Lúc chuyển giao thư từ chức cho Hạ Khương Tuyết, Hạ Khương Tuyết rõ ràng cho thấy không muốn để cho cô đi, có lệnh boss lớn phía trên, không thả người cũng không được.
Biết cô từ chức sau đó đến QM học tập, Hạ Khương Tuyết cũng không níu giữ nữa, không chịu buông người chính là gây khó dễ với boss lớn, tương lai cô là thiếu phu nhân Lăng thị, cũng là nữ chủ nhân của Thụy Nhĩ, ở lại Thụy Nhĩ làm nhà thiết kế nhỏ thật là uất ức cho cô.
Nhớ tới cuộc thi thiết kế kia, tác phẩm xuất sắc của cô, sau khi trở lại cô ta tỉ mỉ suy nghĩ phong cách thiết kế của cô và YEN, cũng mơ hồ hiểu ra cái gì, trước khi cô đi, cô ta muốn chứng thực suy đoán của mình một chút.
"Ân Ân, nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng YEN chính là em à?" Theo cô ta biết, nhà thiết kế này rất khiêm tốn, gần như không thấy lộ diện, cho dù là tác phẩm biểu diễn, cũng là do trợ lý làm thay, khiêm tốn đến trình độ thần bí, khó tránh khỏi việc khiến người ta suy đoán thân phận thật của cô.
Còn cuộc thi thiết kế lần này, có một số việc nếu bày ra, cô ta ngược lại muốn nghe cô giải thích.
"Éc. . . . . ." Ngẩng đầu lên, Úc Tử Ân nhìn về phía Hạ Khương Tuyết đang nghiêm túc, cười cười xấu hổ: "Khiến Tổng giám Hạ chê cười."
Câu trả lời này, cũng không khác gì thừa nhận thân phận của cô, cô nhìn thấy Hạ Khương Tuyết bừng tỉnh hiểu ra, cảm khái gật đầu một cái: "Tôi sớm nên nghĩ đến em mới đúng! Với tài năng của em, sẽ không thể uất ức ở Thụy Nhĩ được."
"Những thứ kia cũng chỉ là hư danh, tôi chỉ muốn sống như người bình thường, giống như những nhà thiết kế khác, tự do tự tại làm chuyện mình muốn làm, không bị những danh tiếng kia trói buộc, đây là tối kỵ của nhà thiết kế."
Có lúc lòng chuyên tâm, tác phẩm thiết kế ra được, ngược lại còn có sức quyến rũ còn có cảm giác.
"Tôi hiểu." Gật đầu một cái, Hạ Khương Tuyết cười thoải mái, "Hi vọng đến QM, sẽ không buông tha giấc mộng của mình."
"Sẽ không, mặc dù muốn buông tay vài thứ, có chút đáng giá để tôi kiên trì, tôi vẫn sẽ kiên trì."
"Vậy thì tốt!" Khẽ thở dài một cái, cuối cùng Hạ Khương Tuyết vẫn còn chúc phúc tự đáy lòng: "Hi vọng em càng ngày càng tốt, có thời gian trở lại đây chơi!"
Cảm kích nhìn cô ta, Úc Tử Ân gật đầu một cái: "Dĩ nhiên! Hai chỗ cách nhau không xa, có thời gian có thể ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm."
"Tốt!"
Từ phòng làm việc ra ngoài, Úc Tử Ân hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở dài ra, thời gian 5 năm, mặc dù phòng thiết kế vẫn là khu vực làm việc, nhưng mà ở trong trí nhớ của cô, có vài thứ chắc là sẽ không thay đổi.
Biết cô từ chức, Tương Tương cùng vài nhà thiết kế khác rối rít bu lại, nhìn Úc Tử Ân dọn dẹp cái bàn, do dự làm như thế nào đi khuyên cô ở lại.
"Chị Ân Ân, chị muốn đi thật à? Tại sao vậy? Chị mới vừa đạt vô địch, phía trên nên cho chị thăng chức mới phải, chị đừng đi có được hay không?" Tương Tương lôi tay của cô, mặc dù biết rõ cô sắp là nữ chủ nhân của Thụy Nhĩ, vẫn mở miệng giữ lại.
"Đúng vậy đó, Ân Ân, mặc dù cô và boss lớn đính hôn, nhưng chúng tôi cũng không bỏ được cô!"
"Chúng ta cũng làm việc với nhau đã lâu, Ân Ân, cô đột nhiên đi chúng tôi sẽ không quen. . . . . ."
"Chị Ân Ân. . . . . ."
Anh một câu tôi một câu, một nhóm người tiền đến gần rối rít mở miệng giữ lại, có mấy phần thật lòng thì Úc Tử Ân cũng thấy rõ ràng, công tác ở đây năm năm, cô cũng không bỏ được, nhưng có lúc có bỏ mới có được, nếu lựa chọn làm việc bên cạnh Dịch Khiêm Mạch, cô tất nhiên phải buông tay một vài thứ.
"Tôi chỉ rời Thụy Nhĩ mà thôi, cũng không phải là không trở lại, qua thời gian nữa tôi sẽ đi Tổng Công Ty làm, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, sau khi tan việc đi ra ngoài ăn cơm và ca hát! Dù sao hai chỗ cách nhau không xa, mọi người chớ làm vẻ mặt buồn đau ly biệt, cảm giác quá đau đớn dễ dàng ảnh hưởng tới sáng tác đấy!"
". . . . . ." Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, mặc dù còn muốn nói thêm cái gì, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng, dù sao cô đến chỗ boss lớn làm, bây giờ người ta còn là quan hệ vị hôn phu vị hôn thê, ai cũng hiểu đạo lý gần quan được ban lộc.
Úc Tử Ân chân trước mới từ cao ốc ra ngoài, thời điểm đang chuẩn bị lên xe, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng: "Úc Tử Ân, cô đứng lại!"
Nghe được âm thanh này, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn Diệp Tư Mẫn đuổi theo ra ngoài sau lưng, khẽ nhíu lông mày, quay đầu đem cái rương trong tay cho tiểu Toa, "Vào trong xe chờ chị trước!"
"Dạ!" Quay đầu liếc nhìn người phụ nữ đuổi theo ra, tiểu Toa đem đồ thả vào đuôi xe xong, lạnh lùng ngồi vào ghế lái phụ, cách không xa nhìn người phụ nữ đi lên trước, cẩn thận đề phòng cô ta làm ra chuyện tổn thương Úc Tử Ân.
Âm thanh giày cao gót chua chát đánh ở trên sàn nhà, Diệp Tư Mẫn dừng bước lại, nhíu mày nhìn về phía người phụ nữ trước mặt mọi thứ không bằng cô ta lại cái gì cũng thắng cô ta, kiêu ngạo nâng cằm lên, vừa mở miệng chính là giọng chất vấn: "Cuộc thi thiết kế, cô ngấm ngầm hại tôi một lần, tôi sẽ nhớ món nợ này!"
"Phó tổng Diệp, hình như cô lầm, cái gì gọi là tôi ngấm ngầm hại cô một lần? Là chính tô chép lại sáng ý của người khác, sao trách lên trên đầu tôi? Cô nói như vậy, không khác nào gián tiếp thừa nhận mình chép lại, có ý này?"
"Cô. . . . . ." Đúng là cô ta chép lại, không sai, nhưng làm sao cô ta ngờ đến, nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng YEN lại là cô! Nếu không phải Lam Mộ Duy nhắc nhở cô ta, sợ rằng cô ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ nguyên nhân chính mình bị thua!
Hơn nữa rất rõ ràng ngày đó ở tài liệu thị trường gặp phải cô, cô ta đem nút cài đụng ngã lăn trên mặt đất, tất nhiên là chứa mấy phần tính toán, tác phẩm tú trong tuần lễ thời trang Paris cũng chỉ là cuộc thi thiết kế mấy ngày trước, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy là cô tính toán cô ta!
"Năm năm trước cô đoạt cơ hội và người đàn ông của tôi, bây giờ tôi có thể không so đo những thứ này với cô, nhưng tôi nghĩ quá khứ tôi tạm nhân nhượng thuộc về tự ái của tôi, thời gian năm năm cô cầm chi phí chung ra nước ngoài học, rất dễ nhận thấy cô không hề học được cái gì, chỉ học đến thế nào là chép lại sáng ý của người khác. Năm năm trước cô không phải tôi, năm năm sau vẫn thế, thân là người thua, cô không kiểm điểm tội lỗi của mình, ngược lại tới nơi này chất vấn tôi hãm hại cô? Nếu tâm tư cô trong sáng, tôi có thể hãm hại cô được sao? Tự mình làm bậy thì không thể sống được, không trách được tôi.”
“.....” Sắc mặt Diệp Tư Mẫn trắng xanh nhìn người phụ nữ xa lạ mà lạnh lùng, đã không nhu nhược giống năm đó, thậm chí kiên cường kiêu ngạo đủ để giẫm đạp lòng tự ái của cô ta dưới bàn chân, hôm nay cô ta gây sự khiển trách, lại bị cô làm cho không phản bác được.
Là cô ta thua, cô ta cũng quá khinh địch, cho nên rơi vào kết quả như hôm nay!
Hít một hơi thật sâu, cô ta nắm chặt quả đấm, mắt lạnh nhìn cô, giống như là nhìn kẻ địch: “Đừng tưởng rằng cô có Dịch Khiêm Mạch cho cô chỗ dựa thì nhà họ Dịch sẽ tiếp nhận cô, nhà họ Dịch là danh môn, cô muốn vào cửa nhà họ Dịch, không có dễ dàng như vậy! Tôi chờ xem cô sẽ có kết quả giống như năm đó!”
“Tôi có kết cục gì, có được vào cánh cửa nhà họ Dịch hay không cũng không nhọc cô quan tâm, cô nên quan tâm chính mình đi! Thân bại danh liệt, cô muốn tiếp tục trong nghề, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu!” Lạnh lùng giật giật khóe miệng, Úc Tử Ân xoay người mở cửa xe ngồi xuống, trong chốc lát liền nghe được tiểu Toa hướng tiểu Mễ mở miệng: “Lái xe!”
Một lát sau, tiểu Toa quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về phòng công tác trước đi!” Vuốt vuốt cái trán đau đớn, Úc Tử Ân nhắm mắt tựa vào lưng ghế, sắc mặt lạnh nhạt.
Mấy năm nay cô vẫn luôn muốn thắng Diệp Tư Mẫn, hôm nay thắng, không cảm thấy vui vẻ hơn chút nào. Những thứ đã bỏ lỡ, trừ cô kiêu ngạo và tự ái ra, những thứ khác cũng không trở lại nữa.
Sáng sớm ngày thứ nhất (*), ngồi ở trước bàn ăn, Úc Tử Ân ăn sáng, thảnh thơi nhìn qua tờ báo đem tin tức Dịch Khiêm Mạch cầu hôn thổi phồng, nhất là nhẫn cưới cầu hôn hiếm thấy, lúc này cô mới bừng tỉnh, trên ngón tay mình có thêm thứ gì.
(*) trong lịch Trung Quốc, tính từ ngày thứ nhất, thứ hai.... khác với Việt Nam.
Cúi đầu, cô nhìn kỹ chiếc nhẫn kim cương kích cỡ tương đương trứng bồ câu, bình thường thiết kế trên tay cô sẽ mang theo bao may vá, thói quen trong tay có đồ, lại cũng không chú ý đạo cụ người ta cầu hôn.
Kim cương màu hồng nhìn thế nào cũng giá cả xa xỉ, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, đưa móng vuốt qua, vặn mặt của anh nhìn mình: “Trước thành thực khai báo, đạo cụ này của anh, tốn bao nhiêu tiền.”
Đặt cái ly xuống, Dịch Khiêm Mạch cầm tay của cô, dịu dàng cười: “Tiền nhiều hay tiền ít không quan trọng, quan trọng là tâm ý.”
“......” Thái độ này của anh, càng khẳng định suy đoán của cô, đạo cụ này khẳng định không dưới tám con số.
Thật là người có tiền, cầu hôn mà thôi, cần phải xa xỉ như vậy à?
“Sau khi kết hôn phải nộp thẻ ra, anh dùng tiền như vậy, khả năng chúng ta uống gió Tây Bắc cực cao!”
“Được, em vui là tốt rồi!” Dời mắt, anh rút tờ báo trong tay cô ra, nhẹ cười cười, hiệu quả anh muốn đã đạt được, vào lúc này sợ rằng người khắp thành phố đều đã biết vị hôn thê của anh là ai.
Thu hồi tờ báo, anh ngẩng đầu nhìn cô, “Ngày mai theo anh về Bắc Kinh, gặp cha mẹ anh, anh đã nói chuyện cầu hôn với bọn họ rồi, bọn họ hận không thể bắt anh dẫn em về trong hôm nay, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, ý nghĩa lớn, chuyện về Bắc Kinh để ngày mai.”
“Thật ra thì em cảm thấy... gặp cha mẹ không cần vội vã như vậy chứ?” Nhớ tới Diệp Tư Mẫn đã nói, cô đối với cha mẹ của Dịch Khiêm Mạch, từ đáy lòng còn có chút sợ.
“Em đang lo lắng cái gì? Em sợ cha mẹ anh sẽ giống như chị anh, hay địa vị xã hội sao?”
Làm như nhìn thấu tâm tư của cô, Dịch Khiêm Mạch cười cười bất đắc dĩ, “Đứa ngốc, những thứ này em đều không cần lo lắng, cha mẹ anh không quan tâm địa vị xã hội, cũng sẽ không so đo xuất thân, nhà họ Dịch đã không cần những cuộc hôn nhân giao dịch để lớn mạnh hơn, mà nếu quả thật muốn như vậy thì trước anh còn có anh trai, con cả mới cần gánh trách nhiệm, anh không cần. Cho nên em không cần suy nghĩ lung tung, tất cả giao cho anh là được, hiểu chứ?”
“Nhưng em còn lo lắng...”
“Ngoan, đừng lo lắng, còn anh ở đây, trở về nhà họ Dịch, anh sẽ không để cho em chịu uất ức.” Cho dù là chị của anh, cũng không được.
“Ừ.”