Edit: phuogot_93
Beta: BlueDream
Cảnh sát đến rất nhanh, gần như chỉ cần người nào trên người không bị thương đều được đưa đến cục cảnh sát.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, từng đoàn từng đoàn người ùa vào cục cảnh sát, lại khiến những cảnh sát ở bên trong vốn rất bình tĩnh cũng có chút kinh ngạc.
Cục trưởng An nhanh chóng sắp xếp xong xuôi cảnh sát thẩm vấn, những người ở đây hôm nay đều bị hỏi từng người, cũng ghi chép ổn thỏa để sau này lập án.
Còn lại ông tự mình tiếp đón người nhà họ Hà, Thượng Quan Triệt và Vân Sở, bắt đầu bàn bạc biện pháp đối phó.
Lần nữa gặp lại Hà Thuần, Vân Sở có chút kinh ngạc.
Lúc nãy ở trong khách sạn, Hà Thuần vẫn khí phách như thế, mà giờ phút này đã trở nên tiều tụy đi nhiều, chắc hẳn chuyện hôm nay đã gây đả kích rất lớn cho anh ta rồi?
Mà Tiểu Cầm vẫn đi bên cạnh anh ta bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, trong lòng Vân Sở lại có chút lo lắng.
Tiểu Cầm nếu không phải bị thẩm vấn ở chỗ khác, vậy e là đã bị thương rồi?
"Học trưởng Hà Thuần..." Vân Sở có chút áy náy nhìn Hà Thuần, nói nhỏ "Học tỷ Tiểu Cầm, chị ấy..."
Hà Thuần cười có chút mệt mỏi, nhưng vẫn khách khí với Vân Sở "Bị thương nhẹ thôi, không có việc gì đâu. Tối nay hù dọa em rồi?"
Vân Sở lắc đầu, có sóng gió gì cô chưa từng trải qua chứ? Mặc dù có chút kinh ngạc với hành vi gần như điên cuồng của Triệu Nhược Nghiên nhưng cũng không đến mức bị dọa sợ. "Em không sao, học trưởng Hà Thuần đừng lo lắng, học tỷ sẽ không có việc gì. Cục trưởng An là một cục trưởng tốt, chuyện ngày hôm nay ông ấy sẽ xử lý tốt."
Vân Sở hiểu, Hà Thuần mệt mỏi như vậy không phải chỉ vì chuyện của Tiểu Cầm mà chủ yếu là vì ngày hôm nay đã trở thành một trò cười.
Nghĩ tới đây, nhìn lại một chút chủ nhân Hà gia, cha của Hà Thuần - Hà Quân cùng với mẹ Hà Thuần, trên mặt mỗi người đều có một tầng bụi bặm, vẻ mặt hết sức mệt mỏi và áy náy, trong lòng Sở Vân lại càng hận Triệu Nhược Nghiên.
Vì trả thù mình, Triệu Nhược Nghiên không để ý đến an nguy tính mạng của nhiều người như vậy, náo loạn lớn đến thế lại còn liên lụy đến Hà gia.
Loại người như này thật sự khiến cho người khác thấy khinh thường, nếu Triệu Nhược Nghiên chết thì coi như thôi, nhưng nếu không chết, chắc chắn Vân Sở cô sẽ bắt cô ta phải trả giá thật lớn cho việc làm ngày hôm nay.
Hà Thuần cảm kích gật đầu, cười nói "Ừ, học muội cũng đừng lo lắng, chuyện hôm nay chắc chắn phải đòi lại công bằng cho gia đình."
Mãi cho đến mười hai giờ đêm, phòng thẩm vấn bên kia mới hoàn tất công việc thẩm vấn tất cả mọi người, cảnh sát được cử đến bệnh viện cũng trở về báo lại số người bị thương và tình trạng của họ cho cục trưởng.
Khi biết Triệu Nhược Nghiên không nguy hiểm đến tính mạng, cục trưởng An thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn lại bản ghi chép một lần, rồi đưa cho Vân Sở nhìn, hỏi cô có vấn đề gì nữa không.
Vân Sở nhìn bản ghi chép nói đủ kiểu, nhưng trọng điểm đều giống nhau, cũng không có gì không ổn, rồi đưa trả lại cho cục trưởng An, trong lòng càng thêm bội phục vị cục trưởng An này.
Mặc dù không trực tiếp thẩm vấn Vân Sở, lại để cho Vân Sở xem những thứ kia, coi như gián tiếp thông qua Vân Sở tìm hiểu tính chân thật của chuyện này. Chẳng những lấy lòng Thượng Quan Triệt, giữ mặt mũi cho anh, còn có thể hiểu được tính huống chân thật nhất.
Bốn gã hung thủ kia đã bị bắt giữ, khách sạn cũng đã được xử lý xong xuôi, lúc này Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt mới đi ra khỏi cục cảnh sát.
Ở cửa cục cảnh sát, Vân Sở phát hiện hai anh em Lam Băng Tuyền cùng Mộc Ngân, Vân Hàn thậm chí cả Niên Cẩm Hạo cũng chưa rời đi.
Trên người Vân Sở chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi tới, thân thể Vân Sở không khỏi run rẩy, đi lên bên cạnh người Thượng Quan Triệt co rúc lại.
Thượng Quan Triệt thấy thế mới phát hiện sao hôm nay cô lại mặc ít thế, sắc mặt khẽ biến, cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Vân Sở, bọc cô lại thật cẩn thận, không vui nói "Sao lại mặc ít vậy hả?"
Vân Sở dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, không biết nên trả lời như nào mới được.
Đi tham gia tiệc rượu, không lẽ lại mặc áo bông đến? Không phải ai cũng ăn mặc như này à?
Cô biết Thượng Quan Triệt yêu thương cô, cho nên không phản bác Thượng Quan Triệt, chỉ cọ cọ vào anh, cười nói "Thật ấm."
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia của Vân Sở, cùng với ánh mắt hơi lấy lòng, Thượng Quan Triệt đều không thể tức giận nổi, đành bất đắc dĩ lắc đầu, ôm vai cô đi đến trước xe của mình.
"Sở Sở, không có việc gì chứ?" Mộc Ngân vội vàng tiến đến đón, khẩn trương hỏi.
Vân Sở lắc đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng của Mộc Ngân, còn có áo khoác tây trang trên người, hai mắt như có như không liếc về phía Niên Cẩm Hạo bên cạnh. Thấy trong mắt Niên Cẩm Hạo nhìn chăm chú vào Mộc Ngân có sự dịu dàng không thể diễn tả được, trong lòng cô hiểu có lẽ hai người này có hy vọng.
Vân Sở cũng không vạch trần bọn họ chỉ cười cười "Tôi không sao, cô đừng lo lắng, cô không bị thương chứ?"
Mộc Ngân lắc đầu, nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở khách sạn, sắc mặt lại đỏ lên. Hơn nữa, trên người còn đang mặc áo của Niên Cẩm Hạo, bên người cô lúc nào cũng quanh quẩn mùi của anh, khiến cô cảm thấy có chút choáng váng.
Vân Sở ngẩng đầu, thấy đôi mắt lo lắng của Vân Hàn, cười cười với anh, cho anh một ánh mắt yên tâm, sau đó mới nhìn đến hai anh em nhà họ Lam.
Không đợi Vân Sở lên tiếng, Lam Băng Khê đã nở một nụ cười đùa giỡn "Sở Sở, em nói xem lần này nên cảm ơn đại ca như nào đây?"
Đại ca? Từ bao giờ mà anh ta biến thành anh trai cô rồi?
Vân Sở xấu hổ, ho khan hai tiếng, cười nói với Lam Băng Tuyền "Chuyện ngày hôm nay xin cảm ơn thầy đã ra tay giúp đỡ."
"Không cần khách khí." Lam Băng Tuyền lạnh lùng trả lời, thấy Vân Sở không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy Thượng Quan Triệt vẫn luôn theo sát sau lưng cô, ánh mắt Lam Băng Tuyền trở nên sắc bén.
Suy nghĩ một chút lại nói "Cô nợ tôi một cái nhân tình."
"À?" Lại thiếu anh ta một nhân tình? Vân Sở rất vất vả mới trả lại nhân tình lần trước cho anh ta, hôm nay lại nhận...
Ai oán nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, Vân Sở nhỏ giọng nói "Thầy, không thể không nợ nhân tình à?"
Ngạc nhiên nhìn Vân Sở, trong lòng Lam Băng Tuyền đột nhiên thấy tốt hơn nhiều, nhưng trên mặt không có thay đổi gì mấy, lạnh lùng nhíu mày "Cô thấy thế nào? Cô có cái gì quý giá hơn nhân tình để thiếu tôi chứ?
Vân Sở im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, nghĩ thầm thiếu thì thiếu, cùng lắm về sau cô giả ngu, để xem anh ta có thể kiếm được lợi ích gì.
Vân Sở nghĩ như thế trong lòng thấy tốt hơn nhiều, sảng khoái gật đầu "Thiếu thì thiếu, cũng không phải là chưa từng thiếu bao giờ."
Lúc này, Lam Băng Khê khó chịu vì Vân Sở không để ý đến mình, chen lấn lên trước Lam Băng Tuyền, cười nói "Sở Sở, em còn chưa nói muốn cảm ơn anh như nào đó?"
Vân Sở nhìn thoáng qua nụ cười gian ác trước mắt mà lại cố tỏ ra là một người đàn ông hiền lành, khóe miệng giật giật, cảm giác Lam Băng Tuyền lạnh lùng còn đáng yêu hơn cái người đàn ông này.
Nhưng mặc kệ nói như nào, chuyện ngày hôm nay nếu không có Lam Băng Khê, chỉ sợ cô đã sớm không còn mạng. Cho nên, người cô phải cảm ơn nhất thực ra là Lam Băng Khê.
Nhưng mà, tại sao khi nhìn cái người này cô lại không muốn nói cảm ơn đây?
Vân Sở thở dài, cười nói "Cái đó, Lam đại ca à, anh không ngại khi em cảm tạ anh sao?
Vẻ mặt Lam Băng Khê tổn thương nhìn Vân Sở "Có gì mà xấu hổ? Nếu không phải anh giúp em lau bột huỳnh quang trên tay, chắc chắn một dao kia đã đâm vào người em rồi. Nếu không phải anh nói cho em trai, lúc nó muốn đưa em đi, chỉ sợ em đã bị tay súng bắn tỉa bắn trúng rồi. Em nói xem, anh vì em làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ em không nên cám ơn anh sao?"
Lam Băng Khê bắt đầu xòe ngón tay ra đếm những việc tốt mình làm cho Vân Sở, vẫn là vẻ mặt lấy lòng.
Lam Băng Tuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn anh trai mình một cái, lần đầu tiên cảm thấy được anh trai thật quá mất thể diện, anh đã không thể nhìn được nữa rồi.
Nhưng Lam Băng Tuyền còn chưa kịp bỏ đi đã nghe được giọng nói trong veo của Vân Sở "Lam đại ca, anh nói những chuyện này, hình như đã bỏ quên một chuyện quan trọng nhất rồi."
"Hả?" Lam Băng Khê sửng sốt.
Lam Băng Tuyền chỉ biết trừng mắt, cảm thấy mặt mũi đều bị người anh trai vứt sạch, mà bản thân anh ta cũng không tự biết.
Vân Sở cười, vươn một ngón tay ra quơ quơ trước mặt Lam Băng Khê "Em nói này Lam đại ca, chuyện hôm nay là vì ai mới xảy ra? Nếu không phải anh không có việc gì lại đi hợp tác với Triệu Nhược Nghiên, sao hôm nay lại phát sinh chuyện này chứ? Sao có thể gây họa đến nhiều người vô tội như vậy? Anh nói xem, rốt cuộc chuyện này là lỗi của ai?"
Lam Băng Khê vừa nghe những lời này, lập tức thấy không vui, phản bác lại "Này, anh còn không phải là vì em sao? Lúc người phụ nữ kia đến tìm anh, anh biết ngay em là học trò của em trai anh, anh đồng ý với cô ta chẳng qua là muốn nhân cơ hội đùa giỡn với cô ta, dám bắt nạt người phụ nữ của em trai, anh..."
Lam Băng Khê còn chưa nói xong đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người mình, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của Thượng Quan Triệt đang nhìn mình, lập tức hiểu bản thân đã nói sai, ho hai tiếng, cuống quýt nói lại "Khụ khụ… Cái kia, anh nói nhầm, dám bắt nạt học trò của em trai, anh đương nhiên không thể bỏ qua cho cô ta rồi."
Khóe miệng Vân Sở giật giật, thật sự không thể đồng tình với cách nghĩ của người này.
Còn đang định nói gì đó, chỉ thấy Lam Băng Tuyền không chịu nổi Lam Băng Khê, xoay người lên xe, bỏ lại một câu, "Không muốn tự đi về thì mau lên xe."
Lam Băng Khê thấy thế, oan ức chạy lên xe, oán trách Lam Băng Tuyền, "Anh nói này em trai, anh đều là vì em hết. Nếu không phải vì thấy cô nhóc Vân Sở kia không tệ, khó có được một người phụ nữ khiến em ưa thích..."
"Chuyện của em tốt nhất anh đừng có nhúng tay vào." Lam Băng Tuyền lạnh lùng ngắt lời Lam Băng Khê, sau đó cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo "Đừng nói đến Vân Sở không có ý nghĩa gì với em, cho dù có cũng không cần anh quan tâm."
"Được rồi..." Lam Băng Khê uất ức cúi đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, nghĩ thầm, còn nói Vân Sở không có ý nghĩa gì, không có ý nghĩa thì lúc nhìn thấy Thượng Quan Triệt cần gì lộ ra biểu tình như nhìn thấy tình định chứ? Cái loại cảm xúc phẫn nộ này, nói rằng Vân Sở không có ý nghĩa gì với Lam Băng Tuyền, có đánh chết anh cũng không tin.
Tiễn hai anh em nhà họ Lam đi, Vân Sở giao Mộc Ngân cho Niên Cẩm Hạo, mình thì định cùng Thượng Quan Triệt đến bệnh viện xem xét tình hình một chút. Chuyện ngày hôm nay khiến nhiều người bị thương phải nằm viện như vậy, chắc chắn bệnh viện sẽ vô cùng náo loạn. Không biết Liên Thanh Ngôn có bận rộn lắm không.
Hơn nữa, trong bệnh viện ngoại trừ Triệu Nhược Nghiên còn có Tần Phương, Vân Sở không đến thăm một chút thì không thể yên lòng.
Thủ trưởng Triệu nghe tin con gái mình bị thương chắc chắn sẽ đến bệnh viện, lúc đó, bọn họ thừa dịp hỗn loạn ra tay với Tần Phương, đến lúc đó chết không đối chứng sẽ rất phiền phức.
Vân Hàn nhận ra ý nghĩ của Vân Sở, không đợi cô mở miệng đã nói "Sở Sở, tôi đến bệnh viện xem tình hình, cô mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì tôi sẽ xử lý tốt, nếu thật sự không làm được sẽ liên lạc với cô sau."
Nghe thấy lời Vân Hàn, trong lòng Vân Sở thấy rất vui. Lúc mới bắt đầu tiếp xúc, Vân Hàn vẫn luôn có dáng vẻ lạnh lùng, với ai cũng lạnh nhạt. Mặc dù anh cực kỳ bảo hộ mình nhưng vẫn luôn thiếu đi một chút tình người.
Sống chung mấy tháng nay, rõ ràng anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn vào việc quan tâm này có thể dễ dàng nhận ra. Cả ngày mặt lạnh nghiêm nghị tuy không có gì không tốt, nhưng nghe thấy anh lo lắng cho mình như vậy, Vân Sở cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cô gật đầu "Ừ, cũng được. Hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, lát nữa đi đến mà không có việc gì thì trở về sớm một chút. Nếu anh thấy lo lắng, muốn ở lại đó cũng được, tôi sẽ nói với anh Liên, bảo anh ấy sắp xếp cho anh một căn phòng. Chú ý nghỉ ngơi cho tốt."
Ánh mắt Vân Hàn lạnh lùng thâm sâu nhìn Vân Sở, lời nói quan tâm của cô khiến lòng anh cảm nhận được sự ấm áp, cảm giác thật tốt...
Sự ấm áp, lo lắng ngày hôm nay Vân Hàn nhận được, cho dù bắt anh dùng tính mạng để trả giá cũng không thấy tiếc.
Vân Hàn cũng đã rời đi, cửa cục cảnh sát bỗng trở nên vắng vẻ lạnh lẽo. Vân Sở đang định cùng Thượng Quan Triệt tiến về chiếc xe, đột nhiên phát hiện thấy một người ngồi xổm ở một góc bên cạnh chiếc xe.
Vân Sở chớp chớp hai mắt, cẩn thận nhìn mới phát hiện, không ngờ người nọ lại là...
"Khụ khụ... Tiểu Duệ, anh không sao chứ?" Vân Sở có chút ái ngại nhìn Thượng Quan Duệ ngồi xổm ở một góc sáng sủa bên cạnh xe vẽ vòng tròn, không rõ hôm nay người này đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy giọng nói của Vân Sở, Thượng Quan Duệ lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vân Sở, gọi một tiếng "Chị dâu... Hu hu..."
Khóe miệng Vân Sở giật giật, nhìn dáng vẻ Thượng Quan Duệ giống như một tiểu oán phụ, kỳ quái nhìn sang Thượng Quan Triệt bên cạnh, mới phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coi, nhất là ánh mắt nhìn Thượng Quan Duệ, lạnh lẽo dọa người.
Vân Sở nhíu mày, suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng hiểu tại sao Thượng Quan Duệ lại có vẻ mặt này, cũng hiểu tại sao Thượng Quan Triệt lại tức giận như vậy.
Thượng Quan Triệt đặc biệt dặn dò Thượng Quan Duệ phải ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng cậu lại làm ngược lại, ngay từ đầu bữa tiệc đã không thấy bóng người, về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không thấy cậu xuất hiện, mãi cho đến khi Thượng Quan Triệt tới, cậu mới xuất hiện.
Mà khi Thượng Quan Triệt tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh Triệu Nhược Nghiên ra ta độc ác với cô, Thượng Quan Triệt có thể không tức giận sao?
Chỉ là, giờ phút này dáng vẻ của Thượng Quan Duệ cũng quá khoa trương rồi chứ?
Vân Sở hít sâu, vừa định nói chút gì đó với Thượng Quan Duệ đã bị Thượng Quan Triệt lôi kéo lên xe. Bên tai là giọng nói lạnh như băng của Thượng Quan Triệt "Đi về."
Thượng Quan Duệ nhìn xung quanh, phát hiện cửa cục cảnh sát trống không, một người cũng không có, muốn tìm xe lại càng không có khả năng. Nhất thời nôn nóng.
Thừa dịp cửa xe còn chưa đóng, Thượng Quan Duệ giữ chặt quần áo Vân Sở, làm bộ đáng thương nói "Chị dâu, cứu mạng, anh trai muốn lấy mạng của em..."
Vân Sở không lên tiếng, chỉ nhìn Thượng Quan Triệt bên cạnh. Thượng Quan Triệt lạnh lùng liếc Thượng Quan Duệ một cái "Buông tay."