Gật đầu một cái, Hạ Khương Tuyết nhận lấy ly rượu người phía sau đưa tới, đưa cho hai người trước mặt, lễ phép mà hàm súc mời rượu: "Tôi mời hai vị một ly! Chúc mừng hai vị!"
"Cám ơn!" Úc Tử Ân và Dịch Khiêm Mạch liếc nhìn lẫn nhau, giơ ly rượu kính Hạ Khương Tuyết một ly.
Mời rượu xong, Hạ Khương Tuyết nói mấy câu sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, người phòng thiết kế xung quanh cũng giơ ly rượu lên mời, người phòng thiết kế đều ở đây, chỉ thiếu Diệp Tư Mẫn và Lam Mộ Duy.
E ngại thân phận của Dịch Khiêm Mạch, mấy nhà thiết kế bình thường của phòng thiết kế cũng không dám mời Úc Tử Ân uống rượu ngay trước mặt Dịch Khiêm Mạch, kính rượu một vòng xong, ngồi trở lại chỗ của mình ca hát đánh bài.
Bình thường vốn cũng không thích trường hợp như vậy, Úc Tử Ân khách sáo lên tiếng chào mọi người sau đó dẫn Dịch Khiêm Mạch ra khỏi phòng.
Mới từ phòng ra ngoài, dì Hồng quản lý Kim Cung vội vàng chạy tới, thấy hai người, vội vàng cười tiến lên đón, "Dịch thiếu tới, Ân Ân."
"Dì Hồng." Hai người gọi khẽ, Dịch Khiêm Mạch đưa tay ôm sát người trong ngực hơn, "Hôm nay Lam quán chiêu đãi khách là nhà thiết kế của Thụy Nhĩ, dì phân phó xuống dưới, tôi tính tiền, để cho bọn họ chơi thỏa thích."
"Được." Gật đầu một cái, dì Hồng nhìn Úc Tử Ân một cái, do dự mở miệng: "Đường Tam thiếu ở Chanh quán, nói là uống say, Ân Ân, cô có nên đi xem một chút hay không?"
". . . . . ." Do dự một chút, Úc Tử Ân quay đầu nhìn Dịch Khiêm Mạch một cái, lắc đầu, "Không đi, dì dặn người mang anh ta trở về!"
Hôm nay cô đã đính hôn với Dịch Khiêm Mạch, sẽ tiếp tục dây dưa cùng Đường Minh Lân, chỉ làm tổn thương lẫn nhau sâu hơn mà thôi, tình nguyện buông tay, đau dài không bằng đau ngắn.
"Tốt, tôi biết rồi!" Gật đầu một cái, dì Hồng cười nhìn về phía hai người, "Chuyện đính hôn, chúc mừng hai vị nhé!"
"Cám ơn dì Hồng." Khẽ cười tiếp nhận lời chúc của trưởng bối, Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng: "Ngày mai tôi muốn đến nhà họ Úc thăm hỏi, dì Hồng cũng đi cùng chứ!"
"Được!" dì Hồng gật đầu một cái, "Vậy tôi đi trước, hai người cũng sớm trở về đi thôi!"
Đi lên lầu một, hai người không ngờ thấy bóng dáng từ bên ngoài tiến vào, bỗng dừng lại bước chân.
"Mộ Duy." Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng, nhìn thấy hai người bọn họ, Lam Mộ Duy thoáng ngừng lại, cuối cùng vẫn đi lên, trên mặt hòa nhã hình như tràn ngập trầm lắng.
Quay đầu đi, Lam Mộ Duy nhìn chằm chằm Úc Tử Ân một cái, hít một hơi thật sâu, "Chúc mừng Ân Ân, cậu nhỏ."
"Cám ơn!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm Mạch lễ phép cười cười, "Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn Ân Ân về nhà, nếu không bận việc thì cháu cũng trở về cùng!"
"Dạ." Con mắt trầm hơn, Lam Mộ Duy cười khổ ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân: "Ân Ân, tranh tài hôm nay, anh thay mặt tiểu Mẫn nói xin lỗi với em, cô ấy chỉ là quá muốn thắng em, cho nên mới không chừa thủ đoạn nào như vậy."
"Không cần nói xin lỗi, tôi sẽ không đem chút chuyện nhỏ này để ở trong lòng." Cười cười gượng ép, Úc Tử Ân ngước mắt chống lại tầm mắt của anh ta, "Người của phòng thiết kế đều ở Lam quán, anh lên đi!"
"Không, tôi chỉ tới gặp em, nói tiếng chúc mừng với em rồi trở về." Nắm chặt tay, anh ta quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch, người cậu nhỏ mình tôn trọng nhất, cười khổ sở: "Cậu nhỏ, đối tốt với Ân Ân một chút."
"Cậu biết rõ." Nhìn dáng vẻ cô đơn của Lam Mộ Duy, mắt Dịch Khiêm Mạch hơi trầm, trong hơi thở không thể nghe thấy một tiếng thở dài hơi nhỏ.
Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm.
"Không có chuyện nữa thì cháu đi về trước." Không đành lòng thu hồi ánh mắt, Lam Mộ Duy xoay người rời đi, bóng dáng kiêu ngạo mà quật cường, giống như là buộc mình cắt đứt một tia hi vọng cuối cùng, cắt đứt ý niệm cuối cùng.
Nhìn bóng dáng rời đi, Úc Tử Ân nghiêng người sang tựa vào trong ngực Dịch Khiêm Mạch, khẽ thở dài một cái, cho đến hôm nay, cô rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là xoay người chính là cả đời.
"Không cần đau lòng cũng không cần khổ sở, có vài chuyện, không mất đi sẽ không hiểu được quý trọng. Nó đối với em chỉ là mê hoặc chấp niệm, chờ nó hiểu được, thấy người bên cạnh, cũng sẽ không chấp nhất nữa."
"Người bên cạnh. . . . . . Anh là chỉ Diệp Tư Mẫn?"
"Nếu không em cho rằng còn có ai? Có một số việc người đứng xem sáng suốt người trong cuộc mơ hồ, mấy năm này Diệp Tư Mẫn luôn ở bên cạnh nó, nhưng nếu thật không có cảm giác, theo tính nó, sẽ không để cho cô ta tiếp tục dây dưa, chỉ là người phụ nữ Diệp Tư Mẫn . . . . . . nên thiện lương chút. Chờ bọn chúng tự mình nghĩ thông, cũng không rối rắm nữa. Cho nên em không có sai, không cần tự trách."
"Không có tự trách, chẳng qua là cảm thấy việc đời khó đoán thôi." Cô đã từng cho là mình sẽ gả cho người đàn ông này, lại không nghĩ rằng vẫn còn cách xa.
Khẽ thở dài một cái, anh ôm cô ra khỏi Kim Cung, đi thẳng về nhà.
Bởi vì ngày hôm sau phải về nhà họ Úc ăn cơm, cộng thêm việc Dịch Khiêm Mạch chính thức tới cửa thăm hỏi, để không khiến mình thất lễ ở trước mặt trưởng bối, sáng sớm Dịch Khiêm Mạch sai người chuẩn bị xong một xe quà tặng, Úc Tử Ân thấy mà da đầu tê dại.
"Em nói này Dịch tiên sinh, anh không cần làm như cứu tế nạn dân, cha em cũng không thiếu cái gì, anh làm thế không phải quá khoa trương đấy chứ? !"
"Đây là con rể tương lai hiếu kính cha vợ, cũng không thể quá khó coi! Nếu cha em mất hứng không đồng ý gả em cho anh thì làm thế nào? Vì để ngừa ngộ nhỡ, những công tác chuẩn bị vẫn nên làm ổn thỏa!"
"Dạ dạ dạ. . . . . . Anh có tiền anh cứ tùy ý!" Thật là hết cách với anh, chuyện gì anh cũng lý luận.
Trở lại nhà Úc, sáng sớm Úc Bảo Sơn đón dì Hồng, biết bọn họ sẽ trở về ăn cơm, sớm kêu quản gia chuẩn bị không ít món ăn, thấy thời gian hơi sớm, vẫn chưa tới bữa trưa, Úc Bảo Sơn định lôi kéo Dịch Khiêm Mạch vào trong viện thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Mặc dù Úc Bảo Sơn là người thô hào, nhưng vẫn rất biết thưởng thức trà, liên tiếp khen ngợi Dịch Khiêm Mạch đưa trà ngon, thỉnh thoảng nói tới giới thương nghiệp, hai người cũng rất ăn ý, nói tới những chuyện kia đều nghiêm túc.
Ôm một túi rau cải từ phòng bếp ra ngoài, Úc Tử Ân không khách khí lôi kéo Dịch Khiêm Mạch nhặt rau, hoàn toàn không thấy ánh mắt ám hiệu của Úc Bảo Sơn.
Ngược lại Dịch Khiêm Mạch mở miệng: "Bác trai không cần coi cháu như khách, về sau đều là người một nhà, ở nhà bà xã ra lệnh chính là thánh chỉ, giúp một chút cũng không phải là chuyện gì to tát."
"Xem đi, đây chính là cha không đúng, đàn ông không nhất định sẽ phải ở bên ngoài đánh liều trở lại chuyện gì đều giả bộ đại gia không làm, đến đây, giúp một tay giúp một tay, nhiều người sức mạnh lớn!"
Kết quả là bốn người ngồi ở bên cạnh bàn nhặt rau, vui vẻ hòa thuận.
Giúp một tay, thỉnh thoảng Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch, mở miệng hỏi: "Tiểu Mạch, chừng nào thì cháu mang Ân Ân đi gặp cha mẹ cháu? Chuyện giữa hai con, còn cần thông qua sự đồng ý của họ mới được."
"Cháu đã tính toán rồi, ngày mai hoặc là ngày kia trở về đều được, chỉ chờ Ân Ân thôi, cháu sợ cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp cha mẹ chồng, quá mức vội vàng thì cháu sợ làm cô ấy sợ." Anh làm tất cả mọi chuyện, đều suy tính vì cô trước.
Quay đầu, Úc Bảo Sơn nhìn con gái trầm mặc không nói, khẽ thở dài một cái: "Cô dâu xấu xí sớm muộn vẫn phải gặp cha mẹ chồng, con là vãn bối không cần lanh chanh láu táu không có lễ độ, biết không?"
"Biết, trong lòng con có tính toán!" Đi gặp cha mẹ Dịch Khiêm Mạch đối với cô mà nói cũng không phải việc khó gì, khó khăn là biết ở nơi đó gặp phải chị Dịch Khiêm Mạch - mẹ Lam Mộ Duy.
Đối với người phụ nữ đã từng quở trách cô không đáng giá, cô vẫn luôn sợ hãi trong lòng, cũng hoàn toàn là bởi vì như vậy, mới khiến cô trong mấy năm cố gắng không ngừng, tiếp đó thoắt cái trở thành nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng.
Cô không thể là cô gái không có tự ái, cũng chỉ là thiếu quyết đoán, vô cùng chây lười đối với việc đời mà thôi.
Mấy năm này Úc Bảo Sơn đã từng cảm thán tiếc nuối với cô là không có con trai, hi vọng cô có thể học tiếp quản chuyện của công ty, mỗi lần cô luôn là lấy lý do bận rộn công việc mà đẩy trách nhiệm, lại quên Úc Bảo Sơn cũng chỉ có một đứa con gái là cô.
Bây giờ cô và Dịch Khiêm Mạch đính hôn, về sau hai người muốn làm bạn gắn bó suốt đời, vì vậy anh trở thành nửa đứa con trai của Úc Bảo Sơn, chuyện gửi gắm vào trên người cô thì Dịch Khiêm Mạch tự nhiên sẽ gánh chịu thay cô, mà cô lại có cớ lười biếng.
Tiểu Ninh nói không sai, cô thật đúng là tảng đá, đá một cái cút xuống, không đá sẽ bất động nương nhờ tại chỗ.
Dùng cơm trưa xong, sợ buổi chiều Dịch Khiêm Mạch còn có việc, Úc Bảo Sơn cũng không giữ người, rời khỏi nhà họ Úc, Úc Tử Ân ngồi ở ghế cạnh tài xế quay đầu liếc nhìn người đàn ông chỗ tài xê một cái, do dự mở miệng: “Dịch tiên sinh, thương lượng với anh chuyện này.”
“Hả?” Người ngồi chỗ tài xế thả chậm tốc độ xe, quay đầu nhìn cô một cái dịu dàng hỏi: “Muốn thương lượng cái gì với anh?”
“Cha em chỉ có một mình em là con gái, tương lai ông về hưu, tập đoàn Bảo Úc vẫn phải do em đảm nhận, em biết rõ anh ghét Bảo Úc, cũng không muốn anh mệt mỏi, có thể dạy em quản lý một công ty thế nào không? Em muốn học cách đảm nhận trách nhiệm của con gái, để cho cha em cũng hưởng mấy năm thanh nhàn hạnh phúc, không cần bôn ba nữa.”
cô cũng không phải là kiểu nữ cường nhân trong sự nghiệp, đối với cô mà nói, chuyện giới thương nghiệp hoàn toàn xa lạ, muốn học tập cũng chỉ có thể bắt đầu học từ cơ bản nhất.
“…..” cô nói tới chuyện này, Dịch Khiêm Mạch khẽ sửng sốt một chút, đảo quanh tay lái đem xe ngừng lại bên đường, nghiêng người sang vẻ mặt thành thật nhìn cô: “Ân Ân, chuyện này em phải nghe kỹ, nếu em muốn bước vào giới thương nghiệp, như vậy thì em tất nhiên phải buông tay một vài thứ, ví như thiết kế. Nhưng nếu là như thế, anh tình nguyện giúp em kiên trì với giấc mộng của em, không nên để sau này tiếc nuối, về sau chúng ta kết hôn, anh đương nhiên sẽ có trách nhiệm gánh vác Bảo Úc.”
“không…Vậy không giống nhau, em biết rõ cha em rất coi trọng anh, cho anh đảm nhiệm Bảo Úc sẽ không có vấn đề, nhưng em cũng muốn tận trách nhiệm của người làm con, trước kia là do em quá lười cũng quá ích kỷ, không muốn đối mặt với chuyện này, bây giờ em mới hiểu, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, nên em đối mặt, em muốn đi đối mặt.”
“Vậy còn thiết kế của em thì làm thế nào? Đây chính là mơ ước mà em kiên trì nhiều năm, em quyết định buông tha ư?” Chống lại kiên trì dưới đáy mắt cô, Dịch Khiêm Mạch thở dài bất đắc dĩ, đúng là vẫn còn nói không lại cô.
“Phật tổ cũng nói, có bỏ mới có được sao? Muốn có được một vài thứ, tất nhiên sẽ mất đi một chút, vạn vật đều là thăng bằng, phương diện thiết kế em sợ rằng cần buông tha một chút, nhưng em cố gắng chú ý, được không?” cô nhìn chằm chằm vào anh, kiên trì quyết định của mình.
“Ừm.” Khẽ thở dài, anh nghĩ, cho cô hai lựa chọn: “Cho em hai lựa chọn, một là em quản lý Thụy Nhĩ, làm việc em muốn làm, đồng thời cũng có thể chăm sóc giấc mộng của em. Hai là đến bên cạnh anh, làm như thư ký trợ lý cho anh, như vậy em học tất nhiên sẽ nhanh hơn so với ở Thụy Nhĩ, cũng khổ cực hơn, nhưng mà ỏ bên cạnh anh tối thiểu anh có thể che chở cho em.”
Trừng mắt nhìn Dịch Khiêm Mạch cười yếu ớt hìn cô, nghiêm túc hỏi, “Em muốn chọn loại nào?”
Nghiêng đầu, Úc Tử Ân suy nghĩ một chút, cuối cùng làm quyết định, nhíu mày nhìn anh, đáy mắt khó nén tia kích động: “Em chọn cái thứ hai.”
“Tại sao?” Lựa chọn của cô mặc dù nằm trong dự liệu của anh, nhưng cũng khó nén được vui sướng.
“Bởi vì đi theo anh kiến thức em có thể học được nhiều hơn so với ở Thụy Nhĩ làm CEO rảnh rỗi không chuyện làm, em không phải người ngu, dĩ nhiên sẽ chọn cái tốt cho mình. Khổ cực một chút cũng không sao, chỉ cần có thể học được vài thứ là đủ rồi.”
Tài hoa buôn bán của anh, ngay cả Úc Bảo Sơn đều khen ngợi, đi theo bên cạnh anh, mưa dầm thấm đất tự nhiên cũng có thể học đươc không ít thứ, chuyện này đối với cô mà nói còn có giá trị học tập hơn.
“Được, em đã nói như vậy ngày mai phải đến chỗ Tổng giám Hạ từ chức, trở về sẽ bảo Văn Khâm sắp xếp chức vụ cho em, chờ chúng ta từ Bắc Kinh trở lại, em liền đến QM làm!” Vừa nghĩ tới về sau mỗi ngày đều có thể thấy cô, Dịch Khiêm Mạch khó nén được vui vẻ.
“Ừ, trở về em sẽ nói tới Tổng giám Hạ, chỉ là… Nếu cô ấy không để cho em đi thì làm thế nào?” Mấy năm này Hạ Khương Tuyết luôn rất coi trọng cô, đột nhiên rời đi thật sự có chút không bỏ được.
“Đừng lo lắng, anh sẽ nói rõ với cô ấy.” nói xong, anh khởi động xe lái rời khỏi bên đường, “Trước đưa em về nhà, buổi chiều anh còn có buổi họp, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
“Ừm.”