Cửa phòng thay quần áo cạch một tiếng liền mở ra, Úc Tử Ân theo nhìn lại nơi phát ra âm thanh ấy, một bóng dáng kiêu căng và lạnh nhạt đứng trước tấm kính lớn, áo khoác màu xám đen ở bên ngoài, bên trong là một chiếc áo màu tím nhạt, áo cổ lật thiết kế đặc biệt, bộ quần áo này mặc trên người anh, rất vừa vặn, không thừa một phân không thiếu một nét.
Sắp xếp cổ áo ổn thỏa, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn về phía trước cô gái nhỏ đang quan sát mình, ánh mắt khó nén sự tán thưởng, môi mỏng giương nhẹ, "Rất vừa vặn, xem ra cái danh nhà thiết kế này không phải là có tiếng mà không có miếng."
Khẽ cười một tiếng, Úc Tử Ân cũng không phản bác, xoay người đến chọn cà vạt, cuối cùng chọn một cái màu tím đậm cùng màu thiển tử đưa tới trước mặt anh, khi anh nhìn chiếc áo sơ mi của mình, anh quyết định chọn màu tím đậm.
Chau mày, cô ngước mắt liếc nhìn anh một mình đeo cà vạt mà không ai giúp, nhón chân lên giúp anh một tay.
Gần như vậy, loáng thoáng có thể ngửi được mùi hoa cỏ từ người anh, hơi thở mập mờ chuyển động vòng quanh, để cho cô không nhịn được mà căng thẳng.
Thật ra thì không phải là cô chưa từng đeo cà vạt giúp đàn ông, lúc ở nhà cô thường đeo caravat giúp ba mình, sau khi kết hôn mỗi tuần cô đều cùng Đường Minh Lân trở về Đường gia ở một ngày, đại gia là anh thỉnh thoảng ăn vạ, bắt cô đeo caravat dùng.
Chỉ là hôm nay cô lại giúp đỡ người đàn ông tôn quý này, cho dù là nhà thiết kế có thói quen đeo caravat giúp khách hàng, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng
Ho nhẹ một tiếng, cô mong không khí ngột ngạt trong lòng mình giảm xuống: "Bộ quần áo này dường như rất thích hợp để đi hội nghị, đa số các chủ quản cấp cao thích tây trang màu đen, nên tôi chọn áo khoác màu xám, tương đối hòa hợp lại có phần nổi bật."
Thời điểm tất cả đã hoàn chỉnh, dường như cô nghĩ đến điều gì, rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp đen, một ghim cài áo hình nhánh cỏ bốn lá, thận trọng đặt lên cổ áo của anh.
Cỏ bốn lá khéo léo và tinh sảo, chiếu hào quang rực rỡ, nó cũng giống như đôi mắt của anh, thâm trầm nhưng không cứng nhắc, đúng là một cảnh đẹp hoa lệ, cũng làm cho người đàn ông vốn luôn tôn quý và ưu nhã có thêm khí chất thư thái.
Cúi đầu nhìn ghim kẹp chói sáng trên cổ, Dịch Khiêm khẽ sửng sốt một chút, "Cái này rất đặc biệt, là cái gì?"
"Hả? Cái này à, cái này là cỏ bốn lá của quốc hoa Ireland, trong truyền thuyết của Ireland, mọi người bình thường cho là cỏ bốn lá là vật đem đến may mắn, về truyền thuyết cỏ bốn lá cũng có rất nhiều, và luôn mang cái kết tươi đẹp! Đưa cho anh, là hi vọng anh có một hội nghị thành công, coi như là đáp tạ việc lần trước anh giúp tôi một tay, mặc dù nó không phải là thứ rất đáng tiền. . . . . ."
Cái ghim này cô mới mua vài ngày trước, vốn muốn dùng để phối hợp với quần áo của người mẫu, lại không nghĩ rằng nó có công dụng lớn như thế.
Người đàn ông này xuất sắc và hoàn mỹ, hình như phối hợp với bất kỳ vật gì cũng cảm thấy phù hợp, thậm chí còn có có cảm giác nó cao quý hơn một bậc.
Xoay người, đột nhiên Dịch Khiêm liếc nhìn chính mình trong gương, ánh mắt lơ đãng rơi vào cỏ bốn lá trên cổ áo, con mắt u ám bộc phát một tia sáng.
Quay đầu lại, nửa nghiêng thân thể, anh nhàn nhạt mỉm cười với cô, "Cám ơn cô về món quà."
"Đừng khách khí, chuẩn bị đổi một bộ khác đi!" Nói xong, cô xoay người liếc nhìn tiểu nha đầu đang chơi điện thoại di động sau lưng, nhẹ cười một tiếng, đem một bộ quần áo khác thích hợp hơn với tiệc đưa cho anh.
Thấy cô nhìn tới mình, tiểu nha đầu hơi hốt hoảng thu hồi điện thoại di động, cười hì hì nhìn cô một cái, lại nhìn bóng dáng của Dịch Khiêm đang đi vào phòng thay đồ, mặt nịnh hót, kéo tay Úc Tử Ân, "Chị Úc, đợi lát nữa xong mọi chuyện chúng ta đi dạo phố nhé, chị còn có việc bận sao? Nếu như không có, chúng ta cùng đi ăn bữa ăn tối đi?"
"Hả? Đã muộn rồi sao?" Cúi đầu, cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, nhớ tới tiệc cơm mời khách lần trước, ai cũng chưa tẫn hứng, liền gật đầu, "Được rồi, cùng đi ăn bữa ăn tối, chỉ là, tôi mời khách!"
"Tại sao vậy? Tụi em không phải là một tài chủ lớn sao! Tùy tiện đánh cướp, không cần khách khí đấu!"
"Cái nha đầu này. . . . . ." Nhìn Dịch Noãn suy nghĩ đơn thuần, Úc Tử Ân thật sự hết cách với cô, cô là người lớn mà ra tay đánh cướp thế, cô ta còn sung sướng, thật đúng là hiếm thấy.
Đổi một bộ tây trang màu lam ra ngoài, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn về phía đối diện đang cầm một cái nơ đi tới, không nhanh không chậm cài nút áo của mình thật chỉnh tề.
"Dạ tiệc thì không cần cà vạt rồi, dùng cái này đi!" Giúp anh buộc nơ, rồi cô vui vẻ lùi về phía sau, dò xét cẩn thận ánh mắt của anh, vẫn mang theo ánh mắt bắt bẻ dành cho nhà thiết kế, quần áo rất vừa người, chỉ là cô cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Vặn lông mày suy nghĩ một chút, cô mang ra một ghim cổ áo hình chữ V gắp ra ngoài, kẹp trên ngực anh, một chiếc khăn màu lam được quấn theo kiểu Nhật truyền thống, tạo hình đặc biệt cùng thiết kế khiến trọn bộ càng khiến nó thêm khác biệt.
Nha đầu tò mò bu lại, ngạc nhiên nhìn ghim cài trên ngực Dịch Khiêm, đúng là một tạo hình hoàn mỹ, mặt không thể tin: "Chị Úc, chị thật lợi hại! Một chiếc ghim kẹp đơn giản như lên quần áo lại rất khác, trong túi chị có nhiều bảo bối thật!"
Nhìn bộ dáng khoa trương của tiểu nha đầu, Úc Tử Ân cười cười, "Trong túi tôi quả thật đều là bảo bối, nhưng nhà thiết kế phải tùy thời mà bắt linh cảm!"
Xoay người, cô hướng về người đàn ông bên cạnh, hỏi thăm ý kiến: "Dịch thiếu, anh cảm thấy như thế nào?"
Nhìn mình trong kiếng, Dịch Khiêm gật đầu một cái, mặt hài lòng, "Ừ, rất tốt! Úc tiểu thư thay tôi chọn lựa đồ, khiến cho tôi bắt đầu mong đợi vào dạ tiệc rồi!"
Quần áo đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng, chỉ sợ ngay cả Louie •King cũng không thể nghĩ ra, xem ra để cho cô chịu thiệt ở Thụy Nhĩ, làm một nhà thiết kể nhỏ, thật là anh được lời to rồi!