Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 61: Sứ mệnh của ngài thủ trưởng (2)




Giang Hạo nghe thấy giọng của Kiều Tâm Duy, anh đi tới trước mặt cô.

“Anh không lạnh à? Mau mặc vào đi”

Cô thở ra khói trắng, giọng run run.

Lạnh chứ, anh đi ra từ cái xe có máy sưởi mà có thể không lạnh à? Mũi và miệng anh đỏ bừng luôn rồi này, tóc còn dính đầy tuyết, ngay cả lông mày và lông mi cũng phủ một lớp tuyết trắng.

Cách đường phân ranh giới, Kiều Tâm Duy mặc áo khoác lông, nhón chân đội mũ cho anh.

Hành động này làm các cô gái đang đứng nhìn ghen tỵ, liên tục đoán già đoán non quan hệ của hai người.

Giang Hạo mặc áo xong, lấy găng tay da trong túi ra mang vào: “Còn bận chút ở đây, tài xế bị kẹt hai chân, nếu không cẩn thận thì sẽ bị cưa mất, cảnh sát không đủ người, tôi ở đây giúp một lát, em vào xe ngồi đợi đi”

Hiếm khi anh chịu nói nhiều như vậy với cô.

Kiều Tâm Duy gật gù: “Ừ, anh cứ bận việc của anh đi, không cần để ý tôi”

Tiếng ồn ào của mấy cô nàng xung quanh làm cô rất khó chịu, bực bội nhỏ giọng lầm bầm: “Ai khóc lóc cầu xin chứ? Không thể xem là vợ chồng yêu thương nhau được à? Mấy người mới bị bệnh đấy, cả nhà mấy người mới bị bệnh”

Giang Hạo bật cười, những lúc này anh hoàn toàn không hối hận vì đã cưới cô.

Nhưng anh lại lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, ngón trỏ xoa cầm có một cái rồi lại chạy về giúp đỡ.

Nhìn bóng lưng vội vàng vừa mạnh mẽ lại vừa kiên cường của Giang Hạo, Kiều Tâm Duy sờ cằm, có lẽ do lòng hư vinh quậy phá, cũng có lẽ do các cô gái kích động bên kia nên có thẩm đắc ý: “Haha, người đàn ông của mình đẹp trai ghế”

Khúc giao lộ này đang cứu viện theo từng giây, mọi người chạy đua với thời gian, mà bên lề lại có kha khá người thảnh thơi.

Văn phòng mới xây, một số kiến trúc bỏ hoang cạnh quảng trường nhỏ, tuyết rơi không ngừng đắp dày cả một vùng, mặt đất liên tục xuất hiện đèn xe, trông cứ như ngọn núi nhỏ nhấp nhô, khá hữu tình.

Kiều Tâm Duy bị tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ hấp dẫn, ông bà nội dẫn cháu trai nhỏ đi chơi tuyết, ông nội luôn mồm nhắc cháu mình cẩn thận, đứa trẻ thì không nghe, cứ giẫm lên tuyết, bà nội chỉ có thể đi cạnh đỡ cậu bé để tránh bị ngã đập đầu.

Kiểu Tâm Duy im lặng nhìn ba người, khóe mắt hơi ươn ướt.

Hôm nay của nhiều năm về trước, ba mẹ cô cũng cầm tay cô ra ngoài nghịch tuyết, khi đó, ba người bọn họ hạnh phúc vô cùng.

Tiếc là tiệc vui chóng tàn, đời này cô không thể gặp được ba nữa rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, đón gió, tuyết rơi không ngừng, cô mím môi thì thầm: “Ba ơi, ở trên đó, ba có khỏe không...?”

Thời gian trôi qua trong im lặng, cô đột nhiên cảm thấy hơi ấm ra phả từ sau lưng, sau đó bị người ôm lấy, cô hoảng sợ hét lên, định đi theo bản năng.

“Là tôi, là tôi”

Giang Hạo vội nói: “Chồng em”

Lúc này Kiều Tâm Duy mới yên lòng, quay lại thì thấy ông chồng vừa đẹp trai lại nhiệt tình của mình, cô vung tay đánh lên ngực anh, “Làm tôi sợ muốn chết”

“Thấy em đứng đờ ở đây, không lạnh à? Tôi đầu biết em giật mình như vậy, nhưng phản kháng là đúng rồi, nhưng cách thức thì sai bét nhè, hôm nào tôi dạy em vài chiêu phòng thân”

Tài xế được cứu, giao thông cũng thông thuận trở lại, Giang Hạo rảnh rỗi hơn, nhưng thấy nước mắt nơi khóe mi của cô, anh hơi tò mò: “Em sao thế? Khóc nhè vì không ai ăn sinh nhật với mình à?”

Kiều Tâm Duy không muốn trả lời vấn đề này, cô kéo tay Giang Hạo nói: “Mau lái xe đi, nếu không chúng ta sẽ trở thành vật cản giao thông mất”