Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nhìn theo dáng Lô Dũng rời đi, Lương Thần gật gật đầu hài lòng. Hắn cũng biết ở Cẩm Bình này, vị Căng thiếu gia kia vô tình lại là thiếu gia đáng mặt. Lô Dũng chỉ là chức trưởng phòng nhỏ bé, đội phó đội hình sự, trong lòng thấy sợ hãi cũng là điều bình thường. Ở tình huống này vẫn kiên trì phục tùng mệnh lệnh của hắn cũng là hiếm có rồi, cho dù kiểu phục tùng này kèm theo sự vô cùng miễn cưỡng.
Lôi máy ra, tìm số điện thoại gọi cho Liên Tuyết Phi. Sáng hôm qua hắn đã muốn gọi rồi, nhưng vì tên Cục trưởng thổ phỉ Kinh Đại Chí gọi điện đến, lại thêm cuộc họp báo về tình hình vụ án sắp diễn ra nên buộc hắn phải lùi lại.
Nối được điện thoại, Lương Thần nói lại sự việc sáng hôm qua gặp Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên. Đầu máy bên kia im lặng một lát mới nghe thấy tiếng than nhẹ của Liên Tuyết Phi:
- Thần à, anh nói xem, đây có phải chứng minh rằng duyên phận giữa anh và Tịch Nhược vẫn chưa hết?
Trong lòng Lương Thần thấy xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng nói:
- Cái này là trùng hợp thôi mà.
- Vậy lần trước thì sao?
Từ trong máy phát ra giọng nói khác thường của Liên Tuyết Phi.
- Lần trước, lần trước là ngoài ý muốn.
Lương Thần xấu hổ trả lời. Tất nhiên là hắn biết rằng cái lần trước mà Liên Tuyết Phi nhắc tới là chỉ cái lần nửa đêm hắn về nhà, tưởng nhầm Liên Tịch Như là Liên Tuyết Phi. Hắn thề với cái bóng đèn, lần đấy là điều ngoài ý muốn.
- Lần này Tịch Nhược bỏ nhà đi, cô ấy và Thiên Thiên nếu quyết định dừng chân ở Cẩm Bình thì anh hãy chăm sóc cho cô ấy thay em.
Có chút thở dài trong giọng của Liên Tuyết Phi. Lần này Tịch Nhược bỏ nhà đi, cũng là ôm suy nghĩ muốn chạy trốn, cố ý chọn hướng Nam. Nhưng ai có thể nghĩ ra rằng mấy hôm trước Lương Thần bị điều đến Giang Nam. Giang Nam biết bao nhiêu thành phố, Tịch Nhược lại chọn trúng Cẩm Bình. Một nơi rộng như Cẩm Bình, Tịch Nhược lại trở thành hàng xóm của Lương Thần. Có những chuyện có vẻ như càng trốn tránh thì càng tránh không được. Cho dù là duyên số, hay là số mệnh đang đùa, cô vẫn thấy rằng sự dây dưa giữa Lương Thần và cô em họ khó có thể kết thúc như thế.
Lương Thần nói một thôi một hồi, rồi ngừng lại, lén lút hỏi:
- Tuyết Phi, khi nào thì em đến thăm anh thế?
Từ lần trước khi Liên Tuyết Phi đưa Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên về thủ đô, đã hơn nửa tháng hắn không gặp cô rồi, dù là số lần gọi điện cũng có hạn.
- Sao cơ? Nhớ em rồi à?
Liên Tuyết Phi nói xen lẫn chút vui mừng. Người yêu bị điều công tác tới Giang Nam, đến trái tim cô cũng bay theo cùng. Cứ nghĩ rằng sự nghiệp và tình cảm phân rất rõ rệt, nhưng giờ cô lại thấy bản thân một mình ở Liêu Đông cô đơn buồn tẻ đến cỡ nào.
- Ừ.
Mặt Lương Thần đỏ lên thừa nhận. Nhưng người phụ nữ phía bên kia đầu dây không định buông tha hắn, hóm hỉnh truy hỏi một câu:
- Nhớ từng nào cơ? Không phải là ở bên đấy nhịn lâu quá rồi nên muốn em đến đó để làm cái chuyện đấy chứ?
- Tóm lại là có đến không?
Phó cục trưởng Lương hỏi có chút buồn bực. Đối phương rõ ràng là lấy lòng đàn bà đo dạ đàn ông mà. Hắn nhịn lâu rồi? Hai ngày nay hắn sắp bị hút khô rồi, hắn muốn Liên Tuyết Phi đến tuyệt đối không phải là để làm chuyện đó, hừ, đúng là oan uổng chết đi được.
- Tất nhiên là đi rồi, Thần, thực ra em cũng rất muốn rồi, hì hì.
Từ trong máy vọng ra tiếng cười của người phụ nữ.
- Vậy khi nào đến?
Lương Thần hơi chột dạ, Liên Tuyết Phi ở trên giường mà cuồng lên, ngoài thể lực ra, những cái khác đều không thua gì con ngựa đại dương Helen. Hai ngày này phải kiềm chế chút, nếu không đợi phóng viên Liên đến, nhỡ hắn chẳng may đến phút chót lại uể oải thì biết làm sao.
- Để em sắp xếp thời gian đã, lúc nào đi thì gọi điện thông báo anh có đồng nghiệp đến. Thế đã nhé, hôn cái này, muaaa...
Nghe thấy tiếng hôn gió vọng bay đến, Lương Thần thấy yêu vô cùng. Hắn dập máy, bước tới cửa sổ, châm điếu thuốc nhìn về phía những tòa nhà cao san sát phía đằng xa, bất chợt thần người.
Khi ở phương xa, hắn mới phát hiện rằng người mà hắn cần lo lắng nhiều quá rồi. Mỗi tối gọi một cú về cho Thanh Oánh, Tử Thanh là điều cần thiết; chỗ cha nuôi, Giai tỷ và con trai hắn cũng không bỏ qua được, rảnh lúc nào đều phải gọi điện về hỏi thăm tình hình, còn cả bố mẹ ở nhà, cô nhóc Lan Nguyệt nghỉ hè ở nhà nữa. Nhắc đến Lan Nguyệt, hắn chợt nhớ ra đã từng hứa tranh thủ trước khi khai giảng sẽ đưa cô bé đến chơi.
Rít một hơi thuốc sâu, Lương Thần lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ đang tung bay của mình, dồn tinh lực vào vụ án. Hắn đã cử Lô Dũng tới tòa Bách Hưng kiểm tra trước rồi, nếu như đoán không sai thì thuộc hạ của Hào ca và Tuấn ca nhất định sẽ giữ nguyên tác phong ngạo mạn nhất quán ấy. E là không cần mất nhiều thời gian sẽ có tin bảo vệ tòa Bách Hưng bao vây cảnh sát được loan ra.
Trong vụ án này, áp lực mà hắn phải đối mặt có thể còn nặng nề hơn tưởng tượng. Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn không đáng lo sợ lắm, khiến Lương Thần cảm thấy kiêng kị nhất là gia thế phía sau mấy người này. Cho dù là Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, hay là Phó chủ tịch Thành phố Hổ, đều không thể giương mắt ra nhìn con trai mình bị lôi vào vụ án mạng. đạo đức cao đẹp kiểu như quân pháp bất vị thân trong xã hội nay, đã bị xóa sổ từ lâu rồi.
Hắn không phải là sứ giả chính nghĩa, hắn cũng hiểu hướng tránh hại. Trước khi bản thân không biết gì về phương hướng xung quanh hay ảnh hưởng của kết quả sự việc, hắn sẽ chần chừ, do dự, thậm chí rút lui. Bản thân hắn cũng có cái yêu cái ghét, hắn căm phẫn những hành vi tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác, vì thế chỉ cần có thể, hắn không hề do dự lấy chức quyền của mình tống hết bọn chủ mưu và hung thủ máu lạnh vào nhà lao.
Sở dĩ hắn có gan vuốt râu hùm như thế là vì hắn có đường lùi. Không sống được ở Giang Nam nữa thì hắn có thể về Liêu Đông. Không làm chính trị được thì hắn còn có thể làm cái chức tỷ phú của hắn. Hắn có vợ, có con, có cả người tình, có tài sản mấy đời tiêu không hết. Hắn có quá nhiều lựa chọn nên hắn không sợ.
Ở khu chung cư Thần Phong, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa, tựa vai vào nhau. Trải qua suốt một ngày một đêm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Liên Tịch Nhược vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng là đi hay không đi. Mà trong đó, cú điệu thoại của Liên Tuyết Phi và ý kiến của Liên Thiên Thiên khiến cô cảm thấy rất rối rắm khi quyết định.
Chị Tuyết Phi nói trong điện thoại rằng chạy trốn không phải là biện pháp, muốn buông suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí, chỉ có thể lấy sự kiên cường đối mặt với nó. Nếu như không bước qua được cửa ải này thì cho dù có đi đến chân trời góc bể nào, nỗi khúc mắc ấy vẫn cứ tồn tại. Mà Thiên Thiên lại hỏi cô tới tấp:
- Chị Tịch Nhược, có phải là chị yêu anh ấy rồi không? Nếu không thì chị sợ cái gì? Chạy trốn làm gì?
Cô quyết không chịu thừa nhận mình thích người đàn ông ấy. Tất cả chỉ là gặp nhau được có mấy lần. Sở dĩ cô chạy trốn là vì không thể quên được cái đêm mất đi sự trong trắng ấy. Đàn bà đối với người đàn ông đầu tiên có được mình, đều có một cảm giác mơ hồ kì lạ ngay trong tiềm thức. Cho dù là yêu hay không, trong lòng đều có một dấu vết khó có thể xóa được.
- Không đi nữa.
Trên khuôn mặt Liên Tịch Như hiện lên vẻ mặt kiên cường, quay đầu nói với Thiên Thiên. Câu nói này của cô dường như là nói cho em họ biết, cũng dường như là nói cho chính mình nghe. Chính như chị họ nói, nếu không bước qua được cửa ải này thì dù có đi đến chân trời góc bể nào cũng vô ích. Cô không thể vì một lần ngoài ý muốn mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô sau này được.
- Đúng thế chứ chị, hơn nữa, dựa vào cái gì mà cũng ta phải trốn anh ta. Anh ta lợi dụng chị, đáng lẽ trong lòng anh ta phải thấy xấu hổ tránh chúng ta chứ.
Vừa nghe chị họ nói không đi nữa, Liên Thiên Thiên liền vỗ tay, mặt mày hớn hở nói.
- Sao thấy em phấn khởi vậy? Em không thích đi đến thế cơ à?
Thấy vẻ mặt phấn khích của cô em họ, ánh măt của Liên Tịch Nhược đầy vẻ nghi ngờ. Con bé Thiên Thiên này vừa nãy kích động thế, rõ ràng là không muốn đi. Không biết là do lười biếng hay là còn có lý do nào khác nữa.
- Đâu có ạ, em chỉ là...chỉ là thấy bất bình cho chị Tịch Nhược thôi mà. Cái tên kia sáng hôm qua qua nhìn thấy chúng ta, đã một ngày một đêm rồi, cũng chẳng thấy người đâu, thật là bất lịch sự quá đi.
Trong ánh mắt của Liên Thiên Thiên hiện chút gì ngại ngùng bối rối, vội giải thích.
Tiếng chuông cửa đột nhiên tinh tong kêu lên. Mặt Liên Thiên Thiên bỗng tươi lên, nói:
- Chắc là cái tên kia đến đấy, chị Tịch Nhược, chị bảo có nên mở cửa cho hắn không?
Tim Liên Tịch Nhược run lên, theo bản năng định nói câu từ chối, nhưng chợt nghĩ đến chị họ nói phải kiên cường đối mặt, giải hết những khúc mắc trong lòng, vậy là nén những lo sự trong lòng, mở miệng nói:
- Thiên Thiên, em...em đi xem sao.
Không nghĩ ngờ gì nữa đây là sự ngầm đồng ý, Liên Thiên Thiên liếc mắt nhìn chị họ, rồi chạy bay ra cửa như một con bướm, nhìn ra cửa kính, trên khuôn mặt là hỗn hợp của cả sự thất vọng lẫn ngạc nhiên. Do dự một lát, đưa tay ra mở cửa, hỏi với giọng đầy nghi hoặc:
- Xin lỗi, các chị tìm ai?