Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, không nhìn Lý Cảnh Thịnh, nói: "Cảnh Thịnh, mặc dù cậu không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng cậu không phải kẻ ngu, tình cảm của Tiểu Linh đối với cậu là tình cảm gì, cô ấy có thật lòng thích cậu hay không, cậu tự có phán đoán, cô ấy có muốn lợi dụng cậu hay không, có phải muốn dùng cách này để trả thù cháu hay không, cậu vô cùng rõ ràng."
"Cậu nhỏ, cậu đừng bị cô ta mê hoặc, nếu một người phụ nữ có suy nghĩ trả thù thì người phụ nữ ấy sẽ cực kì đáng sợ!" Lý Cảnh Thịnh cảm thấy đơn giản là Tô Cẩn Nghiêm bị mê hoặc, lúc này anh ta nói cái gì Tô Cẩn Nghiêm cũng không lọt tai.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta, hơi cau mày lắc đầu, nói: "Tiểu Linh nói không sai, cháu ở bên cô ấy ba năm nhưng không hề có tình cảm."
Lý Cảnh Thịnh ngẩn ra, có chút khó hiểu: "Cái gì, có ý gì?"
"Cháu chưa bao giờ thực sự hiểu cách làm người của cô ấy, chỉ cần có một chút tình cảm, cháu sẽ không suy nghĩ về cô ấy như vậy." Tô Cẩn Nghiêm lạnh nhạt nói.
Lý Cảnh Thịnh sửng sốt, suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh.
Tô Cẩn Nghiêm không nhiều lời, nhìn anh ta nói: "Liên quan tới chuyện Ngô An Kỳ sao chép bản thảo thiết kế của Tiểu Linh, cậu hi vọng cháu có thể cho Tiểu Linh một câu trả lời công bằng, nếu không cậu sẽ gặp chị cả và anh rể nói chuyện nghiêm túc."
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói muốn tìm cha mẹ của mình, Lý Cảnh Thịnh hơi căng thẳng nói: "Chuyện này không thể chỉ trách An Kỳ, Chung Thủy Linh cũng có một phần trách nhiệm, nếu như không phải cô ta kéo dài chuyện bản thảo thiết kế, hơn nữa còn mặc kệ mọi việc từ chức tại thời điểm quan trọng nhất, An Kỳ cũng sẽ không nghĩ tới làm như vậy, nói thật thì trong chuyện này An Kỳ cũng là người bị hại!"
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm hơi nhíu mày, nhìn anh ta nói: "Cảnh Thịnh, Ngô An Kỳ là bạn gái của cháu, cháu bênh vực cô ta có thể lý giải được, nhưng cháu không thể không phân biệt trắng đen như thế này!"
"Cháu không có!" Lý Cảnh Thịnh không thừa nhận.
"Sao chép chính là sao chép, viện cớ nhiều cũng không che giấu được sự thực!" Tô Cẩn Nghiêm chỉ ra điểm mấu chốt: "Bất kỳ lý do gì đều không thể lấy ra làm cái cớ để sao chép, sai chính là sai, không có chuyện cô ta cũng là người bị hại!"
Lý Cảnh Thịnh không nói được lời nào, đôi mắt cũng không dám nhìn về phía anh.
Những lời Tô Cẩn Nghiêm muốn nói đều đã nói, cũng không có ý gì muốn nói thêm nữa, quay người trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Trong thư phòng, ông cụ Tô ngồi sau bàn đọc sách, Tô Mỹ Dung ngồi đối diện ông.
Nhìn thoáng qua Tô Mỹ Dung, ông cụ Tô mở miệng nói: "Chuyện của Cẩn Nghiêm ba muốn nghe ý kiến của con."
Tô Mỹ Dung có chút trầm mặc, một hồi lâu cũng không nói lời nào.
Thấy cô không nói gì, ông cụ lại mở miệng nói: "Con không hài lòng đối với cô Chung?"
Tô Mỹ Dung lắc đầu, nhìn ông nói: "Không thể nói là không hài lòng, chẳng qua con cảm thấy có chút kỳ quặc."
Ông cụ Tô không nhanh không chậm hỏi: "Kỳ quặc chỗ nào? Là do cô ấy quen biết Cảnh Thịnh sao?"
Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Con không để ý điều đó." Chỉ là cô còn có chút canh cánh trong lòng chuyện trước đó bọn cô gặp tại nhà hàng kia, cô không nghĩ tới Chung Thủy Linh thế mà lại quen biết Cố Hoàng Liên, hai người trông rất thân thiết, như là bạn chí cốt của nhau.
"Mỹ Dung, con hiểu rõ tính cách Cẩn Nghiêm, nếu là chuyện nó quyết định, chúng ta không ai có thể thay đổi được." Ông cụ nói như vậy xong, cầm tách trà trên bàn uống một ngụm.
"Đương nhiên là con biết, Cẩn Nghiêm do một tay con nuôi nấng, con sao lại không hiểu rõ tính cách của nó." Lúc trước thời điểm anh nói muốn đi học trường quân đội, người trong nhà không ai đồng ý, thế nhưng anh nhất định kiên trì muốn làm như thế, cho dù là ông cụ tức đến mức huyết áp tăng lên anh cũng chưa bao giờ thay đổi quyết định, cho nên cho dù có nghi ngờ, cô cũng không dám nói muốn ngăn cản bọn anh ở cùng một chỗ, bởi vì cô hiểu rất rõ tính cách Cẩn Nghiêm, nếu như là chuyện anh đã quyết định, cho dù là tất cả mọi người phản đối, đoán chừng cũng không có tác dụng gì.
Ông cụ Tô gật đầu, nhìn lại cô, nói: "Con biết vì sao ba gọi con vào đây không?"
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung ngẩng đầu nhìn ba mình, hơi nghi hoặc một chút mở miệng nói: "Không phải là vì chuyện của Cẩn Nghiêm sao?"
Ông cụ lắc đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái phong bì đưa cho cô.
Tô Mỹ Dung có chút nghi hoặc đưa tay cầm lấy, nhìn ba mình hỏi: "Đây là cái gì?"
Uống ngụm trà có hơi lạnh, Ông cụ Tô nói: "Con tự xem đi."
Tô Mỹ Dung mở phong bì ra, bên trong là một lá thư được viết bằng tay, vừa nhìn thấy nét chữ ấy, Tô Mỹ Dung như bị điện giật, mắt mở to nhìn lên những dòng chữ kia, vẻ mặt không thể tin được, vừa lắc đầu vừa nhìn sang hướng ba: "Cái này, đây là..."
Ông cụ Tô gật đầu, cũng không nói gì.
"Làm sao lại, sao lại thế..." Tô Mỹ Dung ném lá thư sang một bên, giống như đó là đồ vật gây phỏng tay, không có dũng khí cầm lấy nó thêm một phút nào, chứ đừng nói là xem hết nội dung bên trong: "Không, không thể nào, sao lại là anh ta, anh ta sao còn viết thư tới..."
Ông cụ Tô trầm mặc hồi lâu, đem vẻ mặt của cô thu vào mắt, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng.
"Ba tìm người điều tra, là tin từ Tân Thành đưa tới, ngoài tờ giấy này, cậu ta cũng viết cho ba một phong thư, ý là biết con bây giờ có gia đình của mình, không muốn làm con bối rối, cho nên mới gửi thư đến đây, hi vọng ba chuyển cho con."
"Không muốn làm con bối rối anh ta vì sao còn muốn viết lá thư này!" Tô Mỹ Dung có chút kích động nói, đôi mắt không biết từ lúc nào đã bắt đầu phiếm hồng, hiện tại đôi mắt đã ngập nước.
Ông cụ Tô không nói gì, chỉ thở dài, từ trên ghế đứng dậy.
Tô Mỹ Dung cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong mắt, cố nén cảm xúc muốn sụp đổ của mình.
Ông cụ Tô đi đến cửa thư phòng chợt quay lại, tay nắm chặt nắm đấm cửa, nhẹ nhàng nói: "Ở trong thư cậu ta nói muốn gặp mặt con."
"Tại sao con phải gặp anh ta!" Tô Mỹ Dung không hề nghĩ ngợi trả lời, giọng nói kia mang theo quyết tuyệt.
"Mặc kệ con có gặp cậu ta hay không, con là con gái của ba, con lựa chọn thế nào ba đều tôn trọng con." Ông cụ không quay đầu, nói như vậy: "Nhưng chuyện này ba hi vọng con có thể xử lý cẩn thận, ba hi vọng Cẩn Nghiêm vĩnh viễn không biết chuyện này, từ ngày nó mang họ Tô, nó chính là con trai ba."
Tô Mỹ Dung không nói lời nào, cắn thật chặt môi, cánh môi cũng bắt đầu run rẩy.
Ông cụ không nói thêm gì nữa, trực tiếp từ trong thư phòng mở cửa ra ngoài.
Trong thư phòng, đôi mắt Tô Mỹ Dung nhìn chằm chặp vào lá thư này, tay nắm thành quả đấm thật chặt, cố gắng áp chế cảm xúc của mình.