Mấy người anh em ban đầu vẫn còn xem thường anh, nhưng vì Tần Chung
Hải đã ra lệnh, mọi người gặp mặt đều phải lịch sự gọi anh một tiếng ‘anh’.
Sau đó ở chung một thời gian, họ mới phát hiện, Lạc Hàn Đông quả thật
xứng đáng là anh Đông của bọn họ.
Loading...
Cậu ta quá thông minh.
Đại ca Tần Chung Hải vốn là người cố chấp, luôn tự hành động theo ý mình, căn bản sẽ không nghe ý kiến của các anh em dưới trướng. Nhưng sau khi Lạc Hàn Đông gia nhập, mỗi lần ông ta muốn đưa ra quyết định đều sẽ tìm Lạc Hàn Đông hỏi ý kiến.
Còn đối với bọn họ, Lạc Hàn Đông không có gì là không làm được. Mọi người ra ngoài đều nghe theo sự giám sát và điều khiển của cậu, một khi bạn gọi điện, cậu ta đều có thể tìm ra vị trí địa lý chính xác của bạn.
Một nhân vật tài giỏi như vậy, mỗi ngày lại luôn mang gương mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo, cũng không khinh người, tính cách của cậu ta chính là như vậy, tất cả bọn họ đều nghe theo ý cậu. Chẳng qua vì hy vọng cậu ta có thể mãi ở lại đây.
Đại ca đã từng nói, đến một lúc nào đó, Lạc Hàn Đông sẽ rời đi.
Trước mắt Lạc Hàn Đông bỗng nhiên nổi giận, Lão Tam không biết nên làm thế nào, chỉ có thể vội vàng chạy tìm đại ca.
Lỡ như anh Đông đột nhiên muốn rời đi, bản thân anh làm sao có thể giữ được người.
Oai Chủy Lục từ dưới đất bò dậy, trên mặt là nụ cười lấy lòng: “Em xin lỗi anh Đông….. Em sai rồi, lần sau em sẽ……”
Chưa kịp nói hết lời, một chân Lạc Hàn Đông đã đạp vào mặt hắn, khiến gương mặt của Oai Chủy Lục trở nên xiêu vẹo.
“Anh Đông…. Là lỗi của bọn em, anh bớt giận.” Tứ Nhãn cũng bò đến cầu
xin, hắn vừa mới nôn ra một ngụm máu, cả khuôn mặt đều là máu đỏ, nhìn thấy mà kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hàn Đông rơi trên gương mặt hắn: “Thuốc.”
Tứ Nhãn ngẩn người: “Anh…. Vẫn muốn?”
Lạc Hàn Đông không nói gì, hắn vội vàng lôi thuốc ra từ trong túi áo:
“Toàn bộ đều ở đây, thuốc này chỉ có thể dùng 1 viên, nhiều hơn sẽ…..”
Chưa dứt lời thì cổ họng đột nhiên bị vật lạ rơi vào làm tắc nghẽn, hắn lập tức móc họng muốn nhổ ra.
Thế nhưng Lạc Hàn Đông đã nhanh tay bóp chặt miệng hắn, mặt mày u ám liếc qua: “Dám nhổ ra thử xem.”