến Phương Hương Uyển bàn chuyện, y liền đồng ý ngay.
Vài ngày gần đây, Thôi Hướng bề ngoài trấn tĩnh, dường như bình tĩnh, kỳ thật trong lòng y vô cùng lo âu và nôn nóng, một khi vô ý liền có khả năng thua cả ván, bởi vì lần này tiền đặt cược quá lớn, Hạ Tưởng không thất thế, y sẽ lật thuyền.
Đấu tranh chính trị là anh chết thì tôi sống, không thể có chút thả lỏng. Thắng, thì thiên hạ ở trong tay, có đủ danh lợi. Thua, tiếng tăm mất hết, chuyện gì cũng tồi tệ. Khác biệt như trời và đất, ai dám lơ là?
Trong lòng Thôi Hướng rất rõ ràng, y là một tảng đá, một bàn tay lớn đưa y đến Tần Đường, là hành động ném đá dò đường. Thành công, tảng đá được đẽo thành tấm bia đá, ghi danh sử sách. Thất bại, tảng đá sẽ bị dẹp qua một bên, tiếng xấu muôn đời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng ngay cả như vậy, y cũng phải ra tay đọ sức, bởi vì trong chính trị, phải tiến lên không mảy may do dự. Lúc ấy khi người kia tự mình gặp mặt đàm phán với y, y chỉ biết, y không có đường lui. Nếu không muốn đi đến Tần Đường, chờ đợi y sẽ là lạnh nhạt trước, sau bị cho vào lãnh cung, thậm chí còn có khả năng bị người ta lật lại chuyện cũ, một gậy đánh chết.
Lui, chỉ có một đường chết, tiến, còn có một đường sức sống. Đọ sức trong chính trị thật ra so với ra chiến trường không khác biệt lắm. Khi có người nhằm trúng anh, anh phải xông về phía trước, không xông lên, sẽ bị người một nhà đánh chết, còn bị bêu danh là lính đào ngũ. Xông lên, bị kẻ thù đánh chết, chính là anh hùng. Anh hùng không phải dễ làm như vậy, phần nhiều là bị bức ép.
Thôi Hướng và Chương Quốc Vĩ vì tránh bị nghi ngờ, một trước một sau đi vào Phương Hương Uyển, sau khi đến phòng ngồi vào chỗ của mình, Ngưu Lâm Quảng liền tùy tiện đẩy cửa đi vào.
Thôi Hướng cho rằng không có người ngoài, vừa thấy bộ dạng vênh váo tự đắc của Ngưu Lâm Quảng, liền nhíu mày. Chương Quốc Vĩ biết Thôi Hướng không thích tính cách của Ngưu Lâm Quảng, liền nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói:
- Phó chủ nhiệm Thôi đừng khách sáo, y chính là Ngưu Lâm Quảng...
Câu sau liền nhẹ nhàng nói một chút về hậu thuẫn của Ngưu Lâm Quảng.
Sắc mặt Thôi Hướng có biến đổi lớn, vội gật đầu, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Bắt tay, hàn huyên, sau đó ngồi xuống, Chương Quốc Vĩ cũng không lòng vòng, trực tiếp đi vào vấn đề chính:
- Phó chủ nhiệm Thôi, hướng đi tiếp theo, anh cho tôi và Lâm Quảng một nền tảng, chúng tôi cũng dễ theo bên cạnh phối hợp công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thôi Hướng ra vẻ bí mật nói:
- Quốc Vĩ, Lâm Quảng, tôi không nói, các anh cũng biết, Ủy ban Kỷ luật có chế độ giữ bí mật nghiêm khắc.
Chương Quốc Vĩ mỉm cười, không nói chuyện, Ngưu Lâm Quảng lại nâng chén rượu mời Thôi Hướng:
- Phó chủ nhiệm Thôi, tôi mời anh một ly. Tôi là người sơ sài, không biết nói chuyện, anh đừng khách khí, tôi chỉ nói một câu, khi nào Hạ Tưởng sụp đổ, tôi khi đó đốt pháo ăn mừng.
Chương Quốc Vĩ biết Thôi Hướng nghe không hiểu ám chỉ của Ngưu Lâm Quảng, kín đáo giải thích một câu:
- Tôi ở bên cạnh phối hợp, Lâm Quảng có thể ở đằng sau phối hợp, Phó chủ nhiệm Thôi ở chính diện, ba nơi cùng xuống tay, mọi sự khỏi lo.
Thôi Hướng mới lại bất đắc dĩ mỉm cười:
- Tôi nói, các anh nghe, đi ra khỏi phòng này, không ai được để lộ nửa chữ.
Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng cùng nhau gật đầu.
Thôi Hướng thấy giờ phút mấu chốt đã đến, liền nói đơn giản:
- ... Đã tới lúc thu lưới, tuy nhiên tôi cho hai anh một lời khuyên, giai đoạn này trước tiên không cần nhiều chuyện, chỉ sợ nhiều chuyện sẽ gây rối loạn, làm thay đổi tầm mắt, liền không đạt được hiệu quả tốt nhất.
- Đúng thế, đúng thế.
Chương Quốc Vĩ tâm trạng rất tốt, cười ha ha.
- Cũng đúng, cũng đúng.
Ngưu Lâm Quảng tâm trạng cũng không tồi, cũng thoải mái cười.
Một ngày sau, Thôi Hướng phát hiện y cười quá sớm.
Khi điều tra mấy nhà đầu tư khai thác phát triển, gặp lực cản to lớn.
Vốn tưởng rằng Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra mặt, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Không ngờ chỉ riêng một Bất động sản Giang Sơn nho nhỏ khiến cho nhân viên điều tra ức nghẹn, không ngờ không mềm không rắn mà phải trở về. Hơn nữa còn tuyệt nhiên không phối hợp điều tra, đưa ra tài khoản không thành vấn đề, nhưng những vấn đề khác, một mực không biết.
Muốn thông qua Tỉnh ủy tỉnh Yến tạo áp lực lên Bất động sản Giang Sơn, không ngờ Tỉnh ủy lần nữa đùn đẩy trách nhiệm, thái độ cũng vô cùng tiêu cực, khiến cho phương diện Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất là bất mãn.
Thôi Hướng đâu biết rằng, Bất động sản Giang Sơn cuối cùng còn thừa một phần cổ phần, thông qua con đường bí mật chuyển tới danh nghĩa Phạm Tranh. Phạm Tranh là một trong những cổ đông ẩn mình lớn nhất của Bất động sản Giang Sơn, sẽ để người khác tùy ý điều tra sản nghiệp của anh ta tại địa bàn tỉnh Yến sao, thực muốn coi của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng là để bày biện thôi sao?
Việc điều tra Bất động sản Giang Sơn, gặp trở ngại.
Đối với việc điều tra Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng lại vấp phải đòn cảnh cáo.
Nơi đăng kí của Tập đoàn Viễn Cảnh là thủ đô, Thôi Hướng cho rằng càng dễ dàng điều tra, khẳng định là một khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương lộ diện, đối phương sẽ tích cực chủ động phối hợp. Không ngờ Ủy ban Kỷ luật Trung ương vừa xuất hiện, Tập đoàn Viễn Cảnh liền tỏ thái độ cứng rắn, tỏ thái độ cự tuyệt không hợp tác, công bố không tồn tại hành vi đút lót, cự tuyệt hợp tác.
Ủy ban Kỷ luật Trung ương nổi giận, yêu cầu cảnh sát địa phương và cơ quan kiểm soát của thủ đô tham gia, trợ giúp điều tra. Cảnh sát và cơ quan kiểm soát có tham gia, nhưng thái độ cũng là vô cùng tiêu cực, dáng vẻ không chút để ý, vừa nhìn cũng thấy, chính là làm để ứng phó thôi.
Tại sao có thể như vậy?
Thôi Hướng nào biết đâu rằng lai lịch của Tập đoàn Viễn Cảnh, ở thủ đô, ngọa hổ tàng long. Y cũng không phải là cán bộ sinh ra lớn lên ở thủ đô, làm sao biết nước ở thủ đô sâu như thế nào? Những người khác trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hoặc là cũng không biết, hoặc là biết cũng không nói, ai cũng không muốn lắm lời, nếu chẳng may gây chuyện vào mình, chẳng phải phiền toái?
Bởi vậy, Tập đoàn Viễn Cảnh liền giống như một bức tường, Thôi Hướng đá ra một cước, bị một lực bắn ngược đến mức gây đau đớn.
Càng không nghĩ tới chính là, nếu nói việc điều tra Bất động sản Giang Sơn và Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ là gặp trở ngại, đối với việc điều tra Tập đoàn Đạt Tài và Bất động sản Cửu Viễn, khiến cho Thôi Hướng cảm nhận được lực bắn trả chẳng những làm kinh ngạc, còn làm thương tay chân của y, khiến y đau không thể nói.
Đầu tiên là Tập đoàn Đạt Tài.
Thôi Hướng cũng một nửa biết rõ Tập đoàn Đạt Tài và Diệp Thạch Sinh có quan hệ không tồi, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa Diệp Thạch Sinh và Tập đoàn Đạt Tài mật thiết đến đâu, y cũng không rõ lắm. Hơn nữa, theo nhìn nhận của y, Diệp Thạch Sinh tuy rằng còn tại vị, nhưng trên cơ bản không có gì khác biệt với việc lùi về tuyến hai. Năm đó quan hệ giữa y và Diệp Thạch Sinh cũng chẳng ra làm sao, bởi vậy cũng không băn khoăn nể mặt Diệp Thạch Sinh.
Việc điều tra Tập đoàn Đạt Tài, ngay từ đầu coi như thuận lợi, Tập đoàn Đạt Tài ít nhất ở mặt ngoài là phối hợp, còn tích cực chủ động cung cấp bản vẽ quy hoạch của một ít hạng mục năm đó cùng hợp tác với Hạ Tưởng. Nhưng những thứ trên hiển nhiên không phải là thứ mà Thôi Hướng muốn, bởi vì việc chọn dùng và trả tiền thiết kế bản vẽ, là hành vi buôn bán bình thường, vô cùng đúng quy tắc, không có một chỗ lầm lẫn.
Trong lúc Thôi Hướng yêu cầu tiến hành đi sâu vào điều tra, lực cản liền tới, hơn nữa còn là lực cản to lớn.