*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao thế? Em còn khách sáo với anh thể làm gì?” Giang Hạo cười trêu, “Bà bụng bự, có cần anh đưa giấy vệ sinh cho em không?” Kiều Tâm Duy không muốn bị anh trên tiếp, cô nhanh nhẹn lau chùi rồi đứng dậy kéo quần, kiêu ngạo đi ra trước mặt anh, ai sợ ai hả? Lâm Thái Âm đợi sẵn ở ngoài cổng bệnh viện từ sớm, bà đã liên hệ với bác sĩ tốt nhất khoa sản, trong tay còn xách một hộp giữ ẩm.
Xe Giang Hạo vừa tới gần là bà đã nhìn thấy. “Tâm Duy, các con đã ăn sáng chưa?” Lâm Thái Âm vừa mở miệng đã quan tâm hỏi họ ăn sáng chưa, ánh mắt và giọng2điệu kia quả thực khác hẳn ngày thường.
Kiều Tâm Duy được thương mà sợ, “Mẹ, chúng con đều ăn rồi, sáng ra A Hạo có nấu.”
Lâm Thái Âm không tin, “Nó cũng có thể nấu được? Nó nấu có ăn được không? Đây là cháo gà với sò khô, tốt cho cả bà bầu và thai nhi, Hi Bảo cũng thích ăn, hai đứa đem về ăn đi.” Giang Hạo đặt hộp giữ ẩm vào xe, “Mẹ phải tin vào tài nấu nướng của con, hôm nào con nấu cho mẹ ăn thử là biết.” Hi Bảo giơ tay làm chứng, “Bà nội, ba nấu ăn ngon lắm, bà chưa được ăn ạ?” Mặt Lâm Thái Âm lại tràn đầy vẻ đáng thương, “Đúng thế,8bà nội không có phúc ăn cơm do con trai nâu.” Giang Hạo xin tha, “Ôi mẹ của con ơi, hôm nay mẹ về nhà chúng con, để con trai của mẹ tự tay nấu cho mẹ một bữa được không?”
Lâm Thái Âm khinh thường, “Hôm nay thì thôi, chiều nay mẹ có hẹn đi đánh bài rồi... Ấy con đỡ Tấm Duy cẩn thận, giờ này người ta ra vào nhiều, đi còn nhanh nữa, đừng để bị đụng phải.”
Giang Hạo cười ôm eo Kiều Tâm Duy, “Vâng, có con che chở rồi, không bị đụng đâu.”
Hi Bảo cũng cầm tay mẹ và nói, “Mẹ, con đỡ mẹ, mẹ đi từ từ.”
Mặt Kiều Tâm Duy tràn đầy tươi cười, đây có lẽ chính là6đãi ngộ Hoàng hậu mười tháng sắp tới của cô, trước kia không được hưởng, bây giờ đã cảm nhận được rồi, cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được yêu thương và chăm sóc không giới hạn như vậy.
Vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến phòng kiểm tra. Khi màn hình xuất hiện hình ảnh đen trắng mơ hồ, mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, ngay cả Hi Bảo cũng nhìn chằm chằm, “Ba, em gái ở đâu ạ?” Bác sĩ Trương giới thiệu: “Đây là phôi thai, nhìn kích cỡ chắc là khoảng 6 tuần. Bé cưng phát triển rất tốt, đã có tim thai. Xem này, tim thai đang đập, rất rõ ràng.”
Giang Hạo mở to hai mắt nhìn,3cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất căng thẳng. Hi Bảo lại hỏi: “Mặt của em gái trông như thế nào ạ?” Bác sĩ Trương: “Cậu bạn nhỏ, bây giờ còn chưa biết em gái hay em trai đâu, bây giờ chưa nhìn rõ gì cả. Cháu muốn em gái hay em trai?”
Hi Bảo đáp không cần suy nghĩ: “Em gái, ba nói là em gái, cháu tin ba.” Lâm Thái Âm sờ đầu cháu trai, cười nói: “Đã có một thằng nhóc rồi nên hi vọng lần này là con gái. Con gái tốt lắm, sinh con trai là sinh cho người khác, con gái mới tri kỷ.” Đây là lời tuyên bố đầy kinh nghiệm của bà đó. Giang Hạo vỗ vai mẹ,5nói với giọng điệu làm nũng, “Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi, chỉ cần mẹ bằng lòng, chỉ cần mẹ bớt soi mói, Tâm Duy cũng có thể tri kỷ với mẹ như con gái mà.” Lâm Thái Âm đánh khẽ Giang Hạo, liếc nhìn khuôn mặt có ý cười của Kiều Tâm Duy, bà bỗng hơi ngượng ngùng, vội dời tầm mắt đi, “Con đó, bớt cái miệng lại, nghe bác sĩ Trương nói thế nào đi.”
Bác sĩ Trương, “Không thành vấn đề, kích cỡ phát triển đều bình thường. Đây là thai thứ hai của cô, nên chú ý cái gì hẳn là không cần tôi nói thêm nữa nhỉ? Nghỉ ngơi thật tốt là không thành vấn đề.”
Giang Hạo nói, “Bác sĩ Trương, cô ấy hay bị ngất, huyết áp khá thấp.” “À, tôi có xem bệnh án, bởi vì não của phụ nữ có thai rất nhạy cảm với oxy, nếu thiếu oxy thì sẽ dễ xuất hiện tình trạng chóng mặt. Giai đoạn đầu khi mang thai hay gặp điều đó, chú ý nhiều hơn một chút là không thành vấn đề. Huyết áp thấp thì ăn nhiều táo đỏ, gan heo, đậu đỏ bồi bổ là được, không có gì đáng ngại.”
Lâm Thái Âm: “Cháo gà với sò khô có ăn được không?” Bác sĩ Trương: “Có thể, sò khô là hải sản, nấu với lòng trắng trứng rất tốt cho sự phát triển của thai nhi.” Lâm Thái Âm cười yên lòng, “Tôi biết rồi, về nhà lại nấu táo đỏ cho con bé.”
Giang Hạo và Kiều Tâm Duy cười, trẻ con chính là mối ràng buộc tốt nhất giữa các thành viên trong gia đình, cho dù mẹ chồng đổi thái độ vì đứa trẻ nhưng như vậy cũng rất tốt. Sau khi kiểm tra xong, họ tới khoa sản thăm Tiểu Chi. Tiểu Chi sinh mổ, sinh lúc hai giờ đêm, bây giờ vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy, sắc mặt cực kém, không có chút tinh thần nào. Những đứa trẻ rất đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, nằm ngủ trong tã lót liên tục chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt vẫn chưa mở, ngón tay lộ ra ngoài, nho nhỏ, cong cong. Thằng bé được mẹ của Trương Viễn bể, là một đứa cháu trai mập mạp nên bà ấy vui tới mức không nỡ buông tay.
Mọi người vây quanh nhìn thằng bé, Lâm Thái Âm cũng muốn bể nhưng không dám.
Bà Trương: “Bà Giang, không sao, bà bể thử đi.” Lâm Thái Âm bế đứa trẻ, cả người cứng đờ, cảm giác này rất kì diệu, bà nhớ lại lúc sinh Giang Hạo, Giang Hạo cũng như thế này, một quả cầu thịt nho nhỏ, vừa nhỏ vừa mềm.
Biết họ cũng tới khám thai, bà Trương nói, “Bà Giang, bà cứ xem như luyện tập trước, không lâu nữa lại có cháu bế rồi.”
Lâm Thái Âm ôm đứa bé không dám nói lớn, “Đúng thế, cũng phải luyện tay nghề bể cháu, thằng bé nặng thật đấy!” Mọi người vây quanh đứa trẻ mà bỏ quên Tiểu Chi, chỉ có Kiều Tâm Duy ngồi bên giường cô, “Tiểu Chi, cậu thấy sao rồi?” Tiểu Chi chớp mắt, có một loại cảm giác như sống không bằng chết, cô uể oải nói, “Đánh chết mình cũng không sinh lần hai đâu.”
“Đau lắm hả?”
“Hết gây tê thì thấy đau hơn lúc sinh nhiều.” Tiểu Chi không thể sinh thường nên phải chuyển sang sinh mổ, đau từng cơn trước khi sinh và đau mổ sau khi sinh cô đều phải chịu hết, cô đã đi hai vòng qua cửa sống chết rồi. “Tiểu Chi nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chịu khó hết mấy hôm là được, đứa bé rất đáng yêu, nghĩ đến con thì hết thảy đều đáng giá.”