Quan Lộ Trầm Luân

Chương 471: Nâng cho hắn nửa cấp (phần 2)




Không phải là người đàn ông kia thì có thể là ai nhỉ? Liên Tịch Nhược vội bước ra cửa, chợt ngẩn ra. Nhìn thấy đứng ở cửa là hai người phụ nữ xinh đẹp. Một người tóc vàng mắt xanh, một người tóc đen mắt đen. Trong đó, người mặc váy trắng dung mạo thanh tú tay bưng một đĩa sa lát hoa quả, trên mặt nở nụ cười rất hòa nhã nói:

- Tôi xin giới thiệu tôi là Tề Vũ Nhu, đây là bạn thân của tôi tên Helen. Chúng tôi ở đối diện, muốn sang hỏi thăm hàng xóm mới.

- Xin chào, tôi là Liên Tịch Nhược, đây là em gái tôi Thiên Thiên.

Hết ngạc nhiên Liên Tịch Nhược cười lịch sự đáp lời, và nép người sang một bên nói:

- Xin mời vào!

Tại phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Giang Nam, Bí thư Hồ Văn Nhạc đang ngồi trên cái ghế cũ gọi điện thoại:

- Anh Đổng à, lần này cám ơn anh đã chọn cho tôi cậu kia, đúng là tiếp thêm sức không thể chê được. Lúc nào rảnh đến đây một chuyến nhé, tôi sẽ mời anh ăn cua bể.

- Có mỗi một bữa cua bể mà đã muốn đuổi tôi à, anh Hồ à, anh thật là keo quá đấy.

Trong điện thoại, thấy giọng bộ trưởng Đổng có chút kéo dài:

- Tôi nói cho anh biết, đây là miếng bánh thơm đấy, anh phải quản chặt vào, đừng để bị người khác khoét chân tường. Chỉ vì giúp anh dập lửa, tôi là tôi đã đắc tội thảm với Bí thư Lý của Liêu Đông rồi đấy.

- Anh Đổng à, ân tình này tôi ghi nhớ rồi. Còn về cái thằng nhóc kia, tôi không cần biết trước đây hắn theo Lý hay theo Lương, đến Giang Nam này thì là quân của Hồ Văn Nhạc tôi đây, ai cũng đừng có nghĩ sẽ cướp đi được.

Bí thư Hồ nhấn mạnh nói:

- Chỉ cần hắn là nhân tài, muốn cấp bậc tôi cho cấp bậc, muốn đãi ngộ tôi cũng cho đãi ngộ đặc biệt. Cái ghế Cục trưởng Cục công an thành phố Cẩm Bình không phải vẫn còn trống à, có gì tôi sẽ tăng cho hắn nửa cấp.



- Nâng nửa cấp? Việc này anh phải cân nhắc kĩ vào. Lương Thần mới 4 tháng trước vừa ngồi vào ghế Phó cục trưởng, anh nhìn lý lịch của hắn thì biết đấy, tốc độ thăng chức của hắn cũng gần đuổi kịp tốc độ của tên lửa rồi đấy. Chỉ một câu thôi nhé, không hợp trình tự, cũng chẳng hợp quy cách. Tôi biết lão Hồ anh tiếc nhân tài, nhưng thanh niên mà, vẫn nên cần nhiều thời gian để rèn luyện mới tốt.

Bộ trưởng Đổng cười cười nhắc nhở.Ông ta và lão Hồ là bạn cũ lâu năm rồi, tính cách của đối phương ông rất rõ, Hồ Văn Nhạc nói nâng nửa cấp cho Lương Thần không phải chỉ là nói chơi.

- Vụ án ngày hôm qua xong rồi, cậu ấy quả thực là có phong độ của một đại tướng, thật là một hạt giống hiếm có.

Hồ Văn Nhạc trầm ngâm, nói trong điện thoại:


- Nhưng mà, lão Đổng nói cũng có lý, việc này cũng phải cân nhắc thêm đã.

- Vậy thế nhé, cua bể cứ cho ghi sổ nợ đã nhé, rảnh rỗi thì đợi tôi qua, chúng ta đi uống mấy cốc.

Bộ trưởng Đổng cười ha ha, dập máy.

Gọi điện xong, Bí thư Hồ rút trong bao thuốc trên bàn ra một điếu, đặt trước mũi ngửi ngửi, nhưng chưa châm lửa. Từ hồi còn trẻ, ông hút thuốc rất nhiều, một ngày lúc nào cũng phải hết hai bao rưỡi. Giờ có vợ rồi, đặc biệt là dưới sự "cưỡng chế" của cô con gái, cuối cùng cũng chịu bớt đi. Lúc nào có thể nhịn thì cố gắng nhịn, nhịn không nổi nữa thì đem ra ngửi ngửi như vậy, còn không được nữa thì mới châm một điếu.

Ngửi cái mùi thuốc quen thuộc ấy, Bí thư Hồ bỗng nhớ ra cô con gái rượu của mình hình như mấy ngày chưa về nhà rồi, nói là đi Cẩm Bình giải sầu. Nhớ tới con gái, trong lòng ông chợt thấy áy náy. Chuyện hôn nhân của con gái là do mình ông sắp xếp, nhưng xa thủ đô 10 năm, cuộc sống lại không được hạnh phúc. Con gái rất hiếu thuận, chỉ có một nhược điểm duy nhất có lẽ là vấn đề cuộc sống riêng tư của con. Có thể là kế thừa mặt mạnh của ông ta, nên trong mối quan hệ nam nữ mới có tư tưởng cực đoan như thế. "Đàn ông có thể chơi bời, vậy vì sao mà phụ nữ lại không thể", đây là câu nói cửa miệng của cô con gái. Ông cũng thấy bất lực.

- Đều đi rồi?

Trong một gian phòng ở Bách Hưng Lâu, Căng thiếu gia vừa tắm xong cởi trần ngồi trên ghế sô-fa, hỏi một người đàn ông trung tuổi đứng cúi đầu bên cạnh.

Hai cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Căng thiếu gia, một người cầm khăn bông lau nước trên người y, người kia thì quỳ chân dưới đất rót rượu vang vào cốc thủy tinh, sau đó hai tay đưa đến trước mặt y.


- Đều đi rồi.

Người đàn ông trung tuổi vẻ cung kính trả lời y:

- Theo dặn dò của cậu, Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia đều phối hợp với họ nhưng bỏ qua quan hệ với Đặng Hổ.

- Việc tôi bảo chú làm thế nào rồi?

Căng thiếu gia gật gật đầu, đón cốc rượu vang nhấp một ngụm, rồi xua xua tay ra hiệu cho hai cô gái lui ra, rồi lại hỏi.

- Đã liên hệ được rồi. Chỉ là bọn họ đưa giá cho chúng ta không được vừa ý cho lắm, bọn họ đòi thêm một trăm ngàn tệ nữa.

Người đàn ông trung niên nói có chút gì tức giận.

- Nhân nước đục thả câu à? Cứ cho hắn đi.


Căng thiếu gia cười mỉa một cái:

- Nói cho bọn chúng biết, việc này nếu mà làm xong, tôi sẽ cho chúng thêm hai trăm nghìn tệ nữa, chỉ e là chúng không dám lấy.

- Vâng, Căng thiếu gia.

Người đàn ông trung niên đáp một tiếng, khom khom lưng, khúm núm đáp:


- Vậy tôi xin ra ngoài ạ.

Căng thiếu gia gật đầu, đưa ánh mắt ra phía cửa sổ sát đất phía trước. Ánh nắng xuyên thấu vào cửa sổ, ánh sáng chói lọi ấy khiến y phải nheo mắt lại. Y biết, trong lòng y vẫn có chút kiêng dè, nên tạm thời y phải thu lại vẻ kênh kiệu mạnh mẽ thường ngày. Đổi lại một hình thức hòa bình để xử lý vấn đền đang gặp phải. Y đưa ra một tín hiệu có thiện ý, nhưng tiếp theo, là địch hay là bạn thì phải xem Cục công an với bối cảnh phức tạp và mạnh mẽ ấy sẽ trả lời Hồ Tịnh Tịnh như thế nào. Mụ đàn bà lẳng lơ ấy hứa sẽ giúp đỡ, nghĩ cũng thấy nhất định có tác dụng không nhỏ.

Y không sợ, cũng không phải là yếu thế, y chỉ nghĩ rằng không cần thiết phải dựng lên kẻ địch mạnh một cách vô căn cứ như thế. Cùng lắm thì mỗi người quản một việc không ai động chạm đến ai. Nếu cái tên Lương Thần ấy rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thế thì không nói được, mọi người chỉ đành ra hiệu vậy. Y sẽ cho đối phương phải hiểu rằng, Cẩm Bình này rốt cuộc là địa bàn của ai.

Trong văn phòng Phó cục trưởng Cục công an thành phố, nghe Lô Dũng báo cáo xong, Lương Thần tự nhiên nhướn mày. Hắn không nghĩ ra Trương Hào và Hà Tuấn sẽ phối hợp như thế, không những trả lời hết những câu hỏi buộc phải trả lời, mà còn tỏ ý xin lỗi về việc mấy ngày trước đánh cảnh sát bị thương. Và còn chủ động đưa ra ý muốn bồi thường. Tất nhiên, tất cả những điều này không phải là điều quan trọng nhất, điều mà Lương Thần cảm thấy thích thú nhất chỉ có hai việc: một là cái tên Trương Hào và Hà Tuấn đã khai trừ đám Trịnh Hổ từ lâu rồi, mục đích này rất rõ ràng. Hai là Trương Hào và Hà Tuấn lại nhờ Lô Dũng chuyển lời hộ, nói là mấy hôm tới sẽ đích thân đến hỏi thăm hắn. Việc này hơi sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ.

Nói tóm lại, thể hiện thiện ý rất rõ ràng. Đầu tiên đối phương sẽ đưa một tay ra, sau đó phải xem hắn có đưa ra nắm hay không. Cái này ảnh hưởng trực tiếp đến một câu phán về mối quan hệ thù hay bạn về sau giữa hắn và cái tên Căng thiếu gia kia. Là địch hay là bạn đều ở giữa sự lựa chọn của hắn.

Rời phòng làm việc của Phó cục trưởng, Lô Dũng vừa đi vừa lắc đầu. Hóa ra là lo lắng đề phòng, cứng đầu đưa người đến Bách Hưng Lầu mà không nghĩ đến việc sẽ xảy ra tiếp theo lại là việc ngoài ý muốn. Y và Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu được gặp Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia liền, mà cũng hoàn thành thủ tục hỏi các vấn đề liên quan hết sức thuận lợi. Ai bảo hai tên đó là kiêu ngạo chứ. Hai vị đại thiếu gia ấy quá ư gần gũi, khiêm tốn, nhiệt tình hết cỡ. Cuối cùng tiễn y còn đưa ra tận cổng, khiến giờ y thấy như đang đi trên mây vậy.

Nhưng đầu óc Lô Dũng không hề ngu muội. Y biết rất rõ, Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia có thái độ khác bình thường, tiếp đón y như khách quý, trăm phần trăm là vì mối quan hệ với sếp Lương. Ngẫm lại, đến hai vị đại thiếu gia này đều phải cười là biết sau lưng sếp Lương là một hậu thuẫn vững mạnh đến cỡ nào. Cho nên, Lô Dũng thấy rất may mắn là lúc đấy y đã không làm trái ý sếp Lương, nếu không cái vị trí Đội phó của y rất có thể bị đổi người lắm chứ.

- Phòng làm việc của Phó cục trưởng Lương của các anh là phòng nào?

Tiếng một phụ nữ vang lên, kéo Lô Dũng đang có chút phân tâm quay kia quay về với thực tại.Ngửi thấy mùi nước hoa nồng nồng, Lô Dũng ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một mĩ nhân với thân hình đầy đặn.

- Là gian ở bên trong.

Lô Dũng cũng coi như biết nhiều người, từ trong thần thái và câu nói của người phụ nữ này toát lên vẻ ưu và kiêu ngạo. Y có thể đoán ra, đây rất có thể là một người có hậu thuẫn lớn, không thể động được vào bà cô này. Vậy là y lập tức quay lưng chỉ, sau đó nhẹ nhàng nép vào tường đi.

Hồ Tịnh Tịnh khẽ hừ một tiếng, đến câu cám ơn cũng không nói, quay ngoắt lưng, lắc mông, cộp cộp tiếng giày cao gót đi về phía cuối hành lang vào phòng Phó cục trưởng. Đến cửa thì hơi do dự, đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cánh cửa đang mở, nhưng nhìn thấy dáng người đang đứng dựa vào cửa sổ, lại ngây người ra, cánh tay vẫn giơ trên không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL