Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 523: Dẫn bạn trai về ra mắt (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Ngày thường cô mặc đồ công sở, bây giờ cô mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, tươi trẻ và xinh đẹp, thanh lịch

Anh không thể dời mắt nổi

Thiết kế không tay để lộ cánh tay trắng nõn, cổ chữ V khéo léo lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thiết kế chiết eo càng tôn lên dáng người lả lướt của cô hơn.

Hạ Chí cực kì thích hợp mặc kiểu váy này, có lẽ sinh ra ở trấn nhỏ nên trên người cô có khí chất của những cô gái thanh mát thoát tục, không quá mức nổi bật nhưng lại khiến người ta rất thoải mái

“Quần áo mới à?”

“Đúng vậy, xinh không?”

“Xinh, cực kì xinh.” “Anh chỉ biết dỗ người.”

“Anh3nói thật mà.” Hạ Chí cười, hai gò má đỏ ửng, cô nói sang chuyện khác: “Đi thôi, em lái xe đến, đang đỗ ở bãi xe.” Nguyễn Tấn vừa đi vừa hỏi: “Xe ai thế?”

“Ba em.”

“Thảo nào...”

“Thảo nào cái gì?”

“Chỉ có ba em mới dám cho em mượn xe đi thôi.”

Hạ Chí giả vờ tức giận nhéo hông anh, nhìn vali của anh, cô gãi cằm hỏi: “Sao mang nhiều vali thế? Cồng kềnh lắm đó, em có vali mà?”

“Lần đầu đến nhà em sao đi tay không được? Không có thời gian mua ở đây nên đem đồ từ Đô Thành đến, thuận tiện mua cho em một cái để bỏ đồ

Thêm một cái thì em có thể để thêm ít0đồ, đỡ cho tới khi đó lại phân vân mang cái gì với không mang cái gì.”

“Anh nghĩ chu đáo thật

Anh mua gì thế?”

“Còn có thể có cái gì nữa? Chỉ có trà và tổ yến các kiểu thôi.”

Hạ Chí vừa nghe thì bật cười: “Anh hiểu mẹ em thật đấy.”

“Cái gì?”.

“Không có gì, mẹ em sẽ vui lắm đó.”

Nguyễn Tân nở nụ cười đắc ý, tự tin bảo: “Mẹ em nhất định sẽ vui vẻ, bình thường chỉ gọi video thôi mà đã thích anh vậy rồi.”

“Bảnh chọe quá!”

Vừa đi vừa nói đã đến chỗ đỗ xe, Hạ Chí chủ động xách vali bỏ vào cốp sau

Lúc này ánh sáng tối tăm, bốn bề im ắng, nhìn bóng hình xinh đẹp của5cô, Nguyễn Tấn hơi kích động, bước vội đến ôm cô từ đằng sau

Bờ môi lạnh lẽo của anh dừng trên xương bả vai của cô, ngón tay phủ lên cổ áo cổ, đầu ngón tay trêu đùa nơi xương quai xanh của cô

Hạ Chí trốn tránh: “Nhột, đừng nghịch nữa.”

Nguyễn Tấn kéo cô lại, lần này anh ôm cô thật chặt, xoay đầu cô lại rồi hôn lên môi cô

Hạ Chí dựa lưng vào ngực anh, ngửa đầu ra sau, không kìm lòng được đáp lại nụ hôn của anh

Cô bỗng cảm thấy đây chắc hẳn là cảm giác “tiểu biệt thắng tân hôn” chăng

Bãi đậu xe rất trống trải, từ rất xa có tiếng người nói chuyện

Hạ Chí cuống lên, đẩy4anh ra và bảo: “Có người đến.” Nguyễn Tấn nhanh chóng bỏ vali vào cốp xe rồi kéo cô chui vào ghế sau

Địa phương xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, trải nghiệm xa lạ mang lại cho họ sự mới lạ và kích thích

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Chí sợ tới mức trợn to mắt, cô thì thầm: “Chắc chắn là mẹ em gọi.” Nói xong, cô tìm điện thoại và bấm nút nghe: “Alo, mẹ ạ.” Cô mím môi, cố gắng điều hòa hơi thở.

Hà Hoàn hỏi qua điện thoại: “Đã đón được chưa?” “Vừa đón được ạ, đang chuẩn bị lái xe.” “Thế thì tốt, các con đi đường chú ý cẩn thận, mẹ chờ.”

“Dạ.”

Còn chưa cúp9điện thoại mà Nguyễn Tấn đã đột nhiên mút mạnh, Hạ Chỉ rên lên, cô quay đầu trùng anh rồi vội cúp máy, hi vọng mẹ không nghe thấy

Nếu không có sẽ không còn mặt mũi để về nhà nữa.

Nguyễn Tấn bật cười, dáng vẻ đỏ mặt vì tức giận của cô rất đáng yêu.

“Mẹ em nói gì?”

“Bảo chúng ta về nhà chú ý cẩn thận..

Nhanh lên, người nhà của em đều đang đợi chúng ta về...”

Nguyễn Tấn ôm cô, động tình cắn vào gáy của cô

Hạ Chí lắc đầu: “Đừng, để mẹ em thấy sẽ cười em chết mất..

anh mau lên...” Nguyễn Tấn nỉ non bên tai cô: “Đợi tối nay anh sẽ xử em cẩn thận.”

Chỉ một câu nói này làm Hạ Chí đỏ mặt, đã nhiều năm rồi nhưng mặt cô vẫn dễ đỏ như thế Trên đường về nhà, Nguyễn Tấn lái xe, anh thật sự không muốn lo lắng và đề phòng ngồi ở ghế phụ nhìn Hạ Chí lái xe, thà tự mình lại còn thoải mái hơn

Dọc đường, Hạ Chí nói sơ tình hình trong nhà cho anh nghe, cũng kể sắp xếp hai ngày cuối tuần thể nào

“Tối nay chúng ta ăn cơm nhà em, bác cả và chú út sẽ sang chơi tâm sự.”

“Ngày mai đến nhà bà ngoại em, ông bà ngoại, cậu, còn có dì cả và dì út của em nữa, sẽ ăn cơm chung với nhau, cả đại gia đình đó

Người lớn trong nhà không yên tâm về em khi biết em xa nhà, nhất là ông bà ngoại em, nhất định sẽ dặn dò anh nhiều lắm

Tới khi đó anh đừng thấy phiền nhé.”

“Sao có thể chứ? Nên như vậy mà.” “Ngày mai sẽ có nhà cô cả, còn có mấy anh chị em họ đến nữa, người trẻ tuổi nói chuyện khá thoáng

Tới lúc đó anh cẩn thận một chút, đừng cái gì cũng bô bô ra ngoài.” Nguyễn Tấn cười, cố ý hỏi: “Có gì không thể nói hả?”

“Đương nhiên, chuyện riêng tư là không thể nói ra, anh hiểu mà.”

“Anh không hiểu.”

“Hừ, xem như em chưa nói

Anh tập trung lái xe đi.” Nguyễn Tấn càng cười đắc ý hơn, than thở: “Xem ra mẹ em mời đủ cả dòng họ em luôn rồi.” “Đương nhiên, anh phải biết, em là cô gái độc thân duy nhất còn lại trong nhà, mấy em trai em gái nhà em đã kết hôn hết rồi.” Nói xong, Hạ Chí hơi mất mát: “Đương nhiên là trừ Tiểu Thiên ra.”

Nguyễn Tấn dùng một tay rảnh sờ đầu cô, an ủi: “Không sao, sau này anh sẽ cùng em chăm sóc Tiểu Thiên.” “Ừm..” Bỏ qua sự mất mát đó, Hạ Chí tiếp tục nói: “Đám người trẻ trong nhà em ấy, chỉ cần năm nào ai dẫn người yêu về thì mọi người sẽ đẩy mọi sự chú ý lên người em, áp lực của mẹ em lớn lắm

Lần này tới phiên em nên mẹ vui lắm luôn.”

Nguyễn Tấn thề son sắt: “Anh sẽ thể hiện thật tốt để không làm mất mặt em và mẹ em.”

Hạ Chí gật đầu nói: “Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Xe lái thẳng một mạch trên đường cao tốc, một tiếng sau đã rời xa thành phố lớn ồn ào, phong cảnh hai bên đường đã chuyển thành những mảnh ruộng xanh lục thay vì những ngôi nhà cao tầng.

Thị trấn nhỏ của Giang Nam mát mẻ hơn thành phố nhiều, dù đang là ngày hè nóng bức đi chăng nữa

Xe lái vào một con đường xi măng, hai bên đường là cây lớn sum suê, che chắn ánh nắng độc hại, chỉ để lại bóng nắng loang lổ, đi qua dưới bóng cây rất mát mẻ

Nguyễn Tấn mở cửa sổ xe để gió thổi vào, hít một hơi thật sâu và cảm thấy cả người tràn ngập sức sống

Anh nói: “Nơi này thoải mái hơn thành phố nhiều, sau này về hưu thì tới đây dưỡng lão là tốt nhất.”

“Bây giờ anh đã muốn về hưu rồi? À đúng rồi, anh cũng sắp bốn chục rồi, cách tuổi về hưu không xa nữa.” “.” Mặt Nguyễn Tân đầy vạch đen, không lời gì để nói: “Em đừng chỉ đem tuổi ra nói anh, anh lớn tuổi nhưng trông vẫn còn trẻ trung lắm.” Hạ Chí che miệng cười không ngừng được: “Em thấy anh xấu xí và tưởng bở thì có.”

Nguyễn Tấn giả bộ tức giận và nói gằn từng chữ: “Ở nhà mấy ngày mà to gan lên rồi nhỉ?” Nói xong, anh lại cười dịu dàng: “Nhưng thế cũng tốt, anh hi vọng em cứ là chính mình.”

Hạ Chí cười vui vẻ, ôm bụng thở không ra hơi, cứ như bị chọc đúng huyệt cười

Cả đường đi rất vui vẻ

Mặt trời chuyển về phía Tây, màu vàng đỏ cũng chiếu xiên xiên, Hạ Chí dẫn Nguyễn Tấn về nhà giữa màu đỏ vàng chạng vạng.

Cả nhà, bao gồm mấy hàng xóm thân quen cũng đến cửa đón.

Hà Hoàn đứng đằng trước, vừa dắt tay Tiểu Thiên, vừa vui vẻ nhìn chiếc xe từ xa đến gần.

Nguyễn Tấn lái xe không cần Hạ Chí chỉ anh cũng biết là căn nhà nào

Đó là căn nhà nhỏ ba tầng, bên ngoài có xây một cái tường cao, sân vườn khá lớn và cũng rất sạch sẽ

Bên trái tường rào là một giàn nho, bây giờ đang là mùa nho nên từng chùm nho vừa to vừa đen trĩu nặng trên cành

Bên phải là một hồ nước lớn, bên kia hổ là một trang trại không nhỏ, nhìn lướt sang thấy đầy đèn lồng.

Lúc này Nguyễn Tân mới phát hiện, là anh trèo cao lên Hạ Chí rồi.

“Anh căng thẳng à?” Hạ Chí hỏi.

“Hơi hơi, người nhà em đông quá.”

Hạ Chí ngại ngùng nói: “Những người kia là hàng xóm cạnh nhà, chắc là đều đến xem náo nhiệt, mẹ em thật là..

xin lỗi anh.” Nguyễn Tấn nhéo má cô, dịu dàng nói: “Không sao, không cần xin lỗi, ngược lại anh thấy rất vinh dự vì được nhà em xem trọng như vậy.” Xuống xe, Hạ Chí kéo tay Nguyễn Tấn tới trước mặt người nhà, chính thức giới thiệu: “Mẹ, đây là Nguyễn Tân.”

“Chào dì ạ.” Hà Hoàn nhìn Nguyễn Tấn, cười không khép được miệng, chàng rể này đẹp trai hơn trong video nhiều, cao ráo, hình tượng tốt, cũng thân thiện: “Chào cháu, chào cháu, mãi mới gặp được người thật.” “Chào Tiểu Thiên.”

Hạ Thiên đứng sau lưng mẹ, lần đầu thấy Nguyễn Tân nên hơi thẹn thùng, cậu gãi đầu cười và trốn ra sau.

Hạ Chí: “Tiểu Thiên, anh ấy là anh Tân, không phải ngày nào em cũng kêu muốn chơi với anh Tân à?”

Hạ Thiên nói nhỏ: “Anh Tân chơi xếp gỗ với em nhé? Anh có thể xếp cho em ngôi nhà cao chọc trời không?”