Vu oan hãm hại hắn còn chưa tính, còn lôi cả Tào Thù Quân vào, là không thể nhẫn nhịn!
Nói thật, những năm gần đây giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Quân, liên hệ ít dần, thứ nhất công việc của hắn rất nhiều, thứ hai Tào Thù Quân cũng đã trưởng thành, sau khi tốt nghiệp đại học ở lại sở Tài chính tỉnh công tác, cũng đã chỉn chu, so với hình tượng ăn chơi trác táng trước kia, thay đổi rất nhiều, sau khi kết hôn, vẫn rất có nề nếp.
Tuy nói con đường làm quan của Tào Vĩnh Quốc càng làm càng lớn, ông ta cũng thăng tiến tới cấp phó tỉnh rồi, nhưng Tào Thù Quân không hề giống trước kia, thẳng thắn tùy tiện, mà là sau khi gặp hắn, còn ít nhiều có chút trầm tĩnh ít nói.
Hoặc cũng là do địa vị của hắn thăng cao dần, mang đến cho Tào Thù Quân áp lực nhất định.
Hiện tại Tào Thù Quân ở sở Tài chính tỉnh, cũng chẳng làm đến chức Phó phòng, chẳng ai chiếu cố đặc biệt đến cậu ta, cũng không đánh tiếng sang các bên. Hạ Tưởng còn muốn khi nào có thời gian cùng ngồi với Giám đốc sở Tài chính, để anh ta nghiêng về Tào Thù Quân một cách thích hợp, nói chuyện chiếu cố cậu ta một chút.
Không nghĩ tới, hắn còn chưa kịp nâng đỡ Tào Thù Quân, Tào Thù Quân đã gặp nỗi oan không cách nào biện bạch được.
Lời nói của Thôi Hướng, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, thậm chí có thể dùng câu nói hươu nói vượn để hình dung.
Đừng nói Tào Thù Quân thay hắn nhận hối lộ, ngay đến bạn bè của hắn, cậu ta đều gần như chưa từng tiếp xúc, cũng không quen Tôn Hiện Vĩ, còn Chu Hổ lại chỉ mới gặp mặt một lần, chưa từng qua lại với Tập đoàn Viễn Cảnh!
Quả thực chính là một chậu nước bẩn tạt xuống đầu, cực kỳ trơ tráo.
Hạ Tưởng đang muốn đập bàn khiển trách Thôi Hướng vài câu, người khác vừa thấy người của Ủy ban Kỷ luật liền hai chân run lên, nhưng hắn lại không sợ. Bỗng nhiên trong nháy mắt hắn lại thay đổi chủ ý, không đáng trợn mắt với Thôi Hướng, cũng không cần cãi lý với y, nếu Thôi Hướng trực tiếp tạt nước bẩn vào đầu, hắn cũng có thể dẫn dắt kẻ gây tai họa, đưa Thôi Hướng hướng tới một lối rẽ.
Đối diện với sắc mặt dữ dội của Thôi Hướng, vẻ mặt phẫn nộ của Hạ Tưởng lại từ từ kìm chế lại, lại khôi phục bình tĩnh, ngược lại thành vẻ mặt cười như không nhìn về phía Thôi Hướng: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phó chủ nhiệm Thôi việc anh nói tôi cũng không biết, cũng không nghe nói, lại càng sẽ không thừa nhận, cho dù anh nói nói đến mức hoa bay đầy trời, trước khi có chứng cớ tuyệt đối, tôi đều coi như gió thoảng bên tai.
Một câu chọc giận Thôi Hướng, y đập bàn "bụp" một tiếng:
- Đồng chí Hạ Tưởng, xin anh chấn chỉnh thái độ của anh!
Hạ Tưởng vẫn như cũ không thay đổi giọng nói và vẻ mặt:
- Phó chủ nhiệm Thôi, thái độ của tôi vẫn rất nghiêm chỉnh, là anh nói một mạch, nhưng không đưa ra một chút chứng cứ xác thực, không thể làm cho người ta tin phục.
Thôi Hướng không nói, hiển nhiên trong lòng có do dự và không đủ quyết tâm.
Trong tay Thôi Hướng không phải không có chứng cớ, nhưng chứng cớ không phải vô cùng rõ ràng, bây giờ lấy ra sẽ không có được tác dụng gây kinh hoàng, sẽ càng làm cho Hạ Tưởng làm càn.
Không thể để Hạ Tưởng biết sớm được quân bài chưa lật của y, kéo được càng lâu, đối với y càng có lợi, Hạ Tưởng lại càng sẽ mất đi kiên nhẫn.
Giai đoạn bây giờ, cái cần chính là đấu trí, so dũng khí.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng đủ thông minh, hắn hẳn là đoán được Ủy ban Kỷ luật cũng chưa nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không cũng sẽ không lấy danh nghĩa đến điều tra lấy chứng cứ, mà là trực tiếp bắt giam.
Nói thật, trước khi đến Tần Đường, Thôi Hướng cũng từng có một chút do dự, bởi vì y đến nơi này mạo hiểm không nhỏ, không lật được Hạ Tưởng, y không thể xong việc, dùng câu được ăn cả ngã về không để hình dung cũng không khoa trương.
Nhưng có người ra mặt tìm đến y, nói chuyện quan hệ tới lợi hại với y, và ám chỉ cơ hội thành công cực lớn. Một khi thành công nắm được Hạ Tưởng, sẽ là sự kiện đỉnh cao trong cuộc đời chính trị của y.
Thôi Hướng động lòng, nhưng chẳng phải do lời hứa hẹn của nhân vật hậu trường làm người ta động lòng biết bao mà là có một cơ hội có thể khiến Hạ Tưởng thất bại thảm hại, có một thời cơ khiến y giẫm lên xác Hạ Tưởng đi đến đỉnh cao của đời người, làm sao có thể bỏ lỡ?
Giấc mộng của nhân vật chính trị chỉ có hai. Một là đi lên đỉnh cao, nhưng cơ hội đi đến đỉnh cao cực kỳ bé nhỏ, vậy giấc mơ thứ hai liền thành mộng đẹp dễ dàng thực hiện nhất, chính là dẫm nát đối thủ chính trị dưới chân.
Sau khi giẫm lên Hạ Tưởng, sẽ giành được vinh quang cao nhất của cả đời y, cũng sẽ làm cho cả tỉnh Yến sinh lòng kính sợ đối với y!
Nguyên nhân căn bản cuối cùng Thôi Hướng quyết định bí quá hoá liều chính là do một câu nói của nhân vật hậu trường:
- Thôi Hướng, người nổi bật thì dễ bị ghét, Hạ Tưởng là cán bộ cấp phó tỉnh trẻ tuổi nhất trong nước...
Thôi Hướng đã rõ ràng, bên trong cấp trên, cũng khối người muốn cho Hạ Tưởng ngã xuống, y có thể lật đổ Hạ Tưởng, lập công lớn, cuối cùng lấy được đãi ngộ ở cấp phó quốc gia mà lui về, cũng không phải không có khả năng.
Huống hồ Hạ Tưởng là một trong những đối thủ y vẫn canh cánh trong lòng nhất.
Nhưng sự thật so với y suy nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Hạ Tưởng thật đúng là một khối xương cứng khó gặm, hiện tại đã tới giai đoạn giằng co, làm thế nào bây giờ?
Thôi Hướng chần chừ một lúc, ngẫm nghĩ một chút, để hai nhân viên công tác đi ra ngoài, chỉ còn y và Hạ Tưởng ở trong phòng, mới mở miệng nói:
- Hạ Tưởng, chúng ta trước kia quả thật từng xa cách, nhưng đều là chuyện quá khứ rồi, lúc ấy là không cùng lập trường, cho nên từng có một thời gian không thoải mái. Hiện tại tôi ra mặt điều tra anh, cũng không phải cá nhân tôi muốn gây khó dễ với anh, xử lý sự việc chứ không xử lý con người, anh cũng đừng để trong lòng.
Trước khi diễn trò, Thôi Hướng lấy một cái ghế, ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cố gắng duy trì một thái độ bình đẳng với Hạ Tưởng, nhằm làm cho Hạ Tưởng thả lỏng cảnh giác, không có tâm lý đề phòng, gã tiếp tục diễn thuyết sinh động:
- Hiện tại không có người ngoài, chỉ có tôi và anh, tôi liền lấy thân phận của một người bạn lâu năm, lãnh đạo lâu năm nói vài câu trong lòng với anh, anh nghe cũng tốt, nghe không cũng được. Hạ Tưởng, tôi chỉ muốn nói cho anh một sự thật chính là, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nắm giữ tài liệu vô cùng tỉ mỉ xác thực, hiện tại anh vẫn còn may mắn, dựa vào điểm yếu để chống lại cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Nghe tôi một lời, chính anh nói ra. Chung quy chứng cớ bày ra trước mắt, đến lúc đó bằng chứng như núi, liền thực không có đường lui.
Giọng nói của Thôi Hướng trầm thấp, vẻ mặt trầm trọng, giống như thật tâm lo nghĩ vì Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng, anh thật sự cần suy nghĩ kĩ một chút, tôi nói hết lời như thế, bên nào nhẹ bên nào nặng, tự anh suy nghĩ. Khi tôi đã tự mình xuống, khẳng định trong tay đã nắm được mấu chốt, hiện giờ chừa ra một con đường, cũng là tranh thủ một cơ hội lớn cho anh.
Thôi Hướng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, xoay người đi đến phía trước cửa sổ, để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng đầy thâm ý.
Hạ Tưởng ngồi bất động, biểu diễn của Thôi Hướng không đả động được hắn, hắn cũng không phải bị người hù dọa, nhưng đúng lúc trong lòng hắn có một kế, liền mượn giọng điệu truyền cảm cuốn hút biểu diễn hết sức của Thôi Hướng, cũng làm bộ cúi đầu trầm tư, vẻ mặt thống khổ.
Thôi Hướng lặng yên quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Hạ Tưởng hai tay ôm đầu, tâm lý đề phòng gần như sụp đổ, lặng yên mỉm cười. Gừng vẫn là càng già càng cay, Hạ Tưởng dù sao kém y mấy chục tuổi, là hơn cả một thế hệ, y qua cầu còn nhiều hơn so với Hạ Tưởng đi bộ, tâm tư muốn khoe khoang ở trước mặt y của Hạ Tưởng, vẫn còn non lắm.
Quả nhiên, không khác lắm với những gì Thôi Hướng đoán trước, Hạ Tưởng ôm đầu trong chốc lát, rốt cục mở miệng :
- Phó chủ nhiệm Thôi, cho tôi một điếu thuốc.
Người bình thường không thế nào hút thuốc, một khi mở miệng cần thuốc, liền chứng minh dao động.
Thôi Hướng lấy một điếu thuốc cho Hạ Tưởng, còn tự mình châm thuốc cho Hạ Tưởng, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Muốn nói cái gì, thì nói đi.
Hạ Tưởng dùng sức hút thuốc, còn bị nghẹn ho khan vài tiếng, mới nói:
- Kỳ thật...Tôi với mấy nhà đầu tư khai thác phát triển quan hệ cũng không tồi.
Thôi Hướng lập tức ánh mắt sáng lên:
- Còn gì nữa?
- Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Cửu Viễn, hơn nữa bản thân tôi cũng từng qua lại trong kinh doanh với Tập đoàn Viễn Cảnh, đối với bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An tương đối mà nói, tiếp xúc ít hơn.
Hạ Tưởng dường như rất thành khẩn nói ra tình hình thực tế.
- Cụ thể là qua lại trong kinh doanh như thế nào?
Thôi Hướng cảm giác đụng đến manh mối mấu chốt, gần như sắp vui mừng nhảy nhót,
- Đồng chí Hạ Tưởng, nếu anh thật muốn tôi giúp anh, anh phải nói cho tôi biết tình hình thực tế.
Hạ Tưởng dường như thật sự sụp đổ tâm lý đề phòng, hắn hơi bất lực nhìn về phía Thôi Hướng:
- Phó chủ nhiệm Thôi, anh là lãnh đạo lâu năm, là cấp trên lâu năm của tôi, anh nhất định sẽ không hại tôi, có phải hay không? Tôi nói lời nói thật, anh khẳng định sẽ làm chủ cho tôi, đúng không?
Thôi Hướng trịnh trọng gật đầu:
- Anh phải tin tưởng tôi, tôi cũng là thật tâm suy nghĩ cho anh.
Hạ Tưởng gật đầu, giống như hạ quyết tâm rất lớn:
- Tôi thiết kế mấy dự án cho Tập đoàn Đạt Tài và Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng làm quy hoạch giúp bất động sản Cửu Viễn, giữa bọn họ có qua lại về kinh tế…
Thôi Hướng giống như phát hiện đại lục mới, lấy bút ghi chép lại loạt xoạt, còn cố ý để Hạ Tưởng nhìn y viết tên có đúng hay không. Hạ Tưởng thấy chữ của Thôi Hướng viết cũng không tồi, phóng khoáng tự nhiên, rất có phong cách quý phái, nghĩ thầm rằng người ta bảo chữ giống như người, thực không đúng.
Ra khỏi phòng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời không biết từ khi nào mây đen đã che kín, u ám đến dọa người.
Mùa xuân ở Tần Đường từ trước đến nay ít mưa, xem ra, trận mưa đầu xuân năm nay sắp đến rồi.
Hạ Tưởng bước đi nặng nề trong tòa nhà Thành ủy, hắn thậm chí không cần quay đầu lại là có thể đoán được Thôi Hướng lúc này đang đứng ở đằng sau cửa sổ, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hắn không thể biểu hiện quá mức thoải mái, nếu không sẽ làm Thôi Hướng hoài nghi. Cũng không thể quá trầm trọng, cũng sẽ khiến Thôi Hướng nghi ngờ hắn diễn trò.
Giao tiếp với Thôi Hướng, phải làm cho vừa đúng mới được.
Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, Thôi Hướng ở phía sau, đang cười vui vẻ.
Trước hết cứ để Thôi Hướng cười đã, chẳng bao lâu, sắp đến lúc y khóc rồi. Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, đơn giản xử lý một vài việc, liền lập tức gặp mặt với Liên Nhược Hạm.
Giải thích thế này thế kia cho Liên Nhược Hạm một hồi, Liên Nhược Hạm nghe xong liên tục gật đầu, không nói lời nào liền rời khỏi Tần Đường, về thủ đô.
Sau đó Hạ Tưởng lại nói một hồi với Tào Thù Lê, Tào Thù Lê vừa nghe, đầu tiên là tức giận bảo không được, sau khi nghe phương pháp hóa giải của Hạ Tưởng, lại mặt mày hớn hở, cuối cùng còn hôn một cái lên mặt Hạ Tưởng, sau đó cũng rời khỏi Tần Đường, đi vòng qua thủ đô, thẳng đến thành phố Yến.
Sau đó, Hạ Tưởng lại gặp mặt với Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên, sau một hồi nói chuyện với nhau, Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên phân công gọi vài cuộc điện thoại, sau đó Tiêu Ngũ cũng âm thầm rời khỏi Tần Đường, chọn tuyến đường đi thủ đô, hướng tây mà đi.
Đêm đó, Hạ Tưởng lại cùng thảo luận với Dương Uy, Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ, định ra một loạt sách lược ứng đối thống nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng khẩn cấp mời họp hội nghị thường vụ Thành ủy, yêu cầu triển khai phong trào trong tự chỉnh đốn tác phong trong phạm vi toàn thành phố, hễ là cán bộ Đảng viên nhận hối lộ, hạn định trong số ngày nhất định chủ động nộp tiền tham ô có được lên trên, có thể không phải truy cứu trách nhiệm. Đồng thời yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố nghiêm khắc quản lý chỉnh đốn trật tự khai thác khoáng sản, tránh phát sinh tai nạn mỏ to lớn.
Hai cú đấm mạnh của Hạ Tưởng làm tất cả mọi người đều chấn động, ý của Bí thư Hạ là như thế nào?