*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng là Hạ Chính Đông, Nguyễn Tấn vừa thấy ông thì căng thẳng vô cùng, anh nghiêm túc nói: “Chú, ngại quá, bắt mọi người đợi cháu lâu như vậy.” Chút bất mãn của Hạ Chính Đông thật ra đã biến mất bởi sự chờ mong của mọi người trong nhà, nên khi Nguyễn Tân đến, mọi người trong nhà vui vẻ, ông không có lý do nào không vui
Nhưng làm người lớn vẫn phải có sự kiêu ngạo và tư thế: “Ừ, cậu biết thế là tốt
Vào đi, cậu không vào thì lớn bé cả nhà tôi đều phải đứng ngoài hứng gió cùng cậu.”
Hà Hoàn vui vẻ nói: “Đúng đúng, Tiểu Tân à, mau vào trong ngồi.” Hạ Chí3cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói: “Anh ấy mang theo đồ đạc tới, mọi người cứ nói mãi làm anh ấy không có cơ hội lấy ra.”
Nguyễn Tấn cười, xoay người đi ra cốp sau lấy vali, tất cả đều là quà tặng đắt tiền, ai cũng có phần.
Lần này Hà Hoàn cười không khép được miệng, cậu con rể này làm bà hài lòng lắm
Mặc dù Hạ Chính Đông không nói gì nhưng bàn đồ ăn to và ngon lành kia là minh chứng rõ ràng nhất: “Nguyễn Tấn, cậu nếm thử tay nghề của tôi
Chút tay nghề mèo cào của Tiểu chí còn có thể khiến cậu mê mẩn thì đồ ăn của tôi chắc đủ để làm0cậu bay lên trời.” Hà Hoàn nguýt chống: “Ông cứ nói đi.” “Không phải tôi nổ, sư đệ tôi làm đầu bếp chính tại khách sạn năm sao còn không bằng một nửa tài nghệ của tôi đấy.” Hạ Chính Đông gắp một miếng móng heo chưng tương cho Nguyễn Tân: “Nếm thử đi.” Nguyễn Tấn cắn một miếng, móng heo nhìn bóng mỡ nhưng tan ngay trong miệng, không ngán chút nào: “Dạ dạ dạ, cực kỳ ngon ạ.” Hạ Chí sắp cưới phun ra rồi, Nguyễn Tấn cũng không có nhiều từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói ngon đến cùng: “Ba, có thể cho anh ấy ăn bữa cơm đàng hoàng không? Khen ba một câu là5đủ rồi.” Hạ Chính Đông: “Hừ, con còn chưa lấy chồng đã nói chuyện giúp cậu ta rồi
ôi, con gái lớn không giữ được.” Nguyễn Tấn ăn bữa tối đầu tiên tại nhà họ Hạ trong tiếng cười hòa thuận vui vẻ với
Anh chưa từng được hưởng bầu không khí gia đình như vậy ở nhà mình
Sự tùy ý và vui vẻ này đều là những thứ mà anh đã mong chờ từ lâu
Sau bữa cơm tối, Hạ Chí giúp mẹ dọn dẹp và rửa bát ở bếp, mấy lần suýt làm vỡ bát
Hà Hoàn ghét bỏ nói: “Yên tâm đi, ba con không làm khó Tiểu Tân đâu.” Hạ Chí nghe thể thì ngại ngùng, cười để che giấu sự căng4thẳng của mình: “Mẹ, không phải con không yên tâm.”
“Con do mẹ sinh ra mà mẹ không hiểu con chắc? Con sắp đi với cậu ta rồi, ba con nhất định phải nói chuyện riêng với cậu ta.” Nói đến đây, trong lòng Hà Hoàn hơi không nỡ: “Chao ôi, con ở Hàng Châu đã không thường xuyên về nhà
Lần này đến Đô Thành thì chắc càng ít về hơn, ba mẹ không nỡ đầu, nhất là ba con đó.”
“Vâng, con biết
Mẹ, con xin lỗi.” “Đừng nói xin lỗi, con hạnh phúc là điều ba mẹ mong muốn nhất.”
Hạ Chí dựa vào vai mẹ nói: “Mẹ, con muốn khóc.” “Hừ, bây giờ mà đã muốn khóc rồi? Đợi hôm con đi rồi9hẵng khóc, sau này nhớ nhà mà không thể về nhà được thì hãy khóc.”
Hạ Chí khụt khịt mũi nói: “Con nhớ nhà thì sẽ về, dù sao giao thông rất thuận tiện mà.” “Đợi con ổn định chuyện bên đấy thì bắt đầu bàn chuyện kết hôn
Các con ở riêng là tốt nhất, ở chung với mẹ chồng rất dễ có xung đột mẹ chồng nàng dâu
Đến nhà cậu ấy thì con phải cười nhiều vào
Ba mẹ cậu ấy đều là cán bộ lâu năm, bệnh chung của mấy cán bộ lâu năm là nghiêm túc
Con cười nhiều, lễ phép một chút, giả bộ ngốc đúng lúc thì bọn họ sẽ không làm khó con đâu.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Tuổi của Tiểu Tân lớn rồi
Đàn ông ở tuổi như cậu ta chắc cũng có quá khứ
Sau này sống với nhau là chuyện hai người, đừng vì chuyện và người trong quá khứ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại
Tiểu Chí, sau này ở chung với Tiểu Tân, con đừng quá tùy hứng nhưng không thể quá yếu mềm, chịu oan ức nhỏ thì thôi nhưng chịu tủi nhục lớn thì phải nói cho ba mẹ
Mặc dù ba mẹ con không quyền không thể như nhà cậu ta, nhưng ít nhất ba mẹ cũng có chút tiếng tăm ở nơi này
Con về nhà chẳng chịu khổ được đâu, hiểu chưa?”
Hạ Chí lau nước mắt kháng nghị: “Mẹ, không phải mẹ bảo con đừng khóc à, nói nữa con khóc đó.”
“Thế thì con màu nước mắt quá đấy! Sau này nếu con sinh con gái, nuôi nấng khổ sở mới lớn được tầm này, sau đó con gái đi theo người khác thì con khóc đến chết à?” Hạ Chí vừa khóc vừa cười, trong ấn tượng của cô, mẹ luôn là người phụ nữ lạc quan thích cười
Sau này trải qua chuyện của em trai, mẹ trở nên im lặng hậm hực
May là mấy năm nay đều đã qua, mẹ vẫn rộng rãi thích cười như xưa
“Được rồi được rồi, không làm con khóc nữa
Như con nói đó, giao thông bây giờ thuận tiện rồi, thông tin cũng phát triển, có thể gọi điện thoại có thể gọi video, không được nữa thì mẹ đến Đô Thành tìm con
Người quê như mẹ hưởng sái của con gái, cũng đến thành phố lớn một lần cho biết
Ha ha, ngoan, đừng khóc.” Hạ Chí lau nước mắt, cô biết, mặc dù mẹ trông khá thoải mái nhưng khi nằm trong chăn, nhất định sẽ khóc nhiều lắm.
Trong nhà bếp là cảnh vừa khóc vừa cười, còn phong cách trong phòng đọc sách lại đột biến, Hạ Chính Đông và Nguyễn Tấn ngồi đối diện chơi cờ vây ba tiếng đồng hồ
Bây giờ rất ít người biết chơi cờ vây, nhất là người trẻ tuổi
Đã lâu rồi Hạ Chính Đông không gặp đối thủ nên mãi mới có thể chơi thoải mái như vậy
Hôm nay Nguyễn Tấn đột nhiên nhìn thấy bàn cờ vây, nói là anh biết chơi
Đúng lúc quá, Hạ Chính Đông lập tức kéo anh chơi cờ.
Hà Hoàn đến gõ cửa: “Hạ Chính Đông, ông nói gì với Tiểu Tân mà lâu thế?..
Trời ạ, hai người ở trong này lâu vậy là để chơi cờ à?”
Hạ Chính Đồng cầm cờ suy nghĩ nên đặt xuống đầu, cau mày nói: “Đừng làm phiền bọn tôi, chơi xong ván này sẽ trả người.” Hà Hoàn đi tới vỗ vai chồng nói: “Ông đừng làm Tiểu Tân mệt mỏi nữa
Buổi chiều nó mới xuống máy bay, huống hồ đã trễ thế này, bọn nó buồn ngủ.” Nguyễn Tấn cười nói: “Dì, cháu không sao ạ.” Hạ Chính Đông dừng tay, ném quân cờ: “Bỏ đi, tôi không thắng được ván này
Nào, bây giờ chúng ta nói chuyện cậu và Tiểu Chí.” Hà Hoàn kéo Nguyễn Tấn đứng dậy và nói: “Muốn nói thì để mai nói, hôm nay muộn rồi
Tiểu Tân, đi lên lầu tìm Tiểu Chí đi.”
Nguyễn Tấn bị đẩy ra khỏi phòng đọc sách, vừa ra ngoài thì thấy Hạ Chí đang đứng trên hành lang tầng trên nhìn anh: “Lên đây.” Anh nhanh chóng lên lầu, hỏi: “Có mỗi em ở trên lầu thôi hả?” “Üm.”
“Vậy chúng ta làm gì thì bên dưới có nghe được không?” “Chỉ cần không giậm chân thì chắc không nghe thấy.”
“Thể được, mau vào phòng đi.” Hạ Chí không nhịn được cười: “Này, anh vội vã đến thế à?” Nguyễn Tấn cũng cười: “Nghĩ gì thế? Anh vội đi tắm.” Mở cửa vào phòng, anh ôm lấy eo cô và bổ sung: “Tắm chung.” Hôm nay, Hạ Chí ngủ tới khi tự tỉnh
Mở mắt thì trời đã sáng choang, chẳng biết người bên cạnh đã biến đâu mất rồi
Cô vội vàng thay đồ rửa mặt, xuống lầu hỏi mẹ: “Mẹ, Nguyễn Tân đi đâu rồi ạ?” “À, sáng sớm đã theo ba con tới nông trại bắt cá rồi.”
Hạ Chỉ nhìn theo hướng mẹ chỉ thì thấy ao cá phía đối diện, có hai người đàn ông mặc đồ chống thấm một mảnh đang hợp sức kéo lưới đánh cá
“Mẹ, con đi xem thử.” “Ăn sáng rồi đi.”
“Không ăn, không ăn.”
Hạ Chí xoay người chạy đi xa, Hà Hoàn thở dài nhìn theo bóng lưng của con gái
Từ nhỏ tới lớn, bà chưa từng thấy con gái có hứng thú với việc bắt cá như vậy
Không khí vào sáng sớm ở vùng ngoại thành tươi mát, hoa thơm chim hót, trong nông trại chưa có người, yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ được tiếng côn trùng kêu rõ ràng
Hạ Chí hiểm khi về nhà một chuyến, càng ít đến nông trại của ba, cô đi sang bằng cầu gỗ, vừa đến thì thấy Nguyễn Tân đang kéo lưới đánh cá, ba cô đang cầm chiếc vợt to vớt cá lên, cá ao nhà mình nuôi nên con nào cũng tươi sống
“Ồ, Tiểu Chí đến rồi à?”
Hạ Chí cười: “Dạ, ba, con đến xem ba.”
Hạ Chính Đông ghen tị nói: “Ôi chà chà, quên đi, bình thường về nhà không thấy con đến đây xem ba, lúc này con đến là xem ba hay xem Nguyễn Tấn hả?” Hạ Chí ngại ngùng cười, đưa tay kéo lưới đánh cá: “Con cũng đến giúp mà.”
Hai bên dùng sức, lưới đánh cá càng kéo cao thì càng có nhiều cá lộ lên, giãy đành đạch trên mặt nước
Nguyễn Tấn kinh ngạc cảm thán: “Ồ, nhiều cá thật.”
Hạ Chí: “Đây không tính là nhiều đâu, thu hoạch vào mùa thu, một lưới còn nhiều hơn gấp mười lần, phải năm sáu người đàn ông mới kéo lên được.”
Nguyễn Tấn tò mò hỏi: “Trong này có cá gì thế?”
Hạ Chí: “Nhiều nhất là cá chuối, cá khác cũng có nhưng không nhiều
Ba em nấu cá chuối ngon nổi tiếng, cũng là món ăn đặc sản của nông trại này.” Hạ Chính Đông giơ tay là bắt được hai ba con cá chuối, lấy thùng nước lớn đựng, còn không thể đựng đầy quá, bởi vì đẩy quá cá chuối sẽ nhảy ra để trốn: “Hai đứa kéo mạnh lên, bắt thêm hai con nữa là đủ.”
Nguyễn Tấn kéo mạnh lưới lên một đoạn, cá trong lưới càng quẫy rào rạt
“Đủ rồi, buông lưới đi.” Hạ Chí buông tay ra, do lần cuối này dùng rất nhiều sức nên cơ bắp của hai cánh tay đã tê hết
Hạ Chính Đông xách thùng nước lên: “Nguyễn Tấn, cánh tay còn nâng được chứ?”
“Không sao ạ.” “Thế thì tốt, bình thường bắt cá phải để ba thằng nhóc mạnh khỏe của nông trại mới kéo được một mình cậu kéo lâu thể mà không kêu mệt nghĩa là sức khỏe cậu rất tốt.” Hạ Chí thì thầm nói: “Ba em đang kiểm tra anh đấy.”
Nguyễn Tấn cười ôn hòa: “Xem ra anh qua cửa rồi.”
Hạ Chính Đông đến gần, Nguyễn Tấn không nói lời thừa đi đến xách hộ thùng nước trong tay Hạ Chính Đông: “Bình thường cháu hay đi tập thể hình, nhưng làm những việc này có ý nghĩa hơn tập thể hình nhiều, hiệu quả cũng tốt
Chú, thùng nước này để đâu ạ?”
“Đằng trước có bể nước, đổ vào trong là được.” Hạ Chính Đông chỉ huy, có lao động miễn phí tốt thật.
Sau đó ba người lại đi bắt tôm, tôm sông tự nhiên nên con nào con nấy đều vừa to vừa mập
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tấn tiếp xúc với những thứ này, cảm thấy rất mới lạ.