Edit: Tuyết Khanh
Tối nay, nhất định không thể nào yên ổn.
Trong khách sạn Thiên Tường, tầng 10 trong đại sảnh xa hoa nhất, giờ đây đã rối thành một nùi, bị giẫm lên bị thương, va chạm, té ngã, các vết cắt, đủ loại người bị thương nhân viên cứu cấp vội vàng chạy tới đưa ra đại sảnh.
Hiện trường từ từ khôi phục an tĩnh, chỉ là, ở trong đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi không có mất đi. Cả đại sảnh vẫn như cũ bị không khí căng thẳng bao quanh, trên đỉnh đầu của mỗi người đều bị bao phủ một dòng khí lo lắng, hơi thở sợ hãi, vẫn còn đang ở trong lòng của mỗi người mà di chuyển.
Lúc này, tiếng súng vang lên bất ngờ, khiến cho đám người thật vất vả mới bình tĩnh lại, giống như chim sợ ná, lần nữa bạo loạn.
Nhân viên bảo an cuống quít trấn an cảm xúc của mọi người, ổn định sự hoảng sợ của mọi người. Đồng thời cũng chú ý tới một góc cửa bị bọn hắn bỏ qua, đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Vân Sở.
Triệu Nhược Nghiên dùng súng nhắm ngay Vân Sở, ả ta cho là lần này nhất định sẽ giết chết được cô, nhưng không ngờ súng trong tay đột nhiên bị đánh rớt, còn chưa kịp ngạc nhiên, đã cảm thấy ngực bị đạp một cước, hơn nữa một cước kia, vừa lúc chính xác trên ngực của ả ta còn chưa kịp rút cái dao găm ra.
"A ——!" Triệu Nhược Nghiên phát ra một tiếng kêu thê lương, thân thể bị đá bay lên cao, sau đó nặng nề rơi xuống, đập vào sau lưng bàn tròn lớn. Bàn tròn lớn bền chắc không chịu nổi sức lực mạnh mẽ này, theo thân thể Triệu Nhược Nghiên, bị dập nát.
Có thể thấy được, một cước này của người kia, sức lực lớn bao nhiêu.
Lúc ngã xuống, Triệu Nhược Nghiên trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, trước khi ngất đi, chỉ có một ý tưởng duy nhất, tại sao lại là anh, tại sao anh lại đối với mình như vậy?
Trả lời Triệu Nhược Nghiên, là một mảnh yên lặng.
Cô ta, ngất đi.
Mà Vân Sở, chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, theo ánh mắt thấy bóng lưng của người đột nhiên xuất hiện, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không thấy thảm trạng của Triệu Nhược Nghiên, Vân Sở mừng rỡ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, ánh sáng trong mắt, đủ để chiếu sáng cả cái thế giới này.
Lam Băng Tuyền nhìn thấy ánh mắt của Vân Sở, ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy người đàn ông kia, liền chau mày, đáy mắt thoáng qua một tia không cam lòng.
Mà Vân Hàn cũng ngẩng đầu lên, xoay người nhìn người phía sau, nhất thời đứng tại chỗ sửng sờ.
Mộc Ngân chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng gió thổi, sau đó, liền nhìn đến người đàn ông đứng ở cách đó không xa trước mặt của cô, giờ đã không thấy đâu.
Không khí trước mặt biến đổi, vốn là trong không khí mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi đã bị một mùi hương thơm ngát quen thuộc thay thế đi. Thân thể Vân Sở cũng theo đó rơi vào một vòng tay ấm áp, bị ôm trong vòng ngực quen thuộc.
Tim của anh đập nhanh vô cùng, hô hấp của anh cũng có chút gấp rút, thân thể của anh rất nóng, giống như là một đường chạy tới, ngực của anh kịch liệt lên xuống, khiến Vân Sở cảm thấy đó là đẹp trai nhất trên thế giới.
Cũng bất chấp thứ gì khác, Vân Sở đưa tay ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh, nhắm mắt lại, hưởng thụ cái ôm trong ngực quen thuộc.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh từ tính và tràn đầy quan tâm: "Cô nhóc, không sao chứ?"
Vân Sở dùng sức lắc đầu, siết chặt tay của mình, thật chặt, ôm chặt eo của Thượng Quan Triệt, hạnh phúc đến ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Em không sao, em không sao, anh trở lại là tốt......"
Nghe được lời của cô..., Thượng Quan Triệt thở ra một hơi, ôm thật chặt cô vào trong ngực, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc của cô, hai mắt cũng nhắm lại: "Không có việc gì là tốt......"
Mặc dù anh đã sớm cho Thượng Quan Duệ ở chung quanh hội trường bố trí người, một khi Triệu Nhược Nghiên có động tác gì, liền lập tức ra ngoài bảo vệ Vân Sở. Nhưng là, không ngờ Triệu Nhược Nghiên lại ác như vậy, lại còn an bài súng bắn tỉa.
Tên ngu ngốc Thượng Quan Duệ kia đang lúc điện cúp này cố tình lại bị một người phụ nữ quấn lấy, căn bản không đi được. Cũng may Thượng Quan Duệ còn chưa có ngốc đến hết thuốc chữa, còn biết giử tín hiệu cho Thượng Quan Triệt.
Tâm tình Thượng Quan Triệt lộ vẻ kích động, tính toán tới dưới lầu hội trường chờ Vân Sở xuống, cho cô một ngạc nhiên, nhận được tín hiệu của Thượng Quan Duệ, nhìn tầng lầu diễn ra bữa tiệc đã không còn ánh đèn, anh cũng luống cuống, bởi vì cúp điện, thang máy không sử dụng được, anh liền trực tiếp từ lầu một chạy tới.
Chỉ sợ đến chậm Vân Sở sẽ xảy ra chuyện, Thượng Quan Triệt chạy rất nhanh rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất cả đời anh ra sức mà chạy thật nhanh.
Không ngờ, một hơi chạy tới tầng mười, lại thấy được Triệu Nhược Nghiên dùng súng chỉa về phía Vân Sở, đúng là một màn rung động lòng người này.
Thượng Quan Triệt giống như là không chút suy nghĩ, liền tiến lên đá rơi súng trong tay Triệu Nhược Nghiên. Nhớ tới những việc Triệu Nhược Nghiên đã làm với Vân Sở, Thượng Quan Triệt lại tức không chịu nổi, liền cho Triệu Nhược nghiên thêm một cú.
Một giây kia, Thượng Quan Triệt có lẽ đã đánh mất lý trí, chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh vừa rồi Vân Sở sắp trải qua, anh liền có một loại kích động muốn nổi điên, cho nên cuối cùng một cú đá Triệu Nhược nghiên kia, anh có thể nói là dùng hết sức, bất chấp hậu quả sau khi đá. Dù thế nào đi nữa mâu thuẫn của anh cùng Triệu thủ trưởng đã xấu vô cùng, anh cũng không quan tâm giữa hai người nhiều hơn một chút mâu thuẫn nữa.
Nếu là Triệu Nhược Nghiên chết rồi, anh sẽ có biện pháp xử lý chuyện này, nếu không chết, Triệu Nhược Nghiên cũng đừng nghĩ né tránh trách nhiệm chuyện xảy ra ngày hôm nay. Anh sẽ để cho cô ta vì chuyện ngày hôm nay, cùng với những tính toán hãm hãi Vân Sở mấy lần trước đó, mà bỏ ra sự trả giá nặng nề.
Thượng Quan Triệt ôm thật chặt Vân Sở, hai tay tráng kiện* (*có lực), giam cầm thân thể nhỏ nhắn của cô trong ngực của mình, chỉ sợ vừa buông lỏng ra cô sẽ biến mất.
Vân Sở cũng ôm thật chặt Thượng Quan Triệt, tay siết chặt vòng eo của anh, đầu tựa vào trong ngực của Thượng Quan Triệt, hận không thể dung nhập mình vào trong thân thể Thượng Quan Triệt. Hình như chỉ có như thế này, mới có thể chứng minh những gì trước mắt anh là sự thật, là thật sự trở lại, sẽ không đi rời nữa.
Nhìn thấy bộ dạng bọn họ tình thâm như thế, trong lòng Vân Hàn lại có chút ê ẩm, nhưng cũng cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì Thượng Quan Triệt xuất hiện kịp thời.
Lam Băng Tuyền nheo cặp mắt lại, nguyên bản là ánh mắt lạnh lẽo, khi nhìn thấy một màn Thượng Quan Triệt cùng Vân Sở ôm nhau thật chặt thì càng trở nên băng lãnh hơn. Bàn tay buông thỏng bên người khẽ nắm chặt, sắc mặt có chút khó coi.
Niên Cảm Hạo bị Mộc Ngân ném ở một bên cũng nhanh chóng đi theo tới đây, nhanh chóng lôi kéo tay của Mộc Ngân, ôm cô vào trong ngực, lo lắng trong mắt từ từ hóa thành dịu dàng.
Vậy mà, thấy Triệu Nhược Nghiên ngã xuống, mấy người đàn ông mặc quần áo nhân viên phục vụ biết, mình lúc này không trốn, cũng chưa có cơ hội rời đi. Ngay cả đám bọn cô Triệu đem theo cũng đều bị thương, bọn họ tiếp tục lưu lại nơi này, chẳng phải là chờ chết sao?
Vì vậy, bốn người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu rối rít chạy trốn.
Vân Hàn cùng Lam Băng Tuyền làm sao sẽ để cho những người cứ như vậy rời đi? Hôm nay trận làm trò này, luôn cần người đến giái quyết, Triệu Nhược Nghiên đã bị thương, coi như có tra đến trên người của cô ta, vẫn sẽ có thủ trưởng Triệu che chở, cho nên, mấy kẻ xấu số này, nhất định là người chết thay.
Vân Hàn một cước đá tới một cái, ngay sau đó bắt người nọ giẫm ở dưới chân.
Lam Băng Tuyền một quyền đánh tới một cái, đoạt lấy con dao trong tay người kia, kề ở trên cổ người đó, mắt lạnh liếc nhìn bằng nữa con mắt làm cho người nọ hoảng sợ.
Sau đó tới Lam Băng Khê dễ dàng bắt được tay của một người khác khóa trái tay của người đó ở sau lưng, đang chuẩn bị đi bắt người đàn ông đang cầm dao cuối cùng, lại thấy Thượng Quan Duệ có chút chật vật vọt tới, bất chấp tất cả, hướng về phía người đàn ông kia kia dồn sức đá mạnh.
Vì vậy, bốn người đàn ông có dung nhan tuyệt thế, trong chớp mắt liền có thể bắt được những người này.
Mà cảnh sát cùng bảo vệ nghe được tiếng súng chạy tới, sau đó chạy tới bên cạnh của bọn họ, bắt đầu hỏi thăm đầu đuôi mọi chuyện.
"Tránh ra, tôi là bác sĩ." Lúc này, một giọng nữ mang theo lo lắng truyền đến, tiếp theo liền nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục màu xanh nhạt từ sau đám người đi vào, vội vội vàng vàng đi tới trước mặt của Triệu Nhược Nghiên, bắt đầu kiểm tra thương thế của cô ta.
Vân Sở đang tựa đầu vào trong ngực của Thượng Quan Triệt cũng chui ra, liếc mắt nhìn Triệu Nhược Nghiên trên đất, thấy cô ta hô hấp nặng nề, một chút sức sống cũng không có, hơi cau mày, không hiểu người làm việc rất có chừng mực như Thượng Quan Triệt làm sao sẽ xuống tay ác như vậy.
Nếu như Triệu Nhược Nghiên chết, vậy anh......
Mới vừa rồi tất cả mọi người đều thấy anh đá Triệu Nhược Nghiên, nếu là bị thủ trưởng Triệu điều tra, chẳng phải là anh sẽ khó chối được tội này sao?
Thượng Quan Triệt cho cô một ánh mắt yên tâm, nhân cơ hội này ở trên mặt cô hôn một cái, cười nói: "Yên tâm đi, cô nhóc, anh tự có chừng mực."
Vân Sở gật đầu, cùng Thượng Quan Triệt nhìn nhau, đáy mắt tràn đầy tin tưởng.
"Bệnh nhân không có thương tổn tâm mạch, nhưng bị dao đâm quá sâu, phải mau chóng xử lý, nếu không mất máu quá nhiều, rất dễ dàng dẫn tới cơn sốc, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe được lời nói của cô bác sĩ kia, Vân Sở mở lớn hai mắt, giờ mới phát hiện, cô bác sĩ kia lại có chút quen mặt, nghiêm túc nhìn lại, đó không phải là cô bác sĩ mà cô gặp được ở trong phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn bác sĩ Hà gì đó sao?
Cô ta cũng họ Hà? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Thuần gia? Nếu không tại sao hôm nay lại xuất hiện khắp nơi trên bữa tiệc?
Khi Vân Sở nhìn cô ta, bác sĩ Hà cũng ngẩng đầu lên nhìn Vân Sở, đáy mắt thoáng qua một tia đau thương nhàn nhạt, ngay sau đó để người khiêng Triệu Nhược Nghiên đi xuống, nhanh chóng nhập viện.
Bác sĩ y tá ở bệnh viện rất nhanh sẽ chạy tới cửa, cảnh sát cũng rối rít chạy tới, trong lúc nhất thời, không khí cả hội trường cũng trở nên nặng nề.
Tay của Vân Sở vận bị Thượng Quan Triệt dắt đi, đối mặt với những cảnh sát đang lớn tiếng tra hỏi, sắc mặt cô vẫn như thường, không có một chút sợ hãi cùng lo lắng.
Lúc này, cục trưởng cục cảnh sát - cục trưởng An cũng gấp gáp vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng trong hội trường, sắc mặt trở nên hết sức nặng nề.
Vừa thấy Thượng Quan Triệt cũng ở đây, cục trưởng An lập tức đi về phía trước chào Thượng Quan Triệt, sau đó mới mở miệng hỏi thăm đầu đuôi chuyện xảy ra tối nay.
Nghe được tin tức Triệu Nhược Nghiên cũng ở đây, hơn nữa còn bị đâm bị thương, ánh mắt cục trưởng An ở trên trên người của Thượng Quan Triệt đảo một vòng, rồi sau đó rơi xuống trên người của Vân Sở, thấy Vân Sở không sao, mới thở dài một hơi.
Nghe xong lời của mọi người nói, cục trưởng An gật đầu một cái, mang người làm chứng cùng với bốn thủ phạm về đồn cảnh sát. Ngay sau đó lại hạ lệnh, tìm kiếm vị trí của tay súng bắn tỉa kia, cũng ban lệnh truy nã, nói nhất định phải bắt được người nọ, cho nhà họ Hà một chút công lý.
Xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm lớn nhất chính là nhà họ Hà, mà muốn biết rõ ràng nguyên nhận mọi chuyện cũng là nhà họ Hà.
Nhà họ Hà ở thành phố L cũng là một gia đình thương nhân lớn, phạm vi kinh doanh rất rộng, liên quan đến mọi phương diện, là một nhà không thể coi thường, thường ngày, cục trưởng An thấy người đứng đầu nhà họ Hà, cũng nhân nhượng ba phần, vì vậy, dính dấp đến nhà họ Hà, cục trưởng An dù có sợ Triệu thủ trưởng như thế nào, cũng không dám tùy tiện kết luận.
Dù sao, dù sao cũng liên quan đến mạng người, tối hôm nay mặc dù không có xảy ra án mạng (phát sung bắn tỉa kia vốn là nhắm vào Vân Sở, nhưng Vân Sở bị Lam Băng Tuyền kéo ra, cho nên phát súng kia bắn vào sau lưng một nữ nhân viên phục vụ, cũng không trúng chỗ hiểm), nhưng bởi vì bị thương dẫn tới khủng hoảng, khiến cho hiện trường bạo loạn.
Tới nơi này tham gia yến hội đều là nam nữ xã hội thượng lưu quý tộc, mà bởi vì đột nhiên cúp điện cùng một tiếng súng, dẫn đến dẫm đạp lẫn nhau, lại làm cho không ít người bị thương.
Theo thống kê tạm thời, hôm nay người tới tham gia bữa tiệc tổng cộng có hai trăm người, trọng thương thì có hơn hai mươi người, còn có năm mươi, sáu mươi người bị thương nhẹ, những người khác không có bị thương cũng bị kinh sợ, chuyện này nếu là xử lý không tốt, không chỉ có là nhà họ Hà xuống đài, sau này cục trưởng An chỉ sợ cũng bị dính líu.
Những người này cũng là những người có mặt mũi, tùy tiện tìm một người, tra một chút, cũng đủ cho ông uống một chầu.
Vì vậy, dọc theo đường đi, sắc mặt cục trưởng An hết sức nặng nề.
Người ở chỗ này, Thượng Quan Triệt quân hàm lớn nhất, cho nên, An cục trưởng đặc biệt mời Thượng Quan Triệt và Vân Sở cùng hắn ngồi chung một chiếc xe.
Cục trưởng nhìn phía sau Thượng Quan Triệt, nhìn thấy sắc mặt âm trầm, liền biết chuyện này sợ là có liên quan đến người nhà họ Triệu, trong lòng không khỏi khẩn trương hơn, nhưng cuối cùng thật sự là có chút khó có thể lựa chọn, liền thử hỏi thăm Thượng Quan Triệt.
"Thượng tá, chuyện này, ngài cũng ở đó, không biết ngài thấy thế nào?" Cục trưởng An ngồi ở phía trước, nghiêng đầu theo sát phía sau Thượng Quan Triệt đang ôm Vân Sở nhỏ giọng hỏi thăm.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt nâng lên một nụ cười lạnh, nhìn sắc mặt nặng nề cử cục trưởng An ở phía trước, miễn cưỡng mở miệng: " Cục trưởng An cũng là người lâu năm ở trong cục cảnh sát, hôm nay xảy ra chuyện như vậy tình, không chỉ có nhà họ Hà cùng nhà họ Triệu khó chối được tội này, chính là ngài cũng có trách nhiệm. Là công bằng xử lý, còn lớn hơn nhà người ta một cái công đạo, hay là muốn làm trái với chức trách của ngài, giấu giếm sự thật, đắc tội tất cả những người bị hại hôm nay?Bên nào nặng bên nào nhẹ, chính ngài suy tính đi."
Chuyện này cục trưởng An tự nhiên hiểu. Đắc tội thủ trưởng Triệu không nổi, những người thế tội kia càng không thể dùng được.
Chỉ là, đắc tội với thủ trưởng Triệu, sợ rằng ông còn chưa kịp điều tra tìm hiểu rõ chuyện này, sẽ phải xuống đài. Mà đắc tội những nhà buôn bán lớn kia, ông còn có cơ hội tại vị lâu hơn mấy năm.
Ông từng làm người chính trực, nhưng làm quan nhiều năm, ông cũng hiểu được chỗ tốt của người làm quan, nếu là có cơ hội tiếp tục lưu lại vị trí này, ai nguyện ý mạo hiểm ném mũ và nơi nguy hiểm, lại đắc tội cấp trên chứ?
Chỉ là, nếu ông dám tự xưng mình chính trực, cũng nói ông vẫn có lương tâm, nếu là ở trong chuyện này, vì tư lợi của bản than mình mà vi phạm nguyên tắc làm quan của mình, khiến những kẻ hại người kia không có được sự công bằng, sau này ông nhất định là sẽ cắn rứt lương tâm.
Nghĩ tới đây, cục trưởng An thở dài. Hiểu bây giờ là lúc khảo nghiệm của mình, chuyện này, không phải chuyện đùa.
Thấy mặt cục trưởng An suy nghĩ sâu xa, Thượng Quan Triệt cười nói: "Cục trưởng An nếu cần trợ giúp, cứ mở miệng, chỉ cần là có thể giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp hết sức."
Thật ra thì, cục trưởng An nói nhiều như vậy, cũng không phải là chờ thêm một câu nói này của Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt mặc dù đang ở dưới trướng của thủ trưởng Triệu, khắp nơi bị thủ trưởng Triệu hạn chế. Nhưng là, thế lực nhà Thượng Quan cũng không để khinh thường, bà nội Thượng Quan Triệt đã không muốn quan tâm những chuyện này, không cần nhắc lại, chỉ cần một mình cha của Thượng Quan Triệt như vậy cũng đủ rồi. Thủ trưởng Triệu cậy vào chức vị của chính mình, lấn áp Thượng Quan Triệt, cha của Thượng Quan Triệt sao có thể không biết? Nhưng ông dù sao cũng không có ở thành phố L, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Nhưng cái này không đại biểu ông sẽ vẫn để cho con trai mình bị người ta ức hiếp, đây cũng là một trong những nguyên nhân cục trưởng An chọn đầu nhập vào bên Thượng Quan Triệt.
Cục trưởng An lập tức cười trả lời: "Như thế liền cảm ơn thượng tá."
Vân Sở nghe đối thoại của bọn họ, cũng hiểu quan hệ trong đó, không thể không bội phục Thượng Quan Triệt, đồng thời cũng làm cho cục trưởng An lau mắt mà nhìn. Có thể ở vị trí này đợi lâu như vậy, tuyệt đối không phải là đùa giỡn, không có chút tài năng, cục trưởng An sợ là đã sớm xuống đài.
Vân sở đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày, đối với cục trưởng An nói: " Cục trưởng An, có chuyện này, tôi muốn đề cập với ngài một chút."
An cục trưởng nghe được giọng nói của Vân Sở, cau mày, lễ phép hỏi: "Cô Vân mời nói."
"Tối nay cục trưởng An tốt nhất nên tăng cường một vài người canh giữ tại bệnh viện, nhất là người bệnh nhân tên Tần Phương......" Vân Sở khẽ cười, đáy mắt lại lóe lên ánh sáng.
Bị Vân Sở nhắc nhở như vậy, hai mắt cục trưởng An nhất thời tỏa sáng. Lập tức gật đầu nói: "Cảm ơn cô Vân đã nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm như thế nào."
Tần Phương này hiển nhiên là người của thủ trưởng Triệu, hôm nay chuyện tình của Triệu Nhược Nghiên đã bị bại lộ, đối với thủ trưởng Triệu mà nói, là một chuyện rất nguy hiểm.
Hôm nay, thủ trưởng Triệu đang nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của Triệu Nhược Nghiên, đồng thời nhất định đang nghĩ nên trừ đi người có sức uy hiếp tới ông ta, mà, Tần Phương chính là một người trong số đó.
Cho nên, lời của Vân Sở, không chỉ là đang nhắc nhở cục trưởng An bảo vệ Tần Phương cho tốt, càng thêm nhắc nhở ông nên nghĩ biện pháp cầm Tần Phương tới tay, mới nắm được cái chuôi của thủ trưởng Triệu.
Một khi nhân chứng vật chứng xác thật, đến lúc đó, thủ trưởng Triệu muốn ăn vạ, chỉ sợ cũng giở trò không được