*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Hạo gật đầu: “Mẹ phê bình rõ nhiều, lần tới anh sẽ chú ý, làm mấy món vừa lành mạnh vừa ngon mắt.” “.” Thôi bỏ đi, không nói nữa, vẫn nên ăn cơm vậy.
Hôm nay, Tại Hi ngủ rất sớm, có lẽ là sớm hơn nửa tiếng so với bình thường, nhưng giấc ngủ lại không yên, gương mặt có vẻ khó chịu, trong lòng cũng sợ hãi. Kiều Tâm Duy vẫn ở bên bé, nhìn con trai hơi nhíu mày, cô cũng rất đau lòng.
Nhớ lại ngày hôm nay giống như nằm mơ, tất cả đều không thể khống chế, thình lình xảy ra, cô bình tĩnh suy ngẫm, cuộc sống hiện giờ đối với Tại Hi đúng thật là không tốt. Cô muốn cho con trai cuộc sống yên ổn và hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp, nhưng sự thật thường2hay đi ngược lại, cả sự an toàn cá nhân cơ bản nhất của con mà cô cũng không bảo đảm được, chính mình còn gặp phải nguy cơ thất nghiệp. Đầu tiên là bị bắt cóc một lần, sau đó là vô tội bị đánh một lần, Kiều Tâm Duy thực sự cảm thấy người làm mẹ như mình rất thất bại.
Nghĩ đến chỗ tủi thân, cô lặng lẽ chảy nước mắt. Tại Hi ngủ say, Kiều Tâm Duy nhìn khe cửa, bên ngoài còn loáng thoáng tia sáng, cô biết Giang Hạo vẫn ở bên ngoài. Cô khẽ đứng dậy ra khỏi phòng, nhìn thấy Giang Hạo đang ngồi ở phòng khách xem di động, TV cũng đang mở, lúc sáng lúc tối. “Ngủ rồi à?” Giang Hạo thầm thì hỏi.
Cô gật đầu, lẳng lặng ngồi bên cạnh anh. Giang Hạo đã nhìn6ra, chắc chắn là cô có chuyện muốn nói, anh đặt di động xuống, quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi nghe điện thoại của lãnh đạo ở cơ quan thì em cứ rầu rĩ không vui, làm sao vậy?”
“Không có rầu rĩ không vui.”
“Em không lừa được anh, anh quá hiểu em rồi.” “Anh hiểu tôi được bao nhiêu, từ khi quen biết tới nay, thời gian chúng ta xa nhau còn nhiều hơn thời gian ở bên nhau, anh có thể hiểu tố được bao nhiêu? Hơn nữa, con người rồi cũng sẽ thay đổi.”
Giang Hạo hơi sửng sốt, rút lại lời vừa mới nói: “Được, anh không tranh cãi với em, em nói cái gì thì là cái đó.”
“Giang Hạo, cái gì gọi là không tranh cãi với tôi, tôi nói cái gì thì là cái đó, giống như anh3đang nhượng bộ vậy, tôi nói sai ư? Vì sao anh luôn mang dáng vẻ là có lý, là tôi khiến chúng ta trở nên như bây giờ à?” Thấy cô bắt đầu có vẻ so đo, Giang Hạo hơi bất đắc dĩ, chợt không biết phải nói thế nào.
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, lấy lại lý trí, cô biết là mình quá tức giận: “Tâm trạng của tôi đang rất rối, buột miệng thôi, anh đừng để ý.”.
“Không sao, em có thể trút bực tức vào anh, anh rất vui.” “Anh...” Suýt nữa là Kiều Tâm Duy lại muốn nổi bão tiếp, dằn cơn giận xuống, cô đưa lưng về phía anh, thở dài thật sâu. Phòng khách rất yên tĩnh, TV vẫn luôn để ở trạng thái tắt tiếng, chỉ có ánh sáng nhá lên nhấp nha nhấp nháy, tiếng bước9chân của người đi đường dưới lầu cũng nghe thấy rõ ràng. Giang Hạo nhìn cô, nương theo ánh sáng nhấp nháy lúc sáng lúc tối của TV, anh nhìn thấy một bên mặt cúi xuống của cô và bả vai đang run rẩy. Thay đổi cái gì mà thay đổi, vẫn mạnh miệng như vậy, vẫn cứ thích thể hiện như vậy, vẫn thích khóc thầm. Giang Hạo giả vờ duỗi lưng, bàn tay cố ý vô tình mà đặt trên lưng ghế sofa, mấy lần anh muốn đặt tay lên vai cô nhưng đều từ bỏ, tay anh cứ đờ ra đó.
Anh rút khăn giấy đưa cho cô, cô nhận lấy lau nước mắt, hết thảy động tác đều ăn ý và tự nhiên như vậy. “Trở về với anh đi.” “Không.” “Vậy anh ở lại đây cùng với em.” “Không cần.”
“Con cần4nhập hộ khẩu.” “Thì anh tách hộ khẩu của tôi ra đi, con phải ở cùng tôi, chết cũng không rời nhau.” Giang Hạo nghiêm túc nói: “Không bắt em tách khỏi con, hộ khẩu theo em, em ở đâu thì con ở đó.” “Hộ khẩu của tôi đang ở chỗ anh, anh đừng có vòng vo!”
“Em có nghe nói đến chuyện ly hôn không rời nhà chưa? Em không muốn phục hôn, anh sẽ không ép em, nhưng vì con, em hãy suy xét đến đề nghị của anh, em coi như chúng ta là ly hôn không rời nhà được không?”
Kiều Tâm Duy nói thẳng: “Tôi biết anh tính toán chuyện gì trong bụng, anh nằm mơ đi, tôi không thể ở bên anh nữa đâu.”
Trái tim Giang Hạo lại bị đâm một dao, nhưng không sao cả, một dao không đâm chết được nhiệt tình của anh, anh nghiêm túc phân tích: “Anh thể mình sẽ không ép buộc em, bao gồm cả việc khi nào để Hi Bảo biết anh là ba của con đều theo ý em cả. Nếu như cả đời em không định nói cho con biết, vậy thì cả đời anh sẽ làm chủ của thằng bé”
Giờ này khắc này, Kiều Tâm Duy còn bác bỏ cũng chẳng ăn thua gì, anh vốn không để ý tới lời bác bỏ của cô.
“Anh cũng có nghĩa vụ nuôi nấng Hi Bảo, coi như em có thêm một người chia sẻ giúp mình, anh chi tiền, em bỏ sức, như vậy không được sao?”
Im lặng trong chốc lát, anh hỏi ngược lại: “Đổi vị trí tự hỏi một chút đi, nếu là em, em biết rõ mình có đứa con trai này, em có làm được việc mặc kệ con không hỏi không màng không? Em có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của anh không? Đừng để anh cảm thấy mình chỉ là người cung cấp nòi giống có được không?”
Kiều Tâm Duy quay lại trùng, anh cười gãi tóc: “Anh nói không đúng sao? Không đúng chỗ nào?” “Mặc kệ anh.” “Ha ha, vậy anh nói tiếp.” Giang Hạo đã tôi luyện được khả năng da mặt dày vô địch: “Em xem nhà trước của chúng ta, đường sá tốt, hoàn cảnh cũng tốt, nhà trẻ cho cán bộ quân khu ở ngay trong tiểu khu, rất an toàn, trường tiểu học, cấp hai đều ở gần đó, sau này đi học đều không thành vấn đề.”
“Còn nữa, Hi Bảo đi học rồi, thời gian tự do của em cũng nhiều hơn, muốn làm gì thì làm cái đó, không tốt ư? Em hà tất phải gánh vác tất cả trách nhiệm trên vai của mình? Không trông nom tốt được cho Hi Bảo, còn khiến bản thân mệt muốn chết. Em nói xem?”
Kiều Tâm Duy vẫn ngoảnh đầu đi như cũ, đương nhiên cô biết Giang Hạo đều suy xét cho mẹ con cô, chỉ là chút kiêu ngạo trong lòng cô không cho phép cô cúi đầu. “Nói đi cũng phải nói lại, chúng tôi cũng không thể không ở lại Lâm Châu, ở đây tôi còn có công việc, cơ quan vẫn chưa nói sa thải tôi. Còn về chuyện Hi Bảo đi nhà trẻ, anh chịu để tối tách hộ khẩu ra là tôi có thể xử lý được rồi.”
“Em cho rằng chỉ cần có hộ khẩu, nhà trẻ sẽ nhận ư? Chúng ta ly hôn sắp bốn năm rồi, hộ khẩu có cho con nhập vào hay không cũng là một vấn đề khác, mặc dù đăng ký được, nhà trẻ nào mà không cần tìm quan hệ? Các em là hộ khẩu ngoại lai, nào có dễ dàng cho Hi Bảo đi học như vậy chứ?”
“Tôi chuyển hộ khẩu về Giang Nam, Lâm Châu không ở tiếp được thì chúng tôi đi Giang Nam” “Em nói chuyển về Giang Nam là chuyển về Giang Nam được? Em đã tìm hiểu thử hay chưa, có cho phép như vậy thật không?”
“.” Kiều Tâm Duy nghẹn lời, đúng thật là cô chưa từng tìm hiểu: “Tôi vốn có hộ khẩu ở Giang Nam, sao không thể chuyển về?”
“Hộ khẩu là thứ em có thể tùy tiện chuyển đi sao? Em đã chuyển đến thủ đô mấy năm rồi, mười mấy năm nhỉ, lại muốn chuyển về Giang Nam, em coi chuyển hộ khẩu là trò chơi à?”
Tranh qua cãi lại chọc cho Kiều Tâm Duy nổi giận: “Ba tôi là người Giang Nam, sao tôi không thể chuyển trở về lại?”
“Ba nào của em? Ba ruột của em đã qua đời từ lâu, hộ khẩu cũng không còn nữa rồi, ba dượng của em ở thủ đô, em ở Giang Nam không nhà không đất, có chải vuốt cỡ nào cũng không moi ra được nửa cọng lông quan hệ với Giang Nam, em còn muốn chuyển hộ khẩu về Giang Nam?” “Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!” Kiều Tâm Duy cất cao giọng, tức chết rồi. Giang Hạo khựng lại, nở nụ cười: “Ấy, lời này của em sao nói giống Hi Bảo thế nhỉ?”
“Giang Hạo, anh có bỏ cái thói đáng ghét đó không?!” “Được được được, suyt, nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức con.” Kiều Tâm Duy quay đầu sang một bên, tức giận đến nỗi không muốn nói nữa.
Giang Hạo vẫn đang cười, nhịn rồi, nhưng mà nhịn không được, anh bắt đầu học theo giọng điệu của Hi Bảo, đề thấp giọng nói: “Con không muốn nói chuyện với mẹ, con không thích, mẹ đừng nói nữa, hừ, mẹ, mẹ đừng nói chuyện với con, con không thích.”
“...” Kiều Tâm Duy đúng là hỗn loạn trong gió mà, người đàn ông này thật là!!! Giang Hạo tự chơi tự đùa một lúc, thấy cô không đáp lời, anh cũng thức thời dừng lại: “Suy xét lại kỹ lời anh nói đi.” Lại là giọng điệu nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn: “Không tính toán vì mình thì cũng phải tính toán vì con.”
Kiều Tâm Duy đang nổi nóng, cô nói: “Tôi còn trẻ thì sợ cái gì, tôi cũng không tin một Hồng Xuân Yến còn có thể đánh đổ được mình!” Nói xong, cô đứng dậy luôn, cũng không quay đầu lại mà đi vào toilet rửa mặt.
Giang Hạo ngơ ngác ngồi ở đó, một dao này cũng đủ đau rồi, một câu tôi còn trẻ tôi sợ gì của cô đã chọc vào chỗ đau nhất của anh. Anh không còn trẻ nữa, đây là sự thật mà dù anh có cố gắng nữa cũng không thể thay đổi được. Hôm sau, Kiều Tâm Duy sửa soạn tỉ mỉ, tinh thần phấn chấn đi đến cơ quan. Cả văn phòng bừa bộn, mức độ hỗn loạn nhiều đến nỗi vượt ngoài dự đoán của cô. Hồng Xuân Yến lật ngược cả bàn làm việc lên, một chiếc máy photocopy lớn cũng nằm xiêu vẹo giữa đường, rất nhiều hồ sơ tài liệu rơi vãi đẩy đất, bên trên còn có dấu chân dơ bẩn giẫm đạp. Cô nghĩ, chắc hôm qua ồn ào đến rất muộn nên mới không thu dọn tàn cục này.
Mọi người đều đến làm khá đúng giờ, Mã Lệ Lệ thấy Kiều Tâm Duy đứng ngẩn ra ở trên hành lang thì đi tới nói: “Hồng Xuân Yến đúng là giống như đồ điện, lật ngược cái bàn lên trước mặt chủ nhiệm Thái, nếu không bọn chị cũng chẳng báo cảnh sát, nói ra ngoài cũng là gây tiếng xấu về thư viện của chúng ta.”
Kiều Tâm Duy cảm thán nói: “Chị ta đúng là kẻ điên.” “Còn không phải sao, đúng rồi, Hi Bảo sao rồi?” “Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà mặt sưng phù lên như đầu heo, sáng ra rửa mặt cũng khóc cả buổi.” Cô nghe thấy phía sau có tiếng của chủ nhiệm Thái truyền đến nên nói: “Chị Lệ Lệ, em đi tìm chủ nhiệm Thái đã.”