Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau

Chương 6




Trải qua lần này, Thư Dựckhông hề đăng nhập dẫn thất nữa. Ban ngày cô dốc sức làm việc, tận lực tránhcho tâm tình của bản thân biến chuyển. Cô tự coi bản thân như người máy, cưỡngbức chính mình thờ ơ với việc Phương Ngải cùng Hàn Chấn Thanh kết giao.

Mỗi một ngày trôi qua, cô có cảm giác mình càng lúc càng tê liệt; có khi cả mộtngày, chỉ lúc cần thiết cô mới cùng khách hàng nói vài lời, còn lại cô đều bảotrì trầm mặc.

Nửa đêm không ngủ được, cô lên mạng chơi trò chơi giết thời gian. Ở trong thếgiới giả tưởng, cô là một nhân vật hung ác, một đêm liền có thể liền làm thịtmười mấy con quái thú, thắng được rất nhiều điểm, lấy được rất nhiều vũ khí. Côluôn đợi cho đến gần sáng, đến khi cực kỳ mệt mỏi, không còn biện pháp để suynghĩ, mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm nay, bầu trời xám xịt giống như tích trữ rất nhiều nước mắt, bấtcứ khi nào cũng có thể khóc ướt cả Đài Bắc.

Đinh Thư Dực được nghỉ, liền mang theo cây dù màu cam, đi dạo trên đường. Côvung vẩy cây dù, cô đơn nhìn thoáng qua mấy cái cửa kính, cuối cùng tiến vàosiêu thị, lấy xe đẩy, treo dù cẩn thận rồi tìm mấy khu rau quả tươi đi qua. Hơilạnh trong khu vực đồ tươi thật mạnh, làm cho cô lạnh cóng.

Cô vốn sẽ không nấu ăn, cá cùng thịt bò chỉ có thể xem qua mà thôi, quanh quẩncuối cùng chọn lấy một túi cà chua. Đột nhiên cô ngơ ngẩn, trông thấy trên cửatủ lạnh, phản chiếu một thân ảnh quen thuộc.

Hàn Chấn Thanh?!

Cô xoay người lại, xác định người đang cầm cây dù đen đi tới kia đúng là HànChấn Thanh, thì lại xoay người thật mạnh, đưa lưng về phía cửa vào, tâm tìnhkích động. Làm sao bây giờ? Trùng hợp như vậy sao? Có nên chào hỏi anh không?Anh sẽ tiếp nhận không?

Phương Ngải không có ở đây, chỉ có anh cùng cô hai người... Tuyệt quá! Cô thựcnhớ cảm giác ở cùng một chỗ với anh, rất nhớ!

Thư Dực đấu tranh tư tưởng, nghĩ đến mấy ngày trước Phương Ngải trêu chọc cô,trong lòng kích động lại phẫn nộ, Phương Ngải quá đáng với cô như vậy, cô... côcũng có thể ích kỷ một chút, không cần phải băn khoăn đến cảm giác của PhươngNgải a?!

Thư Dực suy nghĩ lại, bắt lấy cây dù, chạy tới giấu ở khu đồ khô, xong lại chạyvề xe đẩy, làm bộ đang xem rau quả, mấy động tác dồn dập khiến cô thở gấp.

"ĐinhThư Dực?" Hàn Chấn Thanh phát hiện cô, đẩy xe hàng đitới.

"A!Ông chủ." Thư Dực giả bộ kinh ngạc.

Anh mỉm cười, nhìn cô sắc mặt đỏ hồng, hô hấp nặng nhọc. "Hôm nay nghỉ phép, gọitên anh được rồi. Khó được dịp nghỉ ngơi, một mình đi dạo sao?"

"Ừ,Đúng vậy." Cô thích anh đến chết mất! Ánh mắt của cô phátsáng, tiết lộ vui sướng trong lòng.

"Hơi thất vọng nhỉ?" Hàn Chấn Thanh chỉ chỉ bên ngoài, ngoài trờiđang mưa. "Trời mưa."

Thư Dực mở to mắt. "A! Lúc em ra ngoài trời không có mưa ..."Nói xong phút chốc cô liền đỏ mặt. Ô, đáng chết, cô càng ngày càng thích nóidối mà.

"A?"Anh hứng thú dạt dào quan sát gương mặt ửng đỏ của cô. "Nói như vậy... em khôngmang dù sao?"

Thư Dực gãi gãi đầu, ánh mắt lấp lánh. "Ừ, Đúng vậy."

Bingo!Đúng rồi, YES! Ông trời rủ lòng thương a ~~nội tâm cô hò hét ── maunói muốn đưa em về, nhanh nào.

Cô lòng tràn đầy chờ mong muốn cùng Hàn Chấn Thanh che chung một cây dù. Tuynơi này cách quán chỉ có mười phút đi bộ, nhưng cũng đủ rồi, ít nhất cô có thểtranh thủ một chút thời gian ấm áp.

Kết quả, anh lại lãnh đạm nói: "Thực hỏng bét, chờ chút nữa em trở về sẽgặp mưa rồi."

Thất bại! Thư Dực sụp vai xuống.

"Khôngsao." Cô tóm lấy xe đẩy cất bước về phía trước."Cáchquán rượu có ba dãy phố thôi, gặp mưa thì gặp mưa."Hừ, tên vô tình, nếu như là Phương Ngải xinh đẹp, anh chắc chắn sẽ không lạnhlùng như vậy.

Hàn Chấn Thanh mỉm cười nhìn bóng lưng nhỏ xinh, vóc dáng nho nhỏ dùng sức đẩyxe về phía trước, cái lưng thẳng tắp giống như đang tức giận với ai. Hàn ChấnThanh đẩy xe đuổi kịp cô, chậm chạp hỏi: "Không sao à? Đây là lờicủa người mấy ngày trước vừa bị cảm mạo nói sao?"

"Emhiện tại vô cùng khỏe mạnh." Cô lớn tiếng nói.

Anh nở nụ cười. "Ừ,thân thể khỏe mạnh, nói chuyện cũng lớn tiếng."

Thư Dực lườm anh một cái, nhìn vẻ mặt anh cười nhạo cô, cô chẳng những khôngtức giận lại còn cảm thấy ngọt ngào. Ừ thì cô yêu thích cùng anh tranh cãi, yêuthích cùng anh đẩy xe đi dạo siêu thị như thế này, giống như một đôi tình nhân.Thư Dực cúi đầu giả bộ chọn lựa thức ăn, đột nhiên một cái áo khoác khoác lênvai cô.

Một tiếng nói trầm thấp vang lên: "Mặc vào đi, em có vẻ rất lạnh."Từ lúc bắt đầu, anh đã chú ý tới bả vai cô đang run rẩy.

Thư Dực nắm chặt áo khoác, ngửa đầu nhìn anh. "Cám ơn."Ai, thực vô vọng a, thoáng cái, anh lại trêu chọc khiến cho cô tâm tình vuisướng, cảm giác chán nản mới rồi phút chốc đã biến mất không thấy đâu.

Bọn họ một trước một sau đi dạo trong khu đồ đông lạnh, không nỡ nói lời từbiệt, Thư Dực căn bản không có muốn mua đồ, nhưng lại giả vờ như muốn mua thậtnhiều thứ. Anh đi ở trước, cô đi theo sau, cô thấy anh cầm lấy tảng thịt bòkiểm tra ngày, lập tức cũng chọn lấy một hộp thịt ba chỉ nghiên cứu chất lượngthịt. Thoáng nhìn thấy anh đem tảng thịt bò ném vào xe đẩy, trong nội tâm côthầm tán thưởng ── oa! Không thể ngờ, anh lại xuống bếp a. Trong đầu cô chợthiển hiện hình ảnh Hàn Chấn Thanh xắn tay áo lên rán thịt bò, ô... quyến rũchết người luôn ~~

Cô đột nhiên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, liếm liếm môi. Quả nhiên anh đúnglà chàng trai hoàn mỹ vô địch toàn vũ trụ.

Anh tiếp tục cất bước, cô buông thịt ba chỉ tiếp tục đi cùng. Bọn họ một trướcmột sau, đi trong chốc lát, Hàn Chấn Thanh chuyên chú xem xét hàng hóa trên kệthịt, đột nhiên ném ra một câu: "Em cái gì cũng không mua à?"Xe đẩy trong tay cô trống trơn.

"Cóchứ, em có rất nhiều thứ muốn mua." Thư Dực vội vàngcầm lấy một củ khoai tây nghiên cứu, ra vẻ chuyên nghiệp. "Củ lớn như vậy, buổi tốiliền nấu cái này." Cô đập đập vào củ khoai. "Nghe có vẻ không tệ!"Sau đó ném nó vào xe đẩy.

Hàn Chấn Thanh bước tới, lấy đi củ khoai tây, thả lại trên kệ.

"Này?Em muốn mua mà?"

Anh chỉ vào cái lỗ trên củ khoai tây nói: "Khoai tây đã mọc mầm, ănsẽ đau bụng đi ngoài đến chết. Em muốn mua sao?"

Thư Dực gò má nóng lên. "Đó, cái đó ~~"trên sách lại không có dạy.

"Emkhông biết?" Anh liếc nhìn cô.

"Em...em không thấy rõ."

"Ừ."Anh gật đầu, bỏ lại Đinh Thư Dực đang đỏ bừng cả mặt, tiếp tục chọn lựa nguyênliệu nấu ăn. Rất nhanh, xe đẩy của anh đã chất đầy thức ăn, hạt ngô, chân giòhun khói, dầu, tương hạt tiêu đen, mỳÝ...

Thư Dực nhịn không được miên man suy nghĩ - Sức ăn của anh lớn như vậy sao? Haylà, rồi, nhất định là muốn ăn cùng Phương Ngải, Phương Ngải không biết nấu cơm,vậy anh muốn xuống bếp làm cho Phương Ngải ăn sao? Nghĩ tới chuyện này, thầnsắc cô chợt ảm đạm, tâm tình đang tốt liền bay biến mất. Cô thật là ngu ngốc,rốt cuộc còn đang hy vọng xa vời cái gì? Còn dấu đi cây dù, vọng tưởng cùng anhtrở về, anh đã cùng Phương Ngải ở chung một chỗ! Cô lại vẫn làm ra loại tiểuxảo ti bỉ này.

Thư Dực càng nghĩ càng chán nản, đầu cúi thấp hơn, cước bộ cũng chậm lại.

Hàn Chấn Thanh liếc về phía Đinh Thư Dực ở sau lưng, cô thất hồn lạc phách,nhìn cũng không nhìn cầm lấy củ cải, rau chân vịt, cánh gà, thậm chí còn cầmlấy khúc chân giò lớn vứt vào xe đẩy. Thế này thì quá khoa trương rồi, cái đầunhỏ như vậy liệu có khả năng ăn hết đống thức ăn kia sao?

Hàn Chấn Thanh suy nghĩ, xoay người đi tính tiền. Thư Dực xếp phía sau anh, lấyra ví da. Trong lúc nhân viên siêu thị tính tiền, Hàn Chấn Thanh hỏi Thư Dực."Bữatối em muốn nấu cái gì?" Ánh mắt liếc về phía xe đẩycủa cô hỏi: "Chângiò kho tàu sao?"

"A."Cô lung tung gật đầu, vẻ mặt chột dạ.

"Mộtngười ăn?"

"Dạ,đúng vậy." Trời ạ, có thể đừng hỏi chuyện này nữa haykhông? Cô mua loạn một trận, ai biết được trong nháy mắt đã chồng chất nhiều đồnhư vậy.

Hàn Chấn Thanh thanh toán xong, đến lượt Thư Dực tính tiền, anh tiếp tục hỏi:"Muacánh gà là muốn kho cùng chân giò sao?"

"A?"Còn có cánh gà sao? Thư Dực nhìn nhân viên siêu thì kéo lên hai mươi cái cánhgà, mấy cái cánh gà tràn trụi giống như đang cười nhạo cô. Cô bực bội móc tiềnra trả. "Phải,em đều muốn ăn." Đáng ghét, hỏi nữa sẽ ngất xỉu cho anh xem. Côchẳng lẽ không thể ở trước mặt anh bảo trì hình tượng hoàn mỹ sao? Hức ~~ cônghe thấy anh lại ngượng ngùng hỏi -

"Mộtvấn đề cuối cùng."

Còn hỏi? Thư Dực ngẩng đầu, anh cười với cô. Đụng phải nụ cười này, cô lại tâmhoảng ý loạn.

"ThưDực, buổi tối quán rượu phải buôn bán, em tính nấu những thức ăn này ở đâu?"

Hách! Thư Dực lui về phía sau một bước.

Đúng rồi, Hàn Chấn Thanh ở nhà đương nhiên có thể nấu sao thì nấu, cô ở quánrượu mà; buổi tối phòng bếp là địa bàn của Trương Đại Tường, nào có bếp cho côtàn phá? Khó trách anh một mực hỏi lung tung này nọ, anh nhìn thấu tâm tư củacô sao?

Đinh Thư Dực mặt lúc trắng lúc xanh, biểu lộ rất đặc sắc. Trong lúc cô khốnquẫn gò má đỏ ửng, á khẩu không trả lời được thì Hàn Chấn Thanh cười cười xáchlấy đồ ăn, đi ra quầy hàng.

Ở sau lưng anh, Đinh Thư Dực ủ rũ, cố hết sức mà xách lấy bao thức ăn so vớianh còn nhiều hơn. Xong đời, anh nhất định cảm thấy cô rất kỳ quái.

Cô cảm giác mình là đứa ngốc. Ai, tình yêu quả nhiên làm cho cô trở nên ngungốc, tự tôn bị thương tổn chồng chất. Đáng ghét, Thư Dực trừng mắt nhìn bónglưng cao gầy rắn chắc đằng trước, anh mới nãy còn cười sao?

Nếu không phải tham lam muốn cùng anh ở chung thêm chốc lát, cô cũng sẽ khôngchoáng váng đầu óc mà mua nhiều thứ như vậy!

Nếu không hi vọng anh đưa cô về, cô cũng sẽ không đem cây dù dấu đi. Kết quảanh không có tính đưa cô về nhà, ô ~~ trời cao bất nhân, Đinh Thư Dực cô quảthật xui xẻo mà, trăm phương ngàn kế lại lựa cái tiểu quỷ kế, không những khôngcó tác dụng, còn xấu hổ muốn chết nữa. Oa a ~~ Đinh Thư Dực thật muốn trốn đikhóc lớn, cô ngu ngốc quá!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thật thê thảm, nghĩ đến anh cùng Phương Ngảibuổi tối ăn đại tiệc thịt bò thơm ngào ngạt, còn cô thì một mình đơn độc, cònphải nghĩ biện pháp xử lý cái đống thức ăn này, trong lòng thực chua xót!

Hàn Chấn Thanh đột nhiên dừng ở khu vực thiết bị làm vườn trong siêu thị, quansát mấy cái bồn hoa.

Có một thanh âm nho nhỏ từ phía sau lưng vang lên: "Loại chậu hoa nhỏ nàythời gian sống rất ngắn."

"A?"Anh nghiêng đầu, nhìn Đinh Thư Dực. "Anh gần đây mới mua nhà, ban công còn chưacó sửa sang lại." Anh sờ mó chậu hoa lá xanh. "Anh đối với thực vậtthật hết cách, đến cây xương rồng cũng bị anh nuôi chết."

"Vậyanh càng không thể mua loại chậu hoa nhỏ này, tốt nhất là tới tiệm cây cảnh muabồn hoa lớn, chỗ đó có rất nhiều thực vật có thể chọn, hơn nữa phẩm chất tươngđối khỏe mạnh hơn." Cô hảo tâm đề nghị.

"Phảikhông?" Anh suy nghĩ.

Cô còn nói: "Anhcó thể mua hoa hồng sa mạc, nó rất dễ trồng, ba ngày không có tưới nước cũng sẽkhông chết."

"Xemra em rất thành thạo." Anh khen ngợi.

Được khen ngợi nữa à, vạn tuế! Thư Dực mặt đỏ, tâm tình chuyển biến tốt đẹp.

Đi ra khỏi siêu thị, bên ngoài mưa rơi tới tấp. Bọn họ sóng vai đứng ở máihiên, nhìn mưa rơi.

Anh nói với Thư Dực: "Hôm nay anh sẽ không đến quán, Hạ Thụ sẽ đi qua trôngcoi giúp."

Cô nghĩ đến - anh có hẹn, nhất định là cùng Phương Ngải. Cô biểu hiện điềmnhiên như không, nhưng trong nội tâm lại chua xót.

"A,em cũng phải đi về rồi." Cứ như vậy sao? Ai! "Tạm biệt."Thư Dực xoay người đi, đột nhiên bị anh giữ chặt.

"Đợimột chút." Anh nheo mắt cười cười, chỉ về phía cửa siêuthị. "Ngườikia dường như có chuyện nói với em."

Thư Dực chớp mắt nhìn kỹ, cực kỳ hoảng sợ, nhân viên siêu thị đang cầm cây dùmàu cam của cô chạy tới. Thư Dực luống cuống liên tiếp lui về phía sau, đókhông phải, ngàn vạn lần không phải ~~

Nhân viên siêu thị chạy tới. "Cô à! Cây dù của cô!"

"Đâykhông phải là của tôi." Thư Dực cao giọng phủ nhận,Hàn Chấn Thanh cười nhẹ ho khan.

"Ô?"Nhân viên siêu thị hoang mang. "Tôi rõ ràng nhìn thấy cô cầm cây dù này đivào mà? Không phải cô vừa mới để nó ở khu đồ khô sao? Là của cô mà!"

A - cô muốn tức chết mất! Thư Dực lắc đầu điên cuồng phủ nhận: "Không phải của tôi, thậtkhông phải là của tôi!"

"Côà?"

"Thậtkhông phải là của tôi mà!"

"Ách..."Nhân viên siêu thị cầm lấy cây dù, hoang mang trở lại.

Hàn Chấn Thanh nhìn Đinh Thư Dực, Đinh Thư Dực lại quan sát anh.

Cô yếu ớt nói: "Thậtsự... Không phải của em."

Con ngươi đen của anh ánh lên tia vui vẻ. "Ừ, nhân viên đó nhậnlầm."

Thư Dực bối rối khoa tay. "Em đi về đây, BYE."Trốn mau, thật mất mặt quá.

Cánh tay dài của Hàn Chấn Thanh duỗi ra, ngăn cô lại.

Thư Dực kêu lên: "Lại làm sao nữa?"

"Áokhoác của anh."

Đúng rồi! Bỏ xuống túi to, Thư Dực tay chân lóng ngóng cởi áo khoác trên ngườira. Lúc này đầu óc cô đã trống rỗng, không cách nào tiếp tục suy nghĩ. Kỳ quáilà càng nhanh muốn cởi ra, cố tình lại bị tay áo quá dài xoắn ở cổ tay, vì vậycô vung vẩy tay áo trông thật tức cười, thân thể nho nhỏ vừa run vừa dao động,làm cho tình huống càng thêm chật vật.

"Ai!Không cần cởi." Hàn Chấn Thanh thở dài, khẩu khí bất đắc dĩ,ánh mắt lại như đang cười.

"Đượcmà, nhanh lắm..." Đinh Thư Dực cố gắng chiến đấu cùng áo khoác.Đáng ghét, hôm nay là xung khắc với cái gì vậy? Cô mất mặt còn chưa đủ sao?

Hàn Chấn Thanh nói gì đó với cô, cô dừng lại động tác, sững sờ nhìn anh.

"Anhnói cái gì?" Cô không có nghe rõ.

"Buổichiều em có việc gì không?" Anh lặp lại.

Hỏi cái này sao? Tim cô đột nhiên đập nhanh, huyết áp cũng muốn tăng cao.

"Khôngcó... Buổi chiều em không có việc..." Thư Dực nghe thấythanh âm hưng phấn của chính mình.

"Muốngiúp anh sửa sang lại ban công hay không? Nếu em đối với cây cỏ quen thuộc, vậygiúp anh đi mua bồn hoa, như thế nào?"

Thư Dực ngây người, cùng anh về nhà? Sửa sang lại ban công nhà anh? Vạn tuế, côthích cái chủ ý này!

Hàn Chấn Thanh xách trong tay túi to, cười nói: "Em giúp anh sửa sang lạiban công, buổi tối anh mời em ăn bít tết."

Oanh! Hai niềm vui liên tiếp, khiến cho Thư Dực mừng đến nghiêng ngả, cô dùngsức chớp mắt, sợ chính mình nghe lầm. Ý là - cả buổi chiều bọn họ đều có thể ởchung một chỗ sao?

Anh cười hỏi: "Nhưthế nào? Không thích ăn bít tết? Đương nhiên, nếu như em tình nguyện ý cốnghiến chân giò cùng cánh gà, chúng ta có thể ăn uống thịnh soạn hơn. Đúng rồi,chỗ anh còn có chút ít rượu đỏ không tệ, có thể dùng với bữa tối."

Hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Thư Dực ngây ngốc nhìn anh, anh thật dịu dàngcười với cô. Làm sao lại như vậy? Tay chân cô luống cuống, hoang mang lo sợ.

Sắc trời tối tăm, mưa phùn rả rích, nhưng Đinh Thư Dực chỉ nhìn thấy bộ dạngHàn Chấn Thanh mỉm cười với cô, cô bị ảo giác rồi, ảo giác mình cùng anh đứngtrên thảm cỏ, dưới ánh mặt trời chiếu khắp nơi, ở trong cái nhìn ấm áp của anh,khoái hoạt tưởng như muốn tan ra.

.....

Ngày mưa, tiệm cây cỏ buôn bán ế ẩm, ông chủ tiệm ngồi trong chỗ tối xem tv,chợt có một chiếc xe ô tô màu đen đi tới đỗ ở cửa ra vào, đi vào là một nam mộtnữ. Thân thể bọn họ cao thấp khác xa, nam thì cao lớn anh tuấn, mặc quần áo thểthao; nữ gầy yếu thấp bé, trực tiếp hướng khu bồn hoa đi tới.

Có lẽ chỉ là đến xem thôi?

Ông chủ tiệm hứng thú tan hết ngáp một cái, tiếp tục xem TV. Khi ông phát hiệncô gái thấp bé kia không ngừng đem một chậu lại một chậu hoa cỏ chuyển ra! Ôngchủ nhảy dựng lên, cười khanh khách chạy tới bắt chuyện.

"Thíchlại hoa cỏ nào vậy? Muốn chủng loại ở đâu?" Ha ha, nhà giàuđây!

Hàn Chấn Thanh chỉ mấy chậu hoa đã chọn trên mặt đất. "Những thứ này tổng cộngbao nhiêu?"

"Toànbộ sao?" Ông chủ nhịn không được giọng nói hưng phấn,trên mặt đất đặt ít nhất cũng có mười chậu hoa!

"Còncó cái này -" Đinh Thư Dực lại ôm tới hai chậu để xuống đất."Haichậu này thật đẹp." Cô cười hỏi ý kiến Hàn Chấn Thanh: "Như thế nào?"

"Được,thêm hai chậu này." Hàn Chấn Thanh móc ra một chồng tiền mặt trả.

Ông chủ mở to hai mắt, cười đến không ngậm miệng được. "Mua nhiều như vậy, tôiđặc biệt ưu đãi cho hai người, tính hai người 80% thôi."

Ông chủ kêu hai nhân viên tới, đem chậu hoa đặt lên cốp xe phía sau. Số lượngchậu hoa quá nhiều, còn có năm chậu phải để ở ghế sau.

Hàn Chấn Thanh cùng Đinh Thư Dực trở lại trong xe.

"Thơmquá!" Đinh Thư Dực hít sâu vài hơi. "Anh ngửi thấy không? Đâylà cây bông ổi (tớ gg thì thấy cái cây này có một cái tên nữa là câyhoa cứt lợn =)) ặc đúng là chỉ có Việt Nam mới nghĩ ra mấy cái tên văn hóa nhưthế =))), đây là giống có mùi thơm (chém đấy, xl mọi người ~_~)." Cô chậm rãi nói: "Em có nghequa một bài đồng thi (bài vècủa trẻ con)nói về loại hoa này."

"A?" Anhmỉm cười. "Anhmuốn nghe." Anh khởi động xe, nghe tiếng nói ngọt ngào củacô nhẹ nhàng vang lên -

"Bôngổi a bông ổi, em là tiểu giai nhân cao nhã, mang theo vương miện ngũ sắc rựcrỡ, phủ lên mình áo choàng màu lục xinh tươi, giữa dạ tiệc bách hoa đua nhaukhoe sắc, cũng không hề lu mờ. Bông ổi a bông ổi, em là tiểu thục nữ ưu nhã,mang theo hương thơm nhàn nhạt, bất luận người ta có chú ý hay không, luôn yêntĩnh một bên, nhẹ nhàng mà lan tỏa..." (~^^~ chém toàntập, xl mọi người lần nữa)

"Đồngthi rất đáng yêu."

"Đúngvậy."

Hàn Chấn Thanh mỉm cười nói: "Đợi lát nữa, hoa đều cho em xử lý."

Cô dùng sức gật đầu. "Toàn bộ túi đồ của em cũng đều cho anh xử lý."

....

Thư Dực mở to mắt nghiên cứu nơi ở của Hàn Chấn Thanh, đồ dùng trong nhà đơngiản, một bộ sô pha đen, tủ để TV đen, bàn trà bằng gỗ, bàn ăn cũng là gỗ thô,bên cạnh đặt vài cái ghế. Có thể nhìn ra được chủ nhà hết sức giản lược, cònchưa có bắt đầu bố trí nơi ở.

"Anhbận rộn nhiều việc, không có thời gian xử lý nơi này."Trên thực tế, anh không am hiểu bố trí hoàn cảnh sống, đây là lần đầu tiên anhmua nhà, vật dụng chỉ chọn lựa chắc chắn, đơn giản là tốt rồi. Anh cầm lấy lytrên bàn, đi vào phòng bếp pha trà.

Thư Dực nhìn nhà của Hàn Chấn Thanh, nhà của anh cũng giống như con người củaanh vậy, gia cụ đơn giản mà vững vàng, bài trí đơn giản sáng sủa, tất cả giốngnhư không có đặc biệt tỉ mỉ chọn lựa hay thiết kế.

Thế nhưng lúc mới đầu, anh cùng cô đi mua giường, lại bắt bẻ đến như vậy. Đốivới một nhân viên mới tới, so với chính mình còn dụng tâm hơn? Cô có chút hoangmang.

Cô lại trông thấy notebook màu đen trên bàn trà, trên giá áo bên cạnh có treoáo khoác da anh thường mặc, giày da sắp xếp chỉnh tề trong tủ. Những thứ lặtvặt trong cuộc sống này, không gian của một người đàn ông độc thân, đều làchuyện nhỏ nhặt, nhưng bởi vì đây là nhà của người đàn ông cô yêu, chỉ nhìnchút ít vật phẩm thuộc về anh ở đây thôi, Thư Dực cũng nhịn không được liềnkích động, trong nội tâm tràn đầy cảm giác thật là ấm áp.

Hàn Chấn Thanh đi ra khỏi phòng bếp, đưa cho cô một ly trà.

"Cámơn." Thư Dực đón lấy, ly trà màu đen, có hình vẽ conrồng, đây là cái ly anh thường dùng sao? Thư Dực uống trà nóng, cảm thấy thựccảm động. Lần đầu tiên, cô cảm thấy bọn họ thật gần nhau.

"Bancông giao cho em." Hàn Chấn Thanh kéo cửa sổ sát đất.

Anh lục đục đem hoa đến ban công, hai mươi mấy chậu hoa cỏ chiếm hết diện tích.Bọn họ bị đám hoa cỏ vây quanh, Thư Dực ngồi xổm trên mặt đất, xắn tay áo lên,bắt đầu sửa sang lại.

Hàn Chấn Thanh phụ trách đem hoa cỏ lấy ra khỏi chậu nuôi cấy, Đinh Thư Dực đemchúng vùi vào chậu hoa lớn rồi dựa vào tính chất của hoa mà xếp đặt.

Anh hỏi: "Tênnhững loại hoa này em cũng biết sao?"

Thư Dực mỉm cười, hai tay bám đầy bùn, cẩn thận vùi đất vào gốc cây. "Đương nhiên, rất dễ nhớ." Côdạy anh phân biệt: "Anh xem, cây có lá mảnh, hoa nhỏ màu tím đỏ này là hoaKim Tiền (gg thấy tên tiếng anh của nó là Cigarflower mà sao tên Việt chả liên quan gì cả), đóahoa có mùi thơm nhàn nhạt, nó ưa môi trường thoát nước tốt, cho nên nếu như chonó uống quá nhiều nước, nó sẽ không sống lâu được, ngược lại còn héo rũ đi."

Nâng lên cây hoa nhỏ đang xử lý, cô lại nói: "Đây là cây bông ổi, từmấy bông hoa nhỏ bao tụ lại thành một đóa."

Anh nhìn cô hái xuống một đóa hoa, bứt lấy nụ hoa, nhặt lên xuyên thành mộtvòng tròn, làm thành một vòng hoa nhỏ dao động cho anh xem.

"Dùnghoa làm dây chuyền, rất thú vị phải không? Thả vào trong hộp bút, có thể thơmcả ngày." Nhẹ đặt vòng hoa xuống, cô đem bông ổi để vàotrong chậu.

Có lẽ là tâm tình thoải mái vui vẻ nên cô nói không ngừng nghỉ. "Mấy cây bên phải này làhoa hồ điệp, vừa vàng vừa trắng lại vừa hồng, là loại hoa rất dễ thích ứng, nóthích ở nơi thoáng gió. Về phần mấy cây phía trước này chính là hoa hồng samạc..." Cô cười nhớ lại: "Trước kia đi học, giámthị không cho phép trồng hoa, em liền đem hồng sa mạc nuôi ở dưới gầm giường,buổi tối đi ngủ, nghĩ đến nó đang sinh trưởng dưới giường, liền thấy có loạicảm giác kích thích khi phạm tội, mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng không bị pháthiện đó." Cô lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Hiếm thấy cô nói nhiều như vậy, Hàn Chấn Thanh tràn ngập hứng thú chống tayxem, mỉm cười nghe cô nói mãi không dứt.

Cô tiếp tục nói: "Bất quá, hoa hồng sa mạc này là cây có độc, ăn mộtmiếng, trái tim liền chịu không nổi, sẽ bị rối loạn nhịp tim, phải đưa đi bácsĩ ──"

Có lẽ ý thức được chính mình nói không ngừng, Thư Dực đột nhiên im lặng, côliếc nhìn anh, thấy anh vẻ mặt vui vẻ.

"Tiếptục đi! Tại sao không nói nữa?"

Cô đỏ mặt. "Tốtlắm, có thể đặt lên rồi."

Hàn Chấn Thanh đem từng chậu hoa đã chỉnh sửa tốt đặt lên bồn hoa, anh nhìn bồnhoa rực rỡ, nói: "Anh thích hoa em chọn."Những cây hoa rực rỡ này làm cho anh nhớ tới trận nổ lớn đã xem vào ngày sinhnhật kia, ngọn lửa xông lên tận trời, cũng giống như những đóa hoa diễm lệ này.

"Anhthích là tốt rồi." Thư Dực đứng ở phía sau anh, cô cào cào tóc,thật là cao hứng, nhưng trong lòng cũng rất chua xót. Cô cảm thấy một trận xúcđộng, muốn nhào lên trước ôm lấy anh, nhưng lại không dám! Nếu như lúc trướcthẳng thắn, hiện tại, có thể ở nơi này hay không?

Nếu vậy bồn hoa trước mắt này sẽ là do cô chăm sóc, căn nhà này sẽ biến thànhnơi ở của cô. Mỗi ngày cô đều có thể ngồi ở ghế sô pha của anh; không cần thôngqua máy tính, cùng anh nói chuyện hư ảo.

Cô tưởng tượng thấy cuộc sống hạnh phúc, tưởng tượng thấy áo khoác lông của côkề sát áo khoác da của anh, máy vi tính của cô nằm cạnh của anh, giầy của côcũng hạnh phúc mà dựa vào giầy của anh, mọi thứ của bọn họ đều hợp cùng mộtchỗ, trở thành một gia đình ấm áp.

Cô thực tiếc nuối, hoài nghi bản thân vì vượt không qua một bước kia, đã làmcho cô mất đi một cơ hội có được hạnh phúc, có thể vĩnh viễn không quay lạiđược...

Anh đột nhiên nói: "Anh thích nghe em nói chuyện."

"Vậysao?" Thư Dực lo lắng, cô cũng rất thích nhìn bónglưng của anh giống như vậy.

Anh hướng mấy chậu hoa trầm tư. "Anh cảm thấy... giống như đã quen biết emtừ rất lâu rồi." Xoay người, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắtchuyên chú khiến cô hoảng hốt.

"Cónhớ anh từng đề cập đến Bạch Hạc không? Căn nhà này là đặc biệt vì cô ấy màmua." Anh nhìn vào mắt cô, cái nhìn như muốn xem thấulinh hồn cô. "Emnghĩ, cô ấy có thích ban công này không?"

Thư Dực mở to mắt, suy nghĩ một chút, trả lời: "Em nghĩ cô ấy sẽ rấtthích." Phương Ngải không phải đã tới đây rồi sao? Côấy không tán thưởng sao?

Anh lại nói: "Cónhớ The Cardigans không?"

Thư Dực gật đầu. "Anh đã nói Bạch Hạc tiểu thư kia thích The Cardigans."

"Hômtrước, ở trong quán mở Love ­Fool của The Cardigans, đó là bài hát cô gái tronglòng anh yêu thích nhất, nhưng Phương Ngải lại hỏi anh, bài này là ai hát..."Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, tiếp tục nói: "Anh nghĩ... Chu PhươngNgải có lẽ không phải là Bạch Hạc."

Sắc mặt cô đột biến, anh phát hiện?!

Anh bình tĩnh nhìn cô. "Việc này quá hoang đường, nếu Phương Ngảikhông phải là Bạch Hạc, vì sao phải giả mạo cô ấy? Ước định của anh với BạchHạc không có người khác biết. Trừ phi tất cả chuyện này đều là chủ ý của BạchHạc, hoặc là cô ấy từ đầu tới cuối đều muốn lường gạt anh."Thần sắc anh nghiêm túc. "Anh không hiểu tâm tư của phụ nữ, emnghĩ... phụ nữ sẽ cố ý lường gạt người đàn ông mình thích sao?"

Thư Dực đổ mồ hôi lạnh, sống lưng cứng ngắc, giống như đang đối mặt với quả bomsắp nổ mà không biết làm cách nào gỡ bỏ.

"Đềulà phụ nữ, anh muốn nghe một chút ý kiến của em."Ánh mắt của anh sáng rực.

Cô cúi đầu, im miệng không nói, không biết phải nói từ đâu.

"Tạisao không nói chuyện?"

"Phụnữ..." Cổ họng Thư Dực chua xót. "Có lẽ cũng sẽ... bởi vìquá yêu một người đàn ông... mà trở nên ngu xuẩn, sự tình có lẽ không phải nhưanh nghĩ, không có một người nào, không có một phụ nữ nào lại ác ý thương tổnngười trong lòng mình."

"Vậysao?" Khẩu khí anh trở nên lạnh lẽo. "Anh chán ghét cảm giácbị đùa giỡn."

"Anhthích cô Chu tới mức nào?" Thư Dực cười khổ nói: "Em là nói... anh cảmthấy thế nào về cô ấy? Em thấy hai người ở chung rất vui vẻ."Cô thử hỏi, muốn nghe ý kiến của anh, cân nhắc xem có nên nói ra chân tướng haykhông. Nếu như bọn họ có hảo cảm với nhau, cô có nên vạch trần Phương Ngảikhông? Nếu như anh không thích Phương Ngải, như vậy, có lẽ cô có thể nói thật,dù sao anh cũng đã hoài nghi.

"Emnói không sai -" anh trả lời: "Bọn anh ở chung rất tốt,anh đã cầu hôn cô ấy rồi, hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ ở quán rượu, đến lúcđó sẽ ngừng kinh doanh một ngày." Anh nói đơn giảnmà rõ ràng, giống như đang thuật lại một tin tức, nhưng thanh âm lạnh lẽo chuachát, có cảm giác không kiên nhẫn.

"Haingười muốn kết hôn! Anh không phải hoài nghi thân phận của cô ấy sao?"Cô nhịn không được thốt ra.

Anh biểu lộ hờ hững nói: "Thật sự anh không thể khẳng định thân phậncủa cô ấy."

"Vậyanh vẫn cầu hôn sao?" Kết hôn đó! "Anh thật sự yêu Bạch Hạcsao? Hay là nhìn thấy Phương Ngải xinh đẹp liền choáng váng rồi? Anh -"Thư Dực ngơ ngẩn, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Chết tiệt! Cô đang nói cái gìvậy? Cô làm sao có thể nói như vậy?

Cô không phải đã tiếp nhận thực tế rồi sao? Nhưng nghe thấy bọn họ muốn kếthôn, chuyện này vẫn đả kích cô nặng nề. Cô phản ứng quá độ rồi, cô có quyền gìmà phẫn nộ chứ?

Thư Dực mím môi, mạnh mẽ nuốt xuống những lời nói cảm tính, nhưng chuyện nàythật là khó khăn, trời ạ, cô đau đớn tới mức dạ dày như bị thiêu đốt.

Bọn họ nhìn nhau, thật lâu cũng không ai mở miệng.

Cuối cùng, anh dùng một loại ngữ khí lạnh lẽo nhưng kiên định nói: "Anh một mực chờ đợi BạchHạc, nhưng cuối cùng tới gặp anh lại là Chu Phương Ngải. Nếu như cô ấy khôngphải Bạch Hạc, vậy Bạch Hạc chân chính ở đâu? Vì sao không đúng hẹn? Em nóiđúng, Phương Ngải xinh đẹp, cô ấy là bạn lữ trong mơ của đàn ông, anh không cólý do gì cự tuyệt để tiếp tục chờ một cô gái sẽ không xuất hiện. Cho dù ChuPhương Ngải không phải là Bạch Hạc cũng không sao cả, chuyện này chỉ càng chứngminh Bạch Hạc không quan tâm anh, không quan tâm tình cảm của hai người, anhđây cũng có thể không quan tâm."

Hốc mắt Thư Dực nóng lên, ngực như bị phỏng. "Đúng, anh nói đúng."Cô dùng một loại thanh âm ủ rũ nói: "Thật có lỗi, em vừa rồi quá kích động."Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, đi vào ngõ cụt, đem chính mình vây khốn trongsự cô đơn. Bốn phía đều là tường, cô đã không còn đường ra rồi. Tình cảm nàyphải dứt bỏ thôi, cô còn ở nơi này làm cái gì?

Cô không thể khóc, cô có lý do gì để khóc? Cô muốn làm bộ như không có việc gì,nhưng cô phát hiện mình không có tài năng diễn xuất, không xong rồi! Cô cảm giácmắt càng ngày càng ướt, làm sao bây giờ? Cô cúi đầu, lại cúi đầu, có chút tránhné, sợ sẽ tiết lộ tâm sự.

Hàn Chấn Thanh xoay người đưa lưng về phía cô.

Mưa phùn bay lất phất, nhẹ lướt qua bên mặt, anh đưa tay chạm đến bông ổi bịmưa xối, trầm giọng nói: "Phương Ngải ở Đài Loan không có thân nhân,đến lúc chuẩn bị hôn lễ, hi vọng em giúp đỡ cô ấy một chút."

"Được."Dường như cô chẳng thể đau đớn hơn nữa.

Hàn Chấn Thanh phủi phủi lá xanh, nhàn nhạt nói: "Có em hỗ trợ, anh yêntâm rồi, nên chuẩn bị bữa tối thôi." Anh xoay người, điqua bên người cô, đi về hướng phòng bếp.

Không được! Thư Dực dùng sức hít vào, nhưng nước mắt càng nhanh tràn ra, côxoay người lại, buông xuống một câu: "Không cần đâu, em phải đi."Ôm túi da, cô chạy về phía cửa ra vào. "Bye!"

Cô mới kéo cửa ra, một bàn tay to lớn đã vượt qua đè lại, giữ lấy cổ tay cô,đem cô kéo trở lại.

"Anh..."Thư Dực sửng sốt, kinh ngạc nhìn thấy trong mắt anh có sự phẫn nộ. "Làm sao vậy?"Tay cô bị anh hung hăng nắm phát đau, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dùng ánh mắt nóngbỏng chưa bao giờ thấy nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô, lại vừa như vô cùng tứcgiận với cô.

Thư Dực sợ đến không dám nói lời nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình phẫnhận như vậy trên mặt anh.

Tiếng mưa rơi tí tách, ánh mắt của anh chặt chẽ khóa cô lại, bàn tay nắm chặtkhông tha.

Anh muốn làm cái gì?

Anh đến gần một bước, cô liền lui về phía sau, anh lại tới gần, cô không cònđường thối lui, lưng đụng vào cánh cửa, khẩn trương thở gấp. Anh lại gần chútnữa, bóng dáng to lớn bao phủ cô, hơi nóng từ thân thể anh vây quanh cô.

Thư Dực cảm thấy một cảm giác lạ lẫm nào đó đang xôn xao trong lòng, cô ý thứcđược có việc sắp phát sinh, cô cảm thấy nguy hiểm, kỳ quái chính là cô lạikhông muốn tránh né.

Hàn Chấn Thanh cúi đầu, mặt nhích tới gần cô, hơi thở lướt nhẹ qua mặt cô.

Đầu gối cô mềm nhũn, cả người tựa trên cửa, vô lực chống cự. Cô khẩn trươngnhắm mắt lại, cảm giác được môi của anh sắp đụng tới cô, hơi thở nóng hổi củaanh đã đi trước một bước hôn lên môi cô.

Thư Dực miệng đắng lưỡi khô, tim đập rất vang, thân thể run rẩy.

Sao... Chuyện gì đang xảy ra? Anh thật sự... muốn hôn cô sao?

Hàn Chấn Thanh dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu muốn hôn lên môi cô,nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt nụ hôn sắp phát sinh.

Đôi môi đang đến gần trong nháy mắt dời đi, cô bất ngờ đứng thẳng người, anhbực bội đè lấy vai cô, hít sâu một cái, dời khỏi thân thể của cô, chuyển độngtay nắm cửa, mở ra cửa chính.

"A,Đinh Thư Dực? Làm sao em lại ở đây?"

Ngoài cửa vang lên tiếng nói trong trẻo của Phương Ngải. Thư Dực cứng đờ, nghethấy thanh âm của Phương Ngải, cảm giác giống như là từ trên lầu cao nặng nề téxuống, không phải đau đớn, thì cũng là tan xương nát thịt.

Cô thở sâu, xoay người đối mặt Phương Ngải, nhưng lại nói không ra lời.

Hàn Chấn Thanh đẩy cửa sắt ra, Phương Ngải đi vào đồng thời Thư Dực cũng rờiđi.

Phương Ngải giữ chặt cô. "Này, làm gì mà đi nhanh vậy?"

"Tôimuốn trở về, tôi chỉ là tới giúp anh ấy sửa sang lại ban công."

"Bênngoài đang mưa, hết mưa rồi hãy đi!"

"Khôngsao, hai người trò chuyện đi, tôi muốn -"

"Ăncơm xong hãy đi." Hàn Chấn Thanh đem Thư Dực kéo về, đóng cửalại.