Quan Lộ Trầm Luân

Chương 607: Vẫn là không nói được




Câu nói của Lương Thần một lần nữa khiến Phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm lập tức thay đổi sắc mặt. Trong sự việc ở khu khai thác Vạn Hưng, sự đối đầu của y và Lương Thần chủ yếu nằm ở chỗ mệnh lệnh cướp thi thể đem hỏa táng rốt cuộc là đúng hay là sai! Nếu y đúng, vậy trong hội nghị thường vụ mở rộng hôm nay, y đương nhiên có thể vênh váo tự tin mà gây khó dễ cho Lương Thần, hơn nữa, không chút nghi ngờ, tất cả các Ủy viên thường vụ cũng sẽ đứng về phía y. Nhưng nếu giả thiết Lương Thần đúng, vậy lời nói và hành động lần này của y trong hội nghị thường vụ mở rộng chẳng khác gì tự giơ tay vả vào mồm mình!

Trâu Nhuệ Lâm cho rằng, việc bình ổn sự cố ở khu khai thác Vạn Hưng chính là nhờ ứng biến kịp thời của y, đó gọi là vào thời khắc phi thường lựa chọn biện pháp phi thường, huy động lực lượng cảnh sát cướp thi thể đem hỏa táng là biện pháp trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.

Nhưng lúc này nghe tiêu đề Video đầy y châm chọc đó, trong lòng Trâu Nhuệ Lâm lập tức trào dâng một dự cảm không hay. Phản ứng đầu tiên của y chính là có người muốn đâm một dao sau lưng y!

Đám người Tống Thái Bình, Trương Bỉnh Lâm, Chu Vi Dân cũng thay đổi sắc mặt. Nếu tình hình thật sự như Lương Thần nói, vậy sự việc phiền toái rồi. Cẩm Bình bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những ảnh hưởng mà giới truyền thông đem lại lần trước, nếu lần này lại xấu mặt nữa, trong tỉnh hỏi trách nhiệm là đương nhiên, tuy không đến nỗi mất chức, nhưng gọi tên phê bình, thậm chí cảm giác bị giáo huấn chửi cho mất mặt cũng không dễ chịu gì! Ít nhất Tống Thái Bình đã từng trải qua, lúc bí thư Tỉnh ủy nổi giận sẽ đập bàn chửi mắng!

- Nội dung cụ thể của Video đó là gì?

Trương Bỉnh Lâm sắc mặt trầm xuống hỏi. Mặc dù nghe tiêu đề cũng có thể biết được nội dung đại khái, nhưng y nhất định phải xác nhận độ gay cấn của nội dung video này, rốt cục nghiêm trọng cỡ nào.

- Theo báo cáo của đồng chí trong chi đội giám sát mạng, đoạn video dài bẩy phút hai mươi chín giây, nội dung chủ yếu bao gồm quá trình từ khi Phó Chủ tịch Trâu truyền mệnh lệnh đến lúc nhân viên cảnh sát Phân Cục Công an Khu khai thác thực hiện…!

Lương Thần vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

- Xảy ra việc nghiêm trọng như vậy, sao không lập tức báo cao?

Giọng của Trương Bỉnh Lâm chuyển sang nghiêm khắc chất vấn.

- Trước khi họp tôi mới nhận được báo cáo của chi đội giám sát mạng. Lúc đó, tôi đã tìm ngay đến Phó Chủ tịch Trần Trúc, nhưng ý của Phó Chủ tịch Trúc là có việc gì đợi kết thúc cuộc họp hãy nói!

Giọng của Lương Thần có vẻ bất đắc dĩ, vài ba câu, hắn đã rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm của mình.

Trần Trúc suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, không sai, trước khi buổi họp bắt đầu hai phút, Lương Thần thực sự có tìm y yêu cầu báo cáo công việc. Và y cũng thực sự không kiên nhẫn mà trả lời “Có chuyện gì họp xong hãy nói”. Nhưng y đâu phải thần tiên, sao có thể biết được vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh của Lương Thần lúc đó là muốn báo cáo sự việc nghiêm trọng thế này? Nghĩ đến đó, Trần Trúc không khỏi phẫn nộ, Lương Thần chắc chắn là cố ý!

Từng đôi mắt tràn đầy nghi vấn nhìn đến, Trần Trúc thật sự không thể không đưa ra câu trả lời. Lúc này y chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, giọng điệu gượng gạo nói:

- Đồng chí Lương Thần lúc đó không nói rõ báo cáo việc gì, hội nghị lại sắp diễn ra, vì vậy tôi mới bảo kết thúc hội nghị hãy nói!

- Được rồi, bây giờ không phải là lúc chối đẩy trách nhiệm!

Tống Thái Bình không còn tâm trí đâu mà ngồi xem kịch vui nữa. Y vừa oán giận Trâu Nhuệ Lâm làm việc không sạch sẽ, vừa phẫn nộ với biểu hiện của Lương Thần. Lương Thần mặc dù nhẹ nhàng đẩy mọi trách nhiệm lên người Trần Trúc, nhưng ai mà không nhận ra, ý đồ tính kế với Trần Trúc và Trâu Nhuệ Lâm của Lương Thần rất rõ ràng. Nói cách khác, xảy ra sự việc như thế này, Lương Thần khá vui vẻ để xem chuyện cười của Trần Trúc và Trâu Nhuệ Lâm.

Đấu chọi cắn xé nhau, y có thể giả vờ không nhìn thấy, thậm chí có thể ngồi nhìn hổ đấu nhau, nhưng một khi tổn hại đến đại cục, liên lụy đến Bí thư Thành ủy y, vậy thì y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.

- Đồng chí Lĩnh Mai, đồng chí Lương Thần có báo cáo với chị việc này không?



Tống Thái Bình chuyển ánh mắt sang phía Bí thư Đảng ủy Công an Khâu Lĩnh Mai, trầm giọng hỏi.

- Không có!

Khâu Lĩnh Mai khẽ lắc đầu, trước mặt mọi người khó mà có thể thông đồng bịa đặt. Hơn nữa bà cũng dự đoán, Lương Thần tất có cớ ứng phó.

- Cho dù đồng chí Trần Trúc không tiếp nhận báo cáo của cậu, vậy cậu cũng có thể tìm Bí thư Khâu, thậm chí trực tiếp tìm đến đồng chí Bỉnh Lâm báo cáo, lẽ nào cậu không rõ, chỉ cần chậm trễ một phút cũng có thể khiến cho tình hình trở nên nghiệm trọng hơn nhiều sao?

Giọng nói của Tống Thái Bình chuyển sang nghiêm khắc, vẻ bất mãn lộ ra rõ ràng.

- Bí thư Tống phê bình rất đúng, tôi xin tự kiểm điểm trước Bí thư Tống và các vị lãnh đạo. Tôi đã lệnh cho chi đội giám sát mạng giám sát chặt chẽ tình hình trên mạng, chi đội giám sát mạng cũng đã điều động người, tiến hành những biện pháp cắt bỏ những trang mạng tiêu cực, cố gắng hết sức loại trừ những ảnh hưởng xấu!


Lương Thần thành khẩn tự phê bình, hơn nữa lời nói rõ ràng, đầy đủ.

- Đừng cho rằng như vậy là có thể trốn tránh được trách nhiệm! Việc này xử lý không tốt…!

Trương Bỉnh Lâm hai mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, nói từng chữ một:

- Người đầu tiên tôi hỏi trách nhiệm sẽ là Cục trưởng Lương cậu!

- Tôi xin đảm bảo với các vị lãnh đạo, trách nhiệm nào thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ gánh chịu!

Cục trưởng Lương vẻ mặt bình tĩnh trả lời. Nhìn có vẻ là bảo đảm, nhưng ngụ ý còn là những trách nhiệm không phải của hắn, hắn nhất định sẽ không gánh vác.

- Còn nữa, vừa rồi việc thứ hai mà đồng chí Trần Trúc đề cập đến, chuyện có phải chính xác như vậy không?

Trương Bỉnh Lâm sắc mặt âm trầm tiếp tục hỏi. Y đã hạ quyết tâm, trong hội nghị thường vụ mở rộng hôm nay, bất luận thế nào cũng phải bắt cho được khuyết điểm của Lương Thần.

- Đỗ Trọng Tiêu thực sự vì chuyện tình cảm có xảy ra tranh cãi với người khác, nhưng trong quá trình tự vệ vẫn chưa làm bất kì ai bị thương. Ngược lại phía bên kia còn gây sự, đầu tiên là tạm giam Đỗ Trọng Tiêu một đêm, sau đó không thông báo cho Ủy ban kỷ luật của Cục công an Thành phố đã tự ý phái người áp giải Đỗ Trọng Tiêu về trại giam Tỉnh!

Nói đến chuyện này, Cục trưởng Lương vẻ mặt tức giận:

- Vì vậy như tôi vừa mới đề cập đến, về phương diện bảo vệ lợi ích hợp pháp của nhân viên cảnh sát, Ủy ban Kỷ luật Cục Công an Thành phố làm chưa được tốt…!

- Hả, cậu nói như vậy thì Đỗ Trọng Tiêu trở thành người bị hại sao?


Trương Bỉnh Lâm tức giận vô cùng, cười khẩy hỏi lại:

- Vậy vụ việc Phó giám đốc Sở Lưu Chấn Hoa và con trai y Lưu Văn Hạo bị đánh thì cậu giải thích sao?

- Về việc này, tôi chỉ có thể bày tỏ sự cảm thông và chia buồn!

Cục trưởng Lương tiếc nuối thở dài, sau đó lại phẫn nộ nói:

- Đám côn đồ này giữa ban ngày dám hành hung đánh người, thực sự không coi ai ra gì!

- Vậy Đỗ Trọng Tiêu đánh người cai tù bị thương rồi chạy trốn thì sao?

Trương Bỉnh Lâm gân trên trán trực nhảy lên, gần như nghiến răng hỏi.

- Việc này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cách làm của đồng chí Đỗ Trọng Tiêu cũng là không thỏa đáng!

Lương Thần vẻ mặt nghiêm túc trả lời, nhưng ngay sau đó chuyển giọng, ngôn từ khẩn thiết nói:

- Nhưng, người trẻ tuổi phạm sai lầm, thượng đế cũng sẽ lượng thứ, đồng chí Đỗ Trọng Tiêu xét cho cùng còn quá trẻ tuổi, có chút bồng bột là điều khó tránh khỏi, vì vậy tôi khẩn cầu các vị lãnh đạo có thể cho cậu ta một cơ hội sửa chữa sai lầm!

Khụ khụ! Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị Cốc Phong Thu suýt chút nữa phun ngụm trà vừa mới uống trong miệng ra. Người trẻ tuổi phạm sai lầm, thượng đế cũng sẽ tha thứ! Câu này thật là, thật là nét bút thần, khiến người ta không phục cũng không được!

Khâu Lĩnh Mai có phần không chịu nổi, bà hơi cúi đầu xuống, cái cảm giác muốn cười nhưng không thể không cố nén nó lại thật là khó chịu. Anh chàng này thật sự có tài chọc tức người khác!


Có một số người nhịn được, nhưng một số người tính hay cười, không nhịn nổi, vì vậy không tránh khỏi phát ra tiếng cười khe khẽ.

- Lương Thần, cậu láo xược!

Bị mấy tiếng cười kích động đến dây thần kinh, Trương Bỉnh Lâm cuối cùng không kìm nén nổi, giờ tay đập lên bàn, tức giận khiển trách.

Cả hội trường bị chấn động bởi tiếng gầm gào này, trong hội nghị thường vụ mở rộng, ban lãnh đạo thành phố ngang nhiên nổi bão, điều này lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Cẩm Bình.

Lương Thần vẻ mặt ngạc nhiên, cơ hồ không hiểu Trương Bỉnh Lâm vì sao lại tức giận như vậy, trong lòng lại thầm cười nhạt. Lúc y mới đến Cẩm Bình, đám người Trương Bỉnh Lâm và Trần Trúc lúc đó vô cùng thân thiện với hắn, thậm chí có thể nói là nịnh bợ, còn bây giờ, lại thành bộ mặt như thế nào? Hắn biết, một số người cho rằng Diệp lão qua đời rồi, chỗ dựa vững chắc của Lương Thần hắn cũng không còn, Lương Thần hắn cũng lập tức từ Chủ tịch xã biến thành dân thường thì có thể tùy tiện giày xéo, muốn chà đạp thế nào cũng được! Thế sự thất thường, cuộc sống biến đổi khôn lường, những dư vị trong đó hắn đã từng nếm trải, có thể nhịn được hắn đương nhiên sẽ nhịn, không thể nhịn được nói không chừng hắn sẽ trả lại một cái bạt tai!

- Lương Thần, tôi lệnh cho đồng chị lập tức về viết kiểm điểm! Bây giờ, đồng chí đi ra đi!


Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình cũng nổi giận, y giơ tay chỉ về phía cửa hội trường, lớn tiếng nói.



Lương Thần không tranh cãi, không nói một lời cầm hai tờ bản thảo bước xuống, rất điềm tĩnh đi về phía cửa hội trường. Phía sau truyền đến giọng nói phê bình nghiêm khắc của Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình:

- Tôi phải gióng hồi chuông cảnh báo với một số đồng chí, tôn trọng lãnh đạo, phục tùng cấp trên là chuẩn tắc mà mỗi cán bộ đảng ủy bắt buộc phải tuân thủ. Đừng bao giờ nghĩ lấy những công lao của quá khứ để làm tiền đề đối kháng với lãnh đạo cấp trên, càng không nên đã sai càng sai thêm, cố chấp không quay đầu….!

Nghe những lời phê bình nghiêm khắc gần như là chỉ mặt gọi tên của Tống Thái Bình, đám người Trần Trúc, Trâu Nhuệ Lâm cũng cảm thấy có chút thoải mái. Trương Bỉnh Lâm cơn giận hơi nguôi ngoai, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Thái Bình, mặc dù trước đó vô cùng tức giận, nhưng Tống Thái Bình tỏ rõ thái độ phê bình như vậy khiến y cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy Lương Thần đi ra khỏi hội trường, Kiểm soát trưởng Lục Hữu Đức lại quay đầu, khẽ hỏi:

- Thiên Dân, việc này ông thấy thế nào?

Vẫn giọng điệu hỏi như trước.

- Thấy cái đầu của ông!

Chu Thiên Dân liếc xéo, nói nhỏ:

- Đừng ở đó mà lôi thôi nữa, liên quan gì đến ông chứ?

- Với ông là không liên quan gì, nhưng có liên quan đến tôi đó! Con trai, con gái tôi, bao gồm chị dâu ông nữa đều về một phe! Bây giờ tôi bị bọn họ ép ngày ngày lấy tin tức về Lương Thần đó!

Kiểm soát trưởng Lục vẻ mặt bất lực nói.

- Oạch! Đầu óc của Chu Thiên Dân quay cuồng xám xịt, một lúc sau mới dở khóc dở cười khẽ nói:

- Vậy tôi nói cho ông một câu, vẫn, là, không, nói, được!

Kiểm soát trưởng Lục hiểu ý gật gật đầu, có một số chuyện không cần nói rõ, điều gì đến sẽ đến. Khác với y sắp về hưu, Chu Thiên Dân vừa tròn bốn mươi, đến từ Bắc Kinh, thuộc danh sách tầm cỡ. Vì vậy y tin vào phán đoán của Chu Thiên Dân, hơn nữa y cũng có nguồn tin của riêng mình.