Đêm khuya ngày hôm sau,bên trong quán rượu Bạch Hạc, khi Đinh Thư Dực đánh vỡ đến cái ly thứ ba, HànChấn Thanh ngồi ở trong góc cùng Phương Ngải bắt đầu phân tâm, thỉnh thoảng lạidò xét thân ảnh nho nhỏ kia.
"Tôiqua nhìn xem." Anh nói với Phương Ngải, xong đứng dậy đi về hướngquầy bar.
Vừa nhìn thấy Hàn Chấn Thanh, Đinh Thư Dực lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Anh nhìn cô đem mảnh vỡ vứt vào thùng rác, cũng chú ý tới sắc mặt cô dị thườngửng đỏ, còn có quầng thâm mệt mỏi dưới hai mắt.
"Thânthể em không thoải mái sao?"
"Khôngcó." Cô bắt đầu pha chế cocktail, cố gắng trấn định.
Nghe thấy tiếng nói khàn khàn của cô, chân mày Hàn Chấn Thanh nhíu lại. Anhhỏi: "Đánhvỡ mấy cái ly rồi?"
Thân thể Thư Dực cứng đờ. "Ba cái, có thể trừ trong tiền lương củaem."
Anh nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp ấm áp, hại cô thiếu chút nữa lại đỏ mắt.
"Anhkhông có trách chuyện cái ly, chuyện gì hại em phân tâm vậy?"
Bởivì anh cùng chị ấy nhìn có vẻ vui sướng quá thể!
"Không có gì."Thư Dực lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, xoay người cầm chai rượu, nhưnghai tay vừa chạm qua ly nước đá, lòng bàn tay trơn ướt khiến bình rượu trượt ralàm cô sợ tới mức kêu to.
Thân thể Hàn Chấn Thanh nghiêng tới, lướt qua quầy bar, đưa tay bắt lấy chairượu đang rơi xuống, đem nó đặt vững vàng trênquầy bar.
"COOL~~"nữ khách hàng bên cạnh phát ra một tiếng hoan hô, đối với Hàn Chấn Thanh thânhình cao lớn, động tác nhanh nhẹn ra sức phóng điện, nhưng anh lại thờ ơ, chỉnhìn Đinh Thư Dực.
Vì sao mình luôn ở trước mặt anh ấy phạm sai lầm chứ! Thư Dực xấu hổ ngượngngùng luôn miệng xin lỗi. Cô không biết biểu lộ bối rối của cô, làm cho tráitim anh buồn bực siết chặt.
Nhìn ra cô ủ rũ, anh vui đùa nói: "Đinh Thư Dực, anh rất thưởng thức kỹ thuậtpha rượu của em, nhưng rõ ràng là đống chai lọ này đều xung đột với em."
Anh muốn trêu chọc cho cô vui vẻ, nhưng cô không có cười, ngược lại vành mắt đỏlên.
"Thựcxin lỗi." Thực buồn nôn! Vì sao lại biểu hiện thất thườngtrước mặt anh? Chẳng lẽ cô không thể thản nhiên tiếp nhận sự thực anh đang cùngPhương Ngải kết giao sao? Nghĩ thì dễ dàng, nhưng vừa nhìn thấy bọn họ chui vàotrong góc trò chuyện đến là vui sướng, cô lại không có biện pháp chuyên tâm màpha rượu.
Anh cười hỏi: "Ngoạitrừ thực xin lỗi cùng thực có lỗi, em không thể nói gì khác sao?"
Cô muốn thoải mái một chút nói mấy lời khôi hài đáp lại nụ cười của anh, giốngnhư Phương Ngải, nói chút gì đó làm cho anh vui vẻ, nhưng kết quả suy nghĩ nửangày, chỉ là ngây ngốc mở to mắt nhìn anh.
Dưới ánh đèn, Hàn Chấn Thanh mặc áo jacket đen, quần thường, y phục đơn giảnnhưng không hiểu tại sao trên người anh luôn nổi bật lên khí chất đặcbiệt như vậy? Vì sao nhìn người đàn ông xuất sắc như thế, trong nội tâm côlại tràn đầy bi thương?
Thư Dực vẫn là ngậm miệng lại, ôm ấp trái tim đang nóng lên, nhưng không biếtnên nói gì với anh, thực ngu ngốc!
Đêm nay, anh lại khiến cô có cảm giác xa xôi hơn so với bất cứ lúc nào, cho dùcon người anh đang ở gần ngay trước mắt... Xem cô đã bỏ lỡ cái gì, nghĩ tớinghĩ lui, Thư Dực chợt hoảng hốt.
Nhìn cô ngây ngốc, Hàn Chấn Thanh sắc mặt lạnh lùng, khẩu khí nghiêm túc hỏi:"Cóphải là bị bệnh không?"
"Khôngcó." Cô lắc đầu.
"Emtrông có vẻ rất tệ." Anh thở dài.
Có vẻ rất tệ?! Thư Dực cúi đầu, sửa sang lại quầy bar. "Em không sao."Cô đau đầu, thân thể nhức nhối, đó là bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, mà mộtcâu "Em trông có vẻ rất tệ" kia của anh, càng khiến cô khó chịu.
Cô hi vọng anh bỏ đi, không cần để ý đến cô. Cảm xúc của cô rất tệ, nhưng lạibức ép bản thân trấn định. Chính là, khi Hàn Chấn Thanh lấy điện thoại di độngra, gọi điện thoại cho Trần Lý đang nghỉ phép thì cô liền nổi giận.
Hàn Chấn Thanh nói với Trần Lý: "Thân thể Đinh Thư Dực không khỏe, anh cóthể tới thay ca hay không..."
Keng một tiếng, Thư Dực quăng bình pha rượu gào lên với anh: "Làm sao lại tìm anh ấy?Em nói em không sao -" gặp ánh mắt lẫm liệt của anh, những lời cô muốnnói như bị bóp nghẹt. Cô bụm miệng, không thể tin được mình vừa gào thét vớianh.
Hàn Chấn Thanh nhìn chòng chọc Đinh Thư Dực, tiếp tục cùng Trần Lý dặn dò:"Anhđang ở đâu? Ngồi tắc xi, chi phí tính cho quán."Điện thoại thả lại trong túi xong, anh quan sát Đinh Thư Dực, biểu tình trênmặt sâu xa khó hiểu.
Cô cho là anh sẽ mở miệng quở trách, nhưng không có, anh chỉ là nhìn nhìn cônhư có điều suy nghĩ.
"Làmsao vậy?" Phương Ngải đi tới, khoác tay Hàn Chấn Thanh,ngẩng đầu hỏi: "Xảyra chuyện gì? Hai người đang cãi nhau sao?" Cô nghe thấy tiếngkêu của Thư Dực.
Thư Dực trừng mắt nhìn bàn tay Phương Ngải khoác trên cánh tay anh, mím môicàng chặt hơn.
Hàn Chấn Thanh nói với Thư Dực: "Em bị bệnh em biết được sao? Trong phòngnhiệt độ có đến hai mươi tám độ, em lại mặc ba lần áo khoác, mồ hôi cũng rađủ..." Anh gần như ra lệnh: "Em lập tức trở về phòngnghỉ ngơi."
Cô không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào bàn tay trên cánh tay anh,nhìn bàn tay dời xuống, xuống chút nữa, cùng bàn tay thật to của anh thân mậtđan xen.
Cô choáng váng, tầm mắt mơ mơ màng màng,... A, xong đời, cô sắp khóc mất.
Phát ngốc cái gì vậy? Hàn Chấn Thanh ngữ khí thêm nghiêm túc nói: "Em nghe thấy anh nóikhông?"
Phương Ngải nở nụ cười, dựa vào Hàn Chấn Thanh. "Chà, anh đối với nhânviên thật tốt." Sau đó, Phương Ngải tới gần nhìn chòng chọc ThưDực. "Emnhìn có vẻ rất cần nghỉ ngơi đó, vẻ mặt giống như mệt sắp chết vậy."
Hai người giả bộ như không biết đối phương, Phương Ngải có thể tự nhiên tươicười với cô, nhưng Thư Dực thì không cách nào nhìn thẳng vào mắt của PhươngNgải, sợ sự ghen tỵ của mình sẽ hiện ra trong mắt.
"ĐinhThư Dực..." Hàn Chấn Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ThưDực xoay người đi về hướng phòng bếp.
"Emđem ly rửa xong đã.”Cô xoay vòi nước, tiếng nước ào ào chảy ra, cùng lúcnước mắt của cô cũng bắt đầu ngưng tụ, cô nín nhịn, không cho nước mắt rơixuống, cơ hồ như dùng hết khí lực bản thân. Đôi mắt chăm chú nhìn cái ly trongtay, lỗ tai lại không thể khống chế, cẩn thận nghe thấy bọn họ nói chuyện -
Phương Ngải làm nũng nói: "Chấn Thanh, đợi lát nữa đóng cửa rồi, điăn khuya với em được không?"
Hàn Chấn Thanh nói: "Muốn ăn cái gì? Anh kêu Trương Đại Tường chuẩn bị."
"Nhưngem muốn ăn cháo, cháo Quảng Đông, được không? Đi với em đi a, a! Đêm nay ngủ ởchỗ em, không cần trở về, thế nào?"
Anh sẽ trả lời như thế nào? Thư Dực kích động, lại nghe không rõ ràng. Trướcmắt đột nhiên tối đen, đầu óc choáng váng, đầu gối cô mềm nhũn, ngã xuống, cáitrán đụng vào bồn rửa chén, kêu một tiếng thật to.
Khách hàng kinh hô, Thư Dực đau đớn che kín cái trán muốn đứng dậy, nhưng ngaysau đó, có một đôi cánh tay dài, trước một bước ôm lấy cô, lập tức đem cô ápvào trong ngực ấm áp.
Ai? Thư Dực trợn mắt, lập tức chóng mặt buồn nôn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áotrước ngực anh.
"Đừngnhúc nhích."
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp, trái tim cô như muốn tan ra.
Là anh. Anh đang ôm cô!
Một hồi mừng rỡ, cô gần như khóc ra thành tiếng. Cô đã nằm mơ hàng trăm ngànlần, muốn tựa vào trước ngực của anh... cho dù là dưới tình huống choáng vángvô cùng như thế này, cô vẫn trở nên kích động, cảm xúc dâng trào.
Phương Ngải đâu? Phương Ngải nhìn thấy không? Không, không, trước cứ mặc kệ côấy.
Thư Dực nhắm chặt hai mắt, thân thể khẽ run, kề sát lồng ngực ấm áp kia, ngửithấy mùi hương của anh.
Cô có cảm giác tội lỗi, nhưng cô không cách nào khống chế được sự vui sướngđang không ngừng dâng trào như bọt khí. Ở trong hai cánh tay mạnh mẽ của anh,cảm giác ngọt ngào không ngừng lan rộng từ chỗ sâu trong cơ thể, giống như uốngrượu say, lý trí tê dại, say mê.
Anh ôm cô trở về phòng, cô lặng yên cảm thụ tiếng bước chân anh di động, anhthật cường tráng, thân thể thực rắn chắc, ôm lấy cô, làm cho cô có cảm giácthực an toàn.
Cô thật hy vọng có thể vĩnh viễn phóng túng không cần trở xuống, cứ như vậy,mặt dày bám chặt vào anh. Bàn tay nhỏ bé khẽ run, nhẹ tóm lấy áo trước ngựcanh, cảm giác được anh ôm ấp, tựa như trong giấc mộng kia, tốt đẹp làm sao.
Hàn Chấn Thanh bế Thư Dực đi xuyên qua đám người, đi về hướng gian phòng phíasau.
Bước đi của anh nặng nề, bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm lấy ngực áo anh, hại anh tâmloạn như ma. Bàn tay kia biểu lộ ra sự ỷ lại đối với anh, tiết lộ rằng cô khuyết thiếu cảm giác antoàn.
Vẻ mặt anh không chút thay dổi, nhưng tay lại âm thầm đem cô ôm càng chặt hơn.Thân thể của cô thật nóng, vóc dáng thật nhỏ thật nhẹ, giống như con chim non,cần rất nhiều rất nhiều tình yêu cùng sự quan tâm. Nghĩ như vậy, trong ngực anhliền tràn qua một cảm giác chua xót. Anh trong lòng thở dài, lần đầu tiên cảmthấy trên đời lại có chuyện khó giải quyết như vậy, khiến anh không biết làmthế nào mà chống đỡ.
Anh ôm cô, cảm giác như ôm một vấn đề khó khăn, mà anh, không biết làm thế nàogiải quyết, không biết như thế nào đối đãi với cô gái này. Anh quan tâm cô, côlại khẩn trương. Anh cùng cô nói đùa, cô lại không cười; anh trêu chọc cô vuivẻ, cô không hiểu sao lại đỏ tròng mắt?
Mặc kệ nói cái gì, phảng phất như đều dọa đến cô, lần đầu tiên có người, làmcho anh không biết phải làm sao.
Ở sau lưng bọn họ, Phương Ngải đứng nhìn, than thở một tiếng rồi ngồi xuốngchống cằm, túm lấy cái bật lửa nghịch nghịch, nhìn ánh lửa tắt sáng, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên mộtcảm xúc khó phân biệt.
"A,Đinh Thư Dực đi rồi lấy ai pha rượu đây?" Nhân viên phục vụphe phẩy giấy yêu cầu rượu trong tay.
Phương Ngải rút lấy tờ giấy ngó nghiêng. "Screwdriver? BlackRussian?" Cô đứng dậy, đi vào quầy bar, xắn tay áo lên. (Screwdriver,Black Russian: tên mấy loại cocktail, để tiếng anh nghe cho hay ^^)
"Ách...Cô Chu à, cô muốn pha rượu sao?" Nhân viên phục vụkinh ngạc.
"Đúngvậy." Phương Ngải cầm lấy cốc ước lượng, tìm kiếmrượu.
"Côsẽ pha rượu sao?"
"Đúng.Screwdriver, chính là Vodka pha cùng với nước chanh. Black Russian thì có càphê rum cùng Vodka Nga..." Thư Dực thường pha cho côuống.
Phương Ngải trong nháy mắt đã làm xong, đem cái ly đẩy lên trước mặt nhân viênphục vụ. "Đượcrồi."
Được không? Nhân viên phục vụ bán tín bán nghi, mang rượu đi.
Khách hàng vừa uống liền phun ra, lớn tiếng kháng nghị: "Cái này là cái gì?!"
Nhân viên phục vụ sợ hãi chạy về quầy bar, ai oán gọi: "Cô Chu, cô pha rượu cóđúng không vậy?"
Phương Ngải nhìn nhân viên phục vụ, nhún nhún vai buông tay nói: "Tôi cam đoan thành phầnchính xác -" nhưng lại thêm một câu: "chẳng qua phân lượngkhông đúng thôi."
"A?"Nhân viên phục vụ kinh hãi, vậy mà cô còn dám pha?
Phương Ngải ngẩng đầu, thở dài nói: "Thì ra, không có đơn giản như trong tưởngtượng."
...
Đem Thư Dực đặt lên giường, Hàn Chấn Thanh giúp cô kéo chăn lên. Khi hai tayanh vừa buông ra, cảm giác hư không trong nháy mắt trở lại, sự lạnh lẽo từ bốnphương tám hướng tràn tới, cô lập tức ôm lấy chăn.
"Cámơn... em nằm nghỉ một chút là được rồi." Cô đem chăn ômthật chặt, giống như đôi tay kia tay còn đang ở trên người mình.
Anh chưa vội đi, đứng ở bên giường nhìn cô, nhìn vào mắt cô, thật giống như cóchuyện gì muốn nói.
Cô thấp thỏm hỏi: "Anh... có muốn trở ra bên ngoài trước hay không?"Để mặc chuyện làm ăn ở trong quán cũng không sao à?
Anh đưa tay tới, bàn tay phủ lên trán cô, cô bị bất ngờ, ngơ ngác nghe anh nói:"Rấtnóng, chờ một chút, anh gọi người mua thuốc hạ sốt."
Đúng thế, nếu không nhanh bỏ tay ra, cô sẽ càng lúc càng nóng. Trời ạ, gươngmặt của cô giống như bốc cháy. Trong tay anh có điện sao? Mới đụng một cái nhưvậy thôi, cô đã kích động đến khó thở rồi.
"ThưDực, anh có chuyện hỏi em." Anh thật dịu dàng kêu tên cô,ánh mắt sáng rỡ.
Ầm ~~ Thư Dực trong nội tâm như bị sét đánh, vẻ mặt kinh ngạc.
"Vềcông việc trước kia của em..."
Thư Dực bắt đầu tim đập hỗn loạn.
"Lúctrước em chưa nói rõ ràng, hiện tại nói cho anh biết."Ngữ điệu của anh tỏ vẻ anh không cho phép qua loa, dọa cô sợ tới mức mồ hôi ứara.
Vì sao giọng điệu cùng ánh mắt của anh, giống như cái gì cũng biết?
"Emnói mau đi." Tiếng nói trầm thấp, nhưng rất có uy nghiêm.
"Em..."Trong lòng cô đấu tranh, nói ra thì Phương Ngải làm sao bây giờ? Nói ra anh sẽtiếp nhận cô sao? Hay là anh chỉ thuần túy hiếu kỳ mà hỏi thôi? Hoặc là anh cócảm giác, biết Phương Ngải không phải Bạch Hạc?
Thấy cô chậm chạp không trả lời, ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo. "Không cần phải khảonghiệm sự nhẫn nại của anh."
Cô kinh hồn bạt vía nói: "Trước kia, em -"
"Thếnào rồi?" Phương Ngải xông tới, cắt đứt cuộc đối thoạigiữa hai người. Cô hết nhìn Hàn Chấn Thanh rồi lại nhìn hướng Đinh Thư Dực -
Một người vẻ mặt nghiêm túc, một người vẻ mặt kinh hoàng.
"Ách...có cần giúp đỡ không? Có khá hơn chưa? Đã đo nhiệt độ chưa? Cô ấy có lẽ là phátsốt?" Phương Ngải tới đưa tay muốn sờ trán Đinh ThưDực, Thư Dực lại vô thức tránh đi.
Phương Ngải thu tay lại, cười xấu hổ, xoay người nói với Hàn Chấn Thanh: "Trần Lý vừa tới, bênngoài đang bận rộn, em thấy có lẽ nên tự mình đi ăn khuya thôi, anh đang bậnviệc, ngày mai em lại đến." Phương Ngải buông xuống mấylời rồi bước đi.
Hàn Chấn Thanh liếc nhìn Thư Dực, theo Phương Ngải đi ra ngoài. "Anh tiễn em."
Cạch, cửa đóng lại.
Trời ạ, Thư Dực thở ra một hơi, kéo lấy chăn phủ lên mặt, buồn bực với bảnthân; vừa mới rồi, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nói ra rồi. Cô thở dốc, mồhôi tuôn ra; cô hoang mang, không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối.
Vừa mới rồi anh có ý gì?
Thư Dực mơ mơ màng màng co ro trong chăn không yên, đột nhiên cửa lại bị đẩyra, cô ngồi bật dậy.
"Ôngchủ muốn tôi cầm thuốc cho cô." Là đồng nghiệp tênNhã Văn, Nhã Văn đặt thuốc hạ sốt xuống nói. "Mỗi bốn giờ uống mộtlần, cô có khỏe không?"
"Cámơn." Thư Dực nói lời cảm tạ. "Tôi thoải mái hơn nhiềurồi."
Thư Dực uống thuốc xong nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lênkhuôn mặt của anh, còn có ánh mắt như muốn nhìn thấu cô.
Hàn Chấn Thanh... Thân thể Thư Dực nóng lên, ánh mắt của anh tưởng như còn lưulại trên khuôn mặt cô, đâu đâu cũng thấy.
Emnên làm như thế nào đối với anh đây? Làm như thế nào tốt nhất đây? Phương Ngảitốt, còn em thì sao?
....
Đèn Bạch Hạc trong sân đã tắt, vị khách cuối cùng cũng đã rời khỏi quán bar,nhân viên đều lục tục rời đi. Bên trong quán vắng vẻ, âm nhạc cũng đã tắt.
Nhưng Hàn Chấn Thanh vẫn còn ở lại, anh ngồi ở trước quầy bar, chai rượu whiskyđã mở, đặt bên tay phải. Thuốc lá đang cháy kẹp giữa hai ngón tay. Anh ngồigiữa căn phòng vắng vẻ, nghĩ đến phía sau đại sảnh trống rỗng, trong căn phòngnhỏ, cô đang ở đó, cô đang phát sốt.
Tâm trạng anh nặng nề, quán rượu Bạch Hạc thiếu đi âm nhạc cùng đám đông, yênlặng đến đáng sợ.
Anh lẳng lặng hút thuốc, hai mắt nhắm lại, nhìn chăm chú vào tủ trữ rượu, từngbình rượu chỉnh tề nằm đó, chặt chẽ kề sát bên nhau.
Anh đột nhiên cảm thấy, bản thân so với trước kia càng cô đơn hơn.
Anh hoài niệm thời gian cùng Bạch Hạc đối đáp qua mạng, hiện tại cô xuất hiệnrồi, cảm giác cô độc lại càng mãnh liệt.
Anh vẫn mãi suy nghĩ, không thể đình chỉ suy nghĩ, ở đằng kia phía sau phòngnhỏ, cô đang phát sốt. Nhiệt độ của cô truyền nhiễm cho anh, ngực anh nóng, haitay cũng nóng lên, giống như đang ôm lấy cái gì, thực hoảng hốt.
Rút ra một điếu rồi lại một điếu thuốc, nhả ra một vòng rồi lại một vòng khói,trong lòng anh bực bội, lại không thể như điếu thuốc lá, dễ dàng dập tắt.
Anh thấy nóng, là vì đè nén lửa giận sao? Anh đang nhẫn nhịn cái gì? Nhẫn nhịnđến hoảng loạn!
Anh nhảy xuống cái ghế, đi về hướng gian phòng phía sau, tiếp đó anh nhanhchóng mở rộng hai tay, vừa đi vừa tính toán.
Bước tiếp theo... Bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Đẩy cửa phòng ra, anh trông thấy dưới ngọn đèn ngủ là một khuôn mặt xem ra đãngủ say.
Giống như lúc trước, khi anh lần đầu tiên trông thấy đèn Bạch Hạc sáng lên.
Trong mắt anh hiện lên một chút dịu dàng, thực giống như lúc này, khi nhìn chămchú vào cô gái đang nằm trên giường, nhìn khuôn mặt cô khi ngủ, anh có cảm giácmình cũng giống như một ngọn đèn Bạch Hạc kia; nơi nào đó trong nội tâm, vẫnluôn vì một người mà tỏa sáng.
Ở bên nhìn ngắm cô như vậy, lòng của anh mới có thể ấm áp - cô có hiểu không?
Nhát gan lại cố chấp, đây là người anh yêu sao? Anh sẽ không nhận lầm, trựcgiác của anh cũng không phạm sai lầm.
Hàn Chấn Thanh khẽ đẩy cửa đi vào gian phòng. Bóng dáng của anh bao phủ khuônmặt cô, thức tỉnh cô. Thư Dực mở to mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng, lờ mờ trôngthấy anh mỉm cười với cô.
"Tớigiờ uống thuốc rồi." Anh nói.
Cô mơ hồ, hiệu lực của thuốc đã lui, thần trí trở nên ngu muội.
Anh cầm lấy viên thuốc cùng ly nước, ngồi ở mép giường, nâng cô dậy, giúp côuống thuốc.
Thư Dực nửa mê nửa tỉnh, toàn thân vô lực, mệt mỏi dựa vào cánh tay anh.
Cô líu ríu nói: "Mấygiờ rồi? Thực buồn ngủ..." vừa nói xong liền nhắm mắt.
Anh nở nụ cười, ngồi gần một chút, ôm lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực. Hỏngbét, anh cảm giác chính mình cũng phát sốt, thân thể thật nóng.
"Đãba giờ sáng rồi." Anh trả lời. Cô không có lên tiếng, trở lạitrong mộng, thoải mái mà dựa vào thân thể ấm áp của anh.
"ĐinhThư Dực? Đinh Thư Dực?"
"Ừ..."Cô thở dài, thật là ấm áp, vô ý thức chui vào trong lồng ngực của anh, tìm kiếmvị trí thoải mái hơn, cô dựa vào khiến anh ngứa ngáy, ngứa tới anh bật cười.
Anh dứt khoát lên giường, lưng tựa vào gối đầu, tay trái ôm lấy thân thể củacô, để cho cô ngủ ở trước ngực. Anh ngẩng đầu, hít sâu một cái, cảm thấy bứcbách dữ dội, thân thể mềm mại nằm cạnh khiến anh chảy mồ hôi.
Anh ép bản thân bình tĩnh lại, trông thấy thái dương của cô có vết bầm, đơngiản lấy tay giúp cô xoa cho tan đi. Cô nhíu mày, tay bám trên người anh khángnghị mà nắm chặt, phát ra một tiếng ưm, khiến cho anh thở dài.
Đứa ngốc này còn chưa có thông suốt, làm cho anh thấy phiền lòng. Kẻ nhát ganhỗn trướng, khiến cho anh bắt buộc phải dùng hết tâm cơ. Anh muốn trừng phạtcô, kết quả lại là hạ ánh mắt, vô hạn thâm nhìn ngắm cô ngủ.
Ngốc nghếch lại đáng yêu như vậy, thôi thì không thèm so đo với cô!
Hàn Chấn Thanh nâng mặt của cô lên, ở trên mắt cô in lại một cái hôn, lại ở bêntai cô thì thầm- "Bạch Hạc tiểu thư... yêu dấu, đừng nghĩ rằng cái gìanh cũng đều không hiểu. Nhưng điều anh nhìn thấy, so với điều em biết và muốnche dấu còn nhiều hơn, rõ ràng hơn."
...
Hôm sau, Thư Dực tỉnh lại, mở mắt ra, trông thấy ánh nắng sáng ngời, rèm cửa sổbị gió thổi, bóng dáng lòa xòa.
Cô kinh ngạc ngồi dậy, nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã ngủ rất lâu, có lẽ là dothuốc hạ sốt. Cô hoảng hốt nhìn qua bàn trà, thấy có một ly nước cùng thuốc.
Mở to mắt nhìn, cô mơ hồ cảm thấy đêm qua giống như một giấc mộng, nhưng côkhông thể nhớ nổi. Cô nhẹ che trán, từ trong gương trông thấy vết bầm xanh nhànnhạt.
Kỳ quái, là ảo giác sao? Tối hôm qua trong mộng, giống như có người vuốt ve cô.Nâng lên hai tay, cô ôm lấy chính mình, cảm thấy thực hoang mang, là mộng haylà thật? Đầu óc cô mê man, nhớ không rõ ràng lắm.
.....
Dưới sự giúp đỡ của Đàm Hạ Thụ cùng một đám bạn tốt, quán rượu Bạch Hạc côngviệc đã ổn định.
Hàn chấn Thanh hơn phân nửa thời gian đều ở tại quán, thẳng cho đến lúc đóngcửa. Phương Ngải thường tới trước lúc đóng cửa, cùng Hàn Chấn Thanh rời đi. Mỗiđêm, Thư Dực đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, điềm nhiên như không cùng bọn họ nóilời từ biệt, nhìn bọn họ thân mật tay trong tay, trái tim cô giống bị bópnghẹt.
Trước khi đi ngủ, cô thường trốn sau quầy bar, tự mình pha Around the worlduống, uống đến hơi say mới trở về phòng. Cô mượn sự trợ giúp của rượu, làm chomình không nghĩ tới bọn họ qua đêm như thế nào?
Nơi này là vì cô mà mở, đến thời điểm khuya nhất trong đêm, cũng chỉ còn lạicô một mình đơn độc.
Biết rõ Phương Ngải đến đây, Hàn Chấn Thanh sẽ không thể nào trở lên dẫn thất,Thư Dực vẫn có thói quen trước khi ngủ đăng nhập Bạch Hạc dẫn thất, một ngườionline, nhớ lại quá khứ của hai người.
Đêm nay, uống ba ly Around the world, cô có chút say, cô chẳng thể du lịch vòngquanh thế giới nữa, hiện tại trong đầu cô đều là thế giới hai người của HànChấn Thanh cùng Chu Phương Ngải!
Thân thể giống như khí cầu muốn bay đi, gót chân lại bị cột vào mặt đất.
Ba giờ sáng, ngồi ở trên giường trừng mắt nhìn màn hình máy vi tính, vào dẫnthất, tâm tình cô như sụp xuống đến đáy cốc, cô ảo tưởng Hàn Chấn Thanh tâmlinh tương thông với mình, sẽ đột nhiên xuất hiện, nếu anh thật sự xuất hiện,cô tưởng tượng chính mình sẽ nói ra chân tướng, tưởng tượng phản ứng của anhsau khi nghe được.
Bọn họ không có ăn ý, thời gian trong tưởng tượng của cô không ngừng trôi qua.
Ngoài cửa sổ, sắc trời từ đen chuyển sang xám xịt, sương sớm tràn ngập sân sau,cô nghe thấy tiệm cơm sáng kéo cửa sắt, một ngày lại trôi qua.
Cô thở dài, khung đối thoại trong dẫn thất trắng trơn, danh sách khách chỉ cómột mình Bạch Hạc cô đơn. Đinh Thư Dực xoay người nằm lỳ ở trên giường, hai taychống hàm, lay động hai chân, đầu ngón tay lướt qua màn hình tinh thể lỏng,nhấn vào trình cài đặt thay đổi bối cảnh dẫn thất.
Nhìn nơi bọn họ từng vui vẻ trắng đêm không ngủ, tuyết bắt đầu bay bay.
Uhm, cái này nhìn quá thê lương, lại thay đổi bối cảnh vậy.
Tuyết ngừng rồi, một cầu vồng hiện lên, cầu vồng đại biểu cho hi vọng kia mà,như thế nào lại hại cô đỏ mắt?
Lại đổi một cái khác, cầu vồng quá nhạt nhẽo, một cơn mưa nhỏ trắng xóa, ào àobay qua, đầu ngón tay xoa xoa con mắt mệt mỏi, trong mắt cô cũng bắt đầu đổmưa.
Thư Dực khóc nức nở, cảm thấy nổi giận, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.
Cô nghẹn ngào, khóc, có lẽ là đã uống quá say, con người trở nên càng lúc càngyếu đuối. Cô cắn răng, căm giận gõ bàn phím, từng chữ từng chữ nuốt lấy khungđối thoại trống rỗng.
Tình cảm khó nói lên lời theo đầu ngón tay cô trút hết ra, lấp đầy khung đốithoại...
Emlà Bạch Hạc, Chu Phương Ngải là giả.
Anhhẳn là sẽ phát hiện a! Hay là giữa hai người, cũng là ăn ý giống như chúng ta?!
Anhkhông có phát hiện, là vì cô ấy rất xinh đẹp sao? Hay là vì cô ấy quá mê người,so với Bạch Hạc trong tưởng tượng của anh vẫn tốt hơn?
Cô dừng lại, ngừng vài giây, điên cuồng mà nhanh chóngphát tiết cảm xúc trên bàn phím.
Emlà Đinh Thư Dực, em mới là Bạch Hạc, em thích nghe bài hát của The Cardigans,Love Fool.
Emthích anh, rất rất thích, yêu thích tất cả mọi thứ về anh, cho đến khi anh hỏihình dáng của em, em lại lấy ảnh chụp bạn thân lừa anh.
Emchỉ là hư vinh muốn nghe được lời ca ngợi của anh. Không nghĩ tới cái mở đầungu xuẩn này khiến cho em vì muốn che đậy mà không cách nào khác đành phải tiếptục làm chuyện ngu ngốc. Thậm chí giảo hoạt chạy tới nhận việc ở quán rượu, chỉvì càng muốn tiếp cận anh hơn.
Anhsẽ xem thường em sao? Xem thường cô gái thiếu tự tin này sao? Người đó cùngBạch Hạc mà anh quen biết khác rất xa a?
Nhiềulần em muốn nói cho anh biết chân tướng, nhưng bạn thân của em, Chu PhươngNgải, cô ấy nói cô ấy cũng rất thích anh... Hai người thoạt nhìn thực rất xứngđôi!
Emnghĩ em có thể không để ý tới cô ấy, em muốn nói cho anh biết chân tướng, thậtsự.
Emcùng Phương Ngải chênh lệch nhiều như vậy, anh sẽ chọn em sao?
Tuyrằng em không có xinh đẹp như cô ấy, dáng người cũng không tốt, cá tính còn rấtkỳ quặc, không giống Phương Ngải tự tin hào phóng, nhưng anh không phải loạingười chỉ để ý bề ngoài, đúng không?
Chonên anh sẽ chọn em, đúng không?
Thư Dực hít sâu một cái, cười khổ. Cô đúng là điênrồi, tự biên tự diễn cái gì?
Bíp bíp một tiếng, Hàn Chấn Thanh login.
Thư Dực chấn động, trở nên luống cuống.
Hàn Chấn Thanh gửi lên tin nhắn. "Bạch Hạc."
Thư Dực gõ bàn phím. "Phải, là em."
Hàn Chấn Thanh tiếp tục: "Đinh, Thư, Dực."
Đinh Thư Dực? Anh biết rồi! Lần đầu tiên, cô bị chính tên của mình hù dọa.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng, tiếng chim xôn xao, gò má Thư Dực nóng ran, tâmtình kích động, Hàn Chấn Thanh thay đổi bối cảnh khung đối thoại.
Mưa đã ngừng, dấu hiệu trái tim đại biểu cho tình yêu, bắt đầu đáp xuống hàngloạt.
Đây là ý gì? Thư Dực tiếp tục giống như bị sét đánh.
"Anhyêu em, Bạch Hạc."
Thư Dực che miệng lại.
Anh tiếp tục: "Anhyêu em, Đinh Thư Dực."
Mắt cô lấp lánh nước, bắt đầu hoài nghi đêm nay mình đã uống quá nhiều, say nênhồ đồ rồi? Cô dùng sức dụi mắt.
Trong màn hình, chữ của anh hiện ra lần lượt, chạm đến trái tim cô.
"Anhyêu em, vịt con xấu xí... tự ti... ngốc nghếch... Đứa ngốc khiến người khác tứcgiận."
Một cảm giác run rẩy vì vui sướng như dòng điện chạy qua sống lưng cô, tê dạiđến tận đáy lòng.
Thư Dực kích động, nhanh chóng gõ bàn phím. "Anh biết sao?"
"Phải,bé cưng."
Bé cưng?
Cô cứng đờ, cái từ ngữ ngả ngớn này không giống như lời Hàn Chấn Thanh sẽ nói.
Đầu bên kia lại gửi tới mấy câu - "Nhìn thấy anh nói anh yêu em, có phải làmừng quá mà treo máy rồi không?"
Da đầu cô chợt tê dại. "Anh là Hàn Chấn Thanh sao?"
Đối phương trả lời: "Ha ha ha, Thư Dực, là chị đây."
Ai? Thư Dực khiếp sợ, chẳng lẽ là - "Phương Ngải?"
"Đúngvậy a."
Thư Dực tức điên lên. "Vì sao chị có số tài khoản của anh ấy?"
"Chịđang ở nhà anh ta a! Hàn Chấn Thanh ngủ rồi, chị mượn máy vi tính check mail."
Khốn quẫn cùng phẫn nộ đồng thời xé rách trái tim cô, một cảm giác chán ghétkhiến Thư Dực trầm mặc, không hề trả lời.
Phương Ngải lại không buông tha: "Em thật đáng yêu, còn lên dẫn thất làm gìchứ? Bạch Hạc xuất hiện rồi, anh ta sẽ không trở lại dẫn thất đâu."
Thư Dực kêu một tiếng, đánh vào cái gối. Trời ạ, cô sắp tức điên rồi, thế nàythật là quá đáng!
Đợi không thấy Thư Dực trả lời, Phương Ngải lại tự mình độc thoại - "Này, thành thật khai ra,vừa rồi có phải em rất vui mừng không?"
"Vìsao lại làm như vậy?" Thư Dực gõ phím.
"Vuiđùa chút thôi, làm cho em cao hứng một chút."
Nhưng đây là trò đùa quái ác, cô cảm thấy như được ôm, nhưng ngày một khắc saulại bị đẩy ngã xuống đất, hung hăng chà đạp. Muốn một người quá tự tin nhưPhương Ngải học được quan tâm kẻ khác, có phải là quá cưỡng cầu hay không?
Phương Ngải hỏi: "Này? Làm sao lại không trả lời? Tức giận sao?"
Thư Dực rời mạng, tắt máy, nằm lỳ ở trên giường òa khóc.