“Anh Đông…” Thịnh Hạ mở lời, giọng hơi run rẩy, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“3501.” Người đàn ông không ngẩng đầu nhàn nhạt nói.
Loading...
Thịnh Hạ sửng sốt một lát mới hiểu con số anh bảo chính là số phòng. “Đêm nay đến.” Người đàn ông ngẩng đầu lên trước máy tính, cầm ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm: “Mười giờ.”
“Không, bố mẹ tôi ở đây, tôi không thể… Anh Đông, tôi xin anh…” Thịnh Hạ sợ đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Đừng như vậy có được không?”
Lạc Hàn Đông đóng máy tính đứng dậy, giọng nói không đoán ra được cảm xúc: “Em có thể thử một chút.”
Thịnh Hạ lạnh sống lưng, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông bước vào thang máy. Anh rất cao, nổi bật hẳn so với những người trong đó. Cô gái đằng trước cố ý ưỡn ngực thể hiện nhưng mà Lạc Hàn Đông xem như không thấy, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn về phía trước.
Dù đã kéo mũ xuống rất thấp nhưng khí thế quanh người anh chẳng thể che dấu nổi.
Buổi tối, bố mẹ Thịnh Hạ quay về đưa cô xuống lầu ăn chút gì đó. Bọn họ thuê hai căn phòng, Thịnh Hạ ngủ một mình một căn.
Bố mẹ còn định đưa cô đi chơi một lát nhưng thấy cô không hào hứng thì cũng thôi ép buộc, để cô về phòng nghỉ ngơi còn hai vợ chồng họ ăn xong bữa tối lại ra ngoài đi dạo một lúc.
Thịnh Hạ tắm rửa bên trong, đợi chờ từng giây từng phút chạm đến chín giờ năm mươi năm.
Cô nghe thấy bố mẹ ở ngoài cửa hỏi: “Thịnh Hạ, con ngủ chưa?”
Thịnh Hạ run giọng miễn cưỡng trả lời: “Con ngủ rồi ạ.”
“Ừ, vậy con cố gắng nghỉ ngơi đi nhé.” Mẹ Thịnh đáp lại một tiếng. Đúng chín giờ năm mươi chín, cô đứng trước phòng 3501 gõ nhẹ cửa một cái.
Phía trong phát ra tiếng bước chân.
Thịnh Hạ hít vào một hơi, cửa phòng bị mở ra.
Lạc Hàn Đông chỉ quấn một cái khăn quanh thắt lưng, mái tóc hơi dài còn đang nhỏ nước. Lông mày rậm làm nổi bật lên đôi mắt sâu hút, sống mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, cằm hơi ngẩng lên.