Lúc này giọng nói của người đàn ông trầm ấm và khàn khàn, theo đó là vài tiếng thở dốc, rơi vào không gian, tựa như một tia sét, nổ tung trong lồng ngực Thịnh Hạ, khiến toàn thân cô tê dại, ý thức sụp đổ. Cô đang nghĩ đến chiếc giường dưới sàn nhà.
Nghĩ đến người đàn ông trên cái giường đó, anh thấp giọng hỏi cô: “Em có thể cho tôi cái gì?”
Cô nhìn thấy chính bản thân mình đang co lại ở trên giường, vươn bàn tay trắng nõn ra, run rẩy cầm lấy… gậy thịt của người đàn ông.
Loading...
Thịnh Hạ bị giày vò càng dữ dội hơn, cô nhắm hai mắt lại, nức nở khóc thành tiếng, “Anh Đông…”
Giọng nói vô cùng đáng thương.
Lạc Hàn Đông đặt một chân cô xuống đất, nâng chân còn lại của cô lên cao đặt vào vai anh, sau đó cứ thế mây mưa với cô ở tư thế này một cách hiên ngang.
Thịnh Hạ cảm giác bản thân như bị ai đó tách chân ra đè xuống chơi đùa, nhưng khoái cảm kỳ lạ lại dữ dội ập đến, bụng dưới của cô run lên, sắp đến cao trào.
Người đàn ông lại vươn đầu ngón tay ra dốc sức xoa nắn vào hạt thịt cứng ngắc của cô, thân dưới thúc vào càng mạnh hơn.
Thịnh Hạ không kiềm chế được khoái cảm kích thích như vậy, vừa khóc vừa lên đỉnh, “Aaaa…”
Đã gần mười một giờ đêm nhưng Thịnh Hạ vẫn ở trong bồn tắm, vừa nhục nhã lại xấu hổ mà nâng cao hông mình lên, nuốt trọn lấy vật đó của người đàn ông, cánh tay cô đau nhức, chân cũng không còn tý sức lực nào.
Sau khi làm vài chục lần, liền bị người đàn ông nhéo eo đưa lên đỉnh trong cơn co thắt dữ dội, cô vẫn không ngừng thút thít.
Người đàn ông cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của cô, vừa cắn vừa liếm.
Thịnh Hạ lo lắng nếu anh dùng sức sẽ để lộ ra vết tích, ngày mai cô phải
cùng bố mẹ đi bơi, nhỡ không may bị họ nhìn thấy, cô xin anh làm nhẹ
nhàng một chút, đừng lộ ra dấu vết
gì.
Nào ngờ khi vừa nói xong câu này, người đàn ông càng cắn chặt hơn. Thịnh Hạ kêu lên một cách đáng thương, “Đừng cắn… huhu… Anh Đông… đau… đau quá…”
Tiếng kêu la yếu ớt của cô gái nhỏ, như mèo cào trong ngực anh, Lạc Hàn Đông chỉ cảm thấy lửa ở bụng dưới lại xông lên, vật nóng bỏng giữa hai chân anh căng phồng dữ dội.