Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ

Chương 35




“Anh Đông…” Thịnh Hạ mở lời, giọng hơi run rẩy, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“3501.” Người đàn ông không ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

Loading...
Thịnh Hạ sửng sốt một lát mới hiểu con số anh bảo chính là số phòng. “Đêm nay đến.” Người đàn ông ngẩng đầu lên trước máy tính, cầm ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm: “Mười giờ.”

“Không, bố mẹ tôi ở đây, tôi không thể… Anh Đông, tôi xin anh…” Thịnh Hạ sợ đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Đừng như vậy có được không?”

Lạc Hàn Đông đóng máy tính đứng dậy, giọng nói không đoán ra được cảm xúc: “Em có thể thử một chút.”

Thịnh Hạ lạnh sống lưng, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông bước vào thang máy. Anh rất cao, nổi bật hẳn so với những người trong đó. Cô gái đằng trước cố ý ưỡn ngực thể hiện nhưng mà Lạc Hàn Đông xem như không thấy, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn về phía trước.

Dù đã kéo mũ xuống rất thấp nhưng khí thế quanh người anh chẳng thể che dấu nổi.

Buổi tối, bố mẹ Thịnh Hạ quay về đưa cô xuống lầu ăn chút gì đó. Bọn họ thuê hai căn phòng, Thịnh Hạ ngủ một mình một căn.

Bố mẹ còn định đưa cô đi chơi một lát nhưng thấy cô không hào hứng thì cũng thôi ép buộc, để cô về phòng nghỉ ngơi còn hai vợ chồng họ ăn xong bữa tối lại ra ngoài đi dạo một lúc.

Thịnh Hạ tắm rửa bên trong, đợi chờ từng giây từng phút chạm đến chín giờ năm mươi năm.

Cô nghe thấy bố mẹ ở ngoài cửa hỏi: “Thịnh Hạ, con ngủ chưa?”

Thịnh Hạ run giọng miễn cưỡng trả lời: “Con ngủ rồi ạ.”

“Ừ, vậy con cố gắng nghỉ ngơi đi nhé.” Mẹ Thịnh đáp lại một tiếng. Đúng chín giờ năm mươi chín, cô đứng trước phòng 3501 gõ nhẹ cửa một cái.

Phía trong phát ra tiếng bước chân.

Thịnh Hạ hít vào một hơi, cửa phòng bị mở ra.

Lạc Hàn Đông chỉ quấn một cái khăn quanh thắt lưng, mái tóc hơi dài còn đang nhỏ nước. Lông mày rậm làm nổi bật lên đôi mắt sâu hút, sống mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, cằm hơi ngẩng lên.


Thịnh Hạ nhìn thấy giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt anh, đến chỗ yết hầu hơi nhô ra rồi lại từ cơ bụng rắn chắc ẩn vào trong tấm khăn tắm trắng tinh.

Người đàn ông nắm gáy cô kéo vào trong, áp người lên cửa rồi hôn. Thịnh Hạ không chống cự, cứ thế mà phối hợp với nụ hôn của anh. Chỉ khi anh bắt đầu tiến vào, cô mới cất giọng run rẩy hỏi: “Anh Đông… tôi cho anh tiền, van cầu anh sau này đừng đến tìm tôi được không?” Cô khiến người đàn ông như sắp tức giận đến nơi.

Nhưng người đàn ông cho dù tức giận hay không đều sẽ ép cô làm không ngừng.

Cô không chịu nổi.

Cô cảm thấy mình giống như gái điếm, đàn ông một khi có nhu cầu thì sẽ tìm cô phát tiết.

Lạc Hàn Đông không đổi sắc mặt, ép cô làm động tác không ngừng. Khi anh đưa cự vật thô nóng tiến vào trong cơ thể cô thì mới nhếch khóe môi, giọng nói có chút đùa cợt: “Bao nhiêu?”

“Mười… vạn.” Cổ họng Thịnh Hạ nghẹn ngào, bị anh đè nén đến nỗi mất hết khí thế, khóe mắt ửng hồng.

Cô chỉ có thể đưa ra mười vạn. Nhà cô điều kiện không tệ, tiền tiêu vặt bố mẹ cho nhiều mà cô chi tiêu hàng ngày thì ít, khi về quê cũng được ông bà nội cho không ít tiền. Cô gom góp tất cả, vốn dĩ tiết kiệm là để chuẩn bị… cho một ngày đi du lịch thoải mái, ngắm nhìn thế giới bên ngoài chứ không phải… dùng tiền, làm giao dịch với ác ma trước mặt.

Lạc Hàn Đông đè cô hung hăng thúc vào hơn hai chục cái, đâm sâu đến mức phát ra tiếng, lúc này mới thở gấp thấp giọng nói một câu: “Em dường như đã quên.”

Anh ghé mặt xuống bên tai cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai mẫn cảm mà cắn nhẹ, Thịnh Hạ đã run lẩy bẩy không ngừng. “Đây là tự em chọn.”

------oOo------