Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 60: Sứ mệnh của ngài thủ trưởng (1)




Giang Hạo không hiểu được niềm vui của Kiều Tâm Duy, ít nhất là bây giờ không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.

Giang Chí Trung và Lâm Thái Ấm đã chấp nhận cô con dâu mới vào cửa này nên cũng không làm khó gì cô, bữa cơm trôi qua khá yên bình, chẳng qua câu nói trước khi về của Lâm Thái m làm Kiều Tâm Duy có hơi khó chịu.

Bà nói, nhà họ Giang năm đời chỉ sinh một đứa, nhiệm vụ quan trọng của con dâu nhà họ Giang là sinh con trai, bảo cô mau sinh con trai đi.

Kiều Tâm Duy khịt mũi coi thường, đã thế kỉ nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ vậy chứ, cô rất muốn cãi lại mẹ chồng

- Năm đó người phải chịu áp lực này rồi, sao bây giờ lại không thông cảm cho con cháu một chút? Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Giang Hạo làm cô không cãi lại họ, đành phải ngậm mồm ngồi cười với mẹ chồng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Rời khỏi nhà họ Giang, tuyết vẫn còn rơi, hơn nữa càng ngày càng lớn, hai bên đường đã có tuyết đọng, theo tốc độ này, khoảng sáng mai là đây luôn.

Đang lái xe thì thấy tai nạn ở giao lộ đằng trước, xe con và xe công cộng đâm vào nhau, dòng xe dòng người đông đúc bị chặn lại.

“Nhanh lên, quay đầu đi vào con đường nhỏ này, đi lên trước không được đầu”

Kiểu Tâm Duy chỉ vào một ngã rẽ nhỏ, chỗ này gần công ty nên có khá quen thuộc: “Quay đầu xe đi thẳng qua con đường này là tới đường XX”

Nhưng Giang Hạo không nghe theo mà cứ đi tiếp, tới lúc không đi được thì dừng.

“Này, đằng trước có tai nạn xe, không biết sẽ bị chặn tới khi nào...

Anh xem đi, đằng sau có rất nhiều xe bị chặn rồi đấy, anh muốn tìm đường chết à?”

“Chúng ta có thời gian mà, hơn nữa phía trước có tai nạn xe, cảnh sát giao thông chưa tới, tôi phải đến xem một chút mới được”

Giang Hạo không nói nhiều, xuống xe chạy tới chỗ xảy ra sự cố.

Kiều Tâm Duy ôm mặt, nhìn người đàn ông chạy trong tuyết kia, cô thở dài, được rồi, đây là sứ mệnh của ngài Thủ trưởng.

Gió bên ngoài rất to, tuyết cũng lớn, từng đóa từng đóa rơi xuống đất.

Kiều Tâm Duy chống cằm nhìn Giang Hạo giao lộ.

Đầu tiên, anh sơ tán đám người trên xe buýt, sau đó chỉ huy giao thông ở ngã tư.

Trông anh như vậy không chỉ có sắc có hương mà còn rất đẹp trai, thậm chí có mấy cô gái còn cầm điện thoại chụp ảnh, chụp xong còn không chịu đi.

“Hừ, chưa thấy đàn ông à? Đám mê trai này!”

Kiều Tâm Duy rất khinh thường.

Nhiều xe nhiều người, trời lại rất lạnh, xe cảnh sát và xe cấp cứu đều bị chặn ở ngoài lại không vào được.

Cảnh sát chạy đến rất nhanh nhưng Giang Hạo lại đang chỉ huy, nhìn bộ dạng kia hẳn không đi được trong thời gian ngắn rối.

Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại chỗ ngồi phía sau, đó là áo khoác của Giang Hạo.

Anh đi vội nên không mặc áo khoác, ngay cả khăn quàng, mũ và khẩu trang cũng không mang, bây giờ là lúc tuyết rơi âm độ, anh không mang đồ giữ ấm mà đã ra ngoài rồi.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn xuống xe, đồng thời còn đem đồ giữ ấm cho Giang Hạo.

Bên ngoài rất lạnh, thở một hơi là phà ra khói trắng, cô giậm chân, tự nhủ với không khí: “Không phải tôi sợ anh ốm, mà sợ anh ốm rồi thì tôi phải hầu hạ anh”

Tai nạn rất nghiêm trọng, đầu xe con bị va dẹp, tài xế bị nhốt bên trong không cử động được.

Đội cứu viện đang nghĩ cách cứu người, quanh hiện trường cũng bị chặn lại.

“Cô ơi, cô không vào được đâu”

Kiều Tâm Duy bị cảnh sát ngăn ở ngoài, cô đành phải tìm bóng dáng của Giang Hạo, may mà chiều cao một mét tám lăm của anh cũng thuộc dạng đồ sộ trong đám cảnh sát nên cô tìm thấy rất nhanh.

“Giang Hạo, Giang Hạo, Giang Hạo ---”