“Đừng khóc nữa, bọn họ quay lại rồi.” Anh hôn lên khóe môi cô: “Để tôi dẫn em đi vệ sinh.”
Thịnh Hạ không biết tại sao anh có thể nhìn ra được là cô đang muốn đi vệ sinh, nhưng cô cũng không hỏi.
Người đàn ông cúi đầu cởi dây trói trên chân cô ra, sau đó dùng tấm chăn
mỏng bọc lấy rồi ôm cô vào lòng.
Loading...
Anh bế cô vào nhà vệ sinh nam.
Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn một đám đàn ông đang đi vệ sinh, ngay lập tức đánh vào người Lạc Hàn Đông đòi xuống: “… Tôi không muốn… Đây là… nhà vệ sinh nam mà…”
Lạc Hàn Đông ôm chặt cô rồi nói: “Đừng động đậy.”
Anh đá cánh cửa ra, đặt cô ngồi lên trên, sau đó bước ra ngoài rồi đứng cùng dãy với những người khác mà đi vệ sinh. Tiếng nước chảy vang lên.
Thịnh Hạ xấu hổ đến nỗi toàn thân run nhẹ, cô thầm mắng tên khốn Lạc Hàn Đông này, nhưng cứ nghe thấy tiếng nước ở ngoài kia lại khiến cô cảm thấy mắc tiểu. Cô không thể nhịn được nữa, bèn ngồi lên mà đi.
Đợi cô xong xuôi mọi việc rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra Lạc Hàn Đông đã đứng tựa người vào cánh cửa nhìn cô từ lúc nào.
Cánh cửa ngăn cách không đóng, vẫn còn hơi hé ra một chút.
Thịnh Hạ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô giận đến nỗi nói lắp bắp: “Anh… quả thực… anh đã làm gì… tôi…”
Người đàn ông im lặng không nói gì, đi tới bế ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài.
Thịnh Hạ dựa vào lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: “Anh Đông…”
Ngữ điệu mang đầy vẻ cầu xin: “Bây giờ anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần anh thả tôi đi… Thả tôi đi mà … Tôi cầu xin anh đó…” “Thịnh Hạ.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thật sự khiến cô bị hoảng hốt.
“Không có người nào mà tôi không tìm ra, dù em chạy thoát được từ tay tôi, thì bọn họ cũng sẽ bắt em về thôi.” Anh bình tĩnh cất giọng, nhưng lại khiến người ta phải khiếp sợ: “Thời cơ chưa đến, vẫn phải chờ. Tôi sẽ đưa em về nhà.”
Thịnh Hạ mơ hồ cảm thấy lời nói bây giờ của anh với lời hứa lần đầu tiên
không giống nhau.
Trước kia là mang cô đi.
Bây giờ lại biến thành… đưa cô về nhà.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.” Dưới mí mắt mỏng của người đàn ông, đôi đồng tử đen láy kia rơi xuống khuôn mặt cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm Thịnh Hạ gật đầu.