Ra ngoài ăn tối xong, đưa Úc Tử Ân về khách sạn, tiểu nha đầu trên ghế sau liền không kịp chờ đợi ngồi lên ghế lái phụ rồi.
Đang muốn nổ xe rời đi, Dịch Khiêm quay đầu liếc nhìn tiểu nha đầu bên cạnh tò mò cười hề hề, nửa nghiêng thân thể, một tay đỡ ở trên tay lái, trêu ghẹo cười cười, "Nhìn anh như vậy, muốn có ý đồ bất chính với anh sao?"
"Thôi đi, anh có cái gì có thể nhường cho em sao!" Tiểu nha đầu vẻ mặt khinh thường khẽ hừ một tiếng, đột nhiên vừa nghĩ tới ước nguyện ban đầu của mình, nhanh chóng chuyển đề tài, thần bí hề hề sáp lại gần, "Tiểu Ngũ, anh thành thật khai báo cho em, có phải anh đối với chị Úc có ý tứ hay không!"
Nghe cô hỏi vấn đề này, Dịch Khiêm không những không kinh ngạc, thì ngược lại giống như trêu chọc mèo, nhẹ nhàng cười yếu ớt, không nhanh không chậm đáp trở lại: "Như vậy theo ý của huynh, anh giống hay không giống có ý tứ với cô ấy?"
"Giống như, không đúng, căn bản chính là đối với người ta có ý tứ!" Tiểu nha đầu một bộ dáng cực kỳ khẳng định và xác định chính xác, nháy nháy mắt, sửng sốt muốn hỏi ra kết quả ở trên vấn đề này.
"Thật sao?" Chau chau mày, Dịch Khiêm cho cô một câu trả lời lập lờ nước đôi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhất thời khiến tiểu nha đầu tò mò gần như phát điên.
"Dùng một phần nhỏ loại ngữ điệu này gạt em, em chính là có chứng cứ! Hừ!" Không hỏi ra cái gì, tiểu nha đầu tức không nhịn nổi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở ảnh chụp mình vừa mới chụp khi anh thử quần áo đưa cho anh nhìn.
"Tự anh xem một chút, phải nói hai người các anh không có JQ*, ai tin ....!" Mới vừa nhìn bộ dáng chị Úc đeo caravat cho anh, cực kỳ giống một đôi vợ chồng trẻ, một màn kia nhưng mà JQ vô hạn nha!
JQ: gian tình
Cầm điện thoại di động của Dịch Noãn khảm đầy kim cương này, Dịch Khiêm hơi cúi đầu mở ra một tấm ảnh chụp ở phía trên, ngón tay thon dài quét qua trên màn hình, trong buồng xe một mảnh tĩnh mịch.
"È hèm, ảnh chụp không tệ!" Mặc dù cách một khoảng, nhưng kỹ thuật tiểu nha đầu chụp ảnh quả thật rất được, nhiều góc độ nhìn cực kỳ mập mờ.
Khẽ cười một tiếng, anh giơ tay để điện thoại trở về trong túi Dịch Noãn, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên quan sát Dịch Noãn, nhàn nhạt mở miệng đánh gẫy ảo tưởng của cô: "Chỉ là, em nghĩ hơi nhiều."
"Cái gì suy nghĩ nhiều! Tiểu Ngũ, anh không cần không thừa nhận nha! Thích người ta cũng không phải là chuyện mất mặt!"
"Em thật sự nghĩ nhiều! Giữa anh và cô ấy không có loại quan hệ như em nghĩ kia."
"Tại sao không có, cái này có thể có!"
"Cái này thật sự không có!" Nhẹ nhàng cười, Dịch Khiêm bất đắc dĩ vỗ vỗ gương mặt của tiểu nha đầu cố chấp, "Cô ấy đã kết hôn rồi, không nên suy nghĩ nhiều, tránh cho làm hại đến tiếng tăm của cô ấy, biết không?"
"Hả? ! Kết hôn á! A ông trời —— Tiểu Ngũ vậy anh không thể không hy vọng? !" Mới nghe đến điều này, tiểu nha đầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại một tranh hơn thua ngang bướng nhìn anh, "Không có việc gì, kết hôn còn có thể ly hôn đấy! Tiểu Ngũ em ủng hộ anh nha!"
". . . . . ." Xoay người, Dịch Khiêm thắt chặt dây an toàn khởi động động cơ, trước khi lái xe không quên quay đầu liếc nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, cưng chìu sờ sờ đầu của cô, một bộ dạng trưởng bối ân cần dạy bảo: "Nha đầu, nếu như cô ấy hạnh phúc, thì không thể làm chuyện phá hỏng nhân duyên của người khác, biết không? Còn nữa, chuyện ngày hôm nay, về nhà đừng nhắc lại nữa, cũng không nên nhắc tới ở trước mặt bất kỳ người nào, nếu để cho Hân lão phu nhân của các người biết, anh sẽ rất bi thảm đấy! Biết không? !"
"A, biết!" Chuyện Hân lão phu nhân ba ngày hai bữa tìm phụ nữ cho Tiểu Ngũ xem mắt cô không phải là không biết, suy nghĩ vì tiền đồ tốt đẹp sau này của mình, chuyện này chỉ có thể là bí mật rồi!
"Ai, đáng tiếc, chị Úc xinh đẹp lại có tài năng, tại sao lại bị người đàn ông khác giành trước rồi sao! Tiểu Ngũ vận số của anh thật không tốt. . . . . ."
Không để ý tới tiểu nha đầu nói nhảm, Dịch Khiêm bất đắc dĩ cười cười, khởi động xe đem xe chạy nhanh trên đường.
——《 quân môn cưng chiều cưới 》——
Trên đuôi lông mày ánh trăng, biệt thự yên tĩnh xa hoa bao phủ ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, loáng thoáng có thể nghe giữa đêm hè, tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ trong rừng.
Phòng khách to như vậy tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, phòng khách thiết kế kết hợp phong cách Trung Quốc và phương Tây, khiến cho phòng khách nguyên bản là nghiêm túc nguội lạnh nhìn tăng thêm mấy phần ấm áp.
Ở trên vách tường hai giá sách hình cung được hiện lên, biến thành đặc sắc lớn nhất của phòng khách, đường cong cũng nhu hòa phòng khách.
Khẽ tựa vào trên ghế dựa, Dịch Khiêm nghiêng đầu chuyên chú mà lười biếng xem ảnh chiếu trên TV màn hình tinh thể lỏng, ngón tay thon dài đang cầm một ly rượu đỏ, tinh tế thưởng thức.
Ảnh từ chỗ Dịch Noãn len lén lấy được bản chính, bên cạnh đó còn có hôm nay lúc đi dạo phố thử quần áo chính anh chụp ảnh, mỗi một tấm ảnh hình như cũng đang giải thích chuyện xưa không giống như vậy.
Nhìn những tấm ảnh này, anh mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy trong lòng rộn ràng dần dần yên tĩnh lại,die»ndٿanl«equ»yd«on trong yên tĩnh mơ hồ còn nhúc nhích một chút rung động.
Nghiêng thân thể qua, anh cầm lấy chiếc kẹp ghim cỏ bốn lá ở trong hộp gấm trên bàn, tinh tế liếc nhìn, làm như nghĩ tới điều gì, đang ngồi thẳng đánh vào ba chữ "cỏ bốn lá" trên trang web.
Một cái enter liền đem tất cả đáp án tìm ra.
Cỏ bốn lá lại có tên là cỏ may mắn, trong truyền thuyết cỏ bốn lá là Eve từ vườn địa đàng trên thiên đàng mang tới cả vùng đất, ý nghĩa tiếng Trung là hạnh phúc.
Mỗi lá đều ý nghĩa không giống nhau, Cỏ một lá ý nghĩa là hy vọng, Cỏ hai lá ý nghĩa là trả công, Cỏ ba lá ý nghĩa là tình yêu, mà có bốn lá hiếm có, chính là hạnh phúc.
"Thì ra là. . . . . ."
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh cúi đầu nhìn kẹp ghim cỏ bốn lá trong tay, hơi híp mắt lại, khóe môi lạnh bạc nâng lên nụ cười dịu dàng, bóng đêm ấm áp, cũng yên tĩnh.
!