Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 278




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Bị một đồng nghiệp ngang ngược vô lý đánh” “Ồ, là chuyện của người lớn liên lụy đến trẻ con.” Kiều Tâm Duy hổ thẹn không thôi, giờ phút này, cô ý thức được một cách sâu sắc, trẻ con yếu ớt đến mức nào, bé cần một bến cảng an toàn ấm áp, là cô ích kỷ mới có thể đẩy con đến nơi đầu sóng ngọn gió này, cô hối hận vuốt tay Tại Hi và nói: “Phải, là tôi liên lụy đến con.” Tại Hi nhìn mẹ chảy nước mắt, nóng nảy, vươn tay muốn lau cho cô, “Mẹ ơi mẹ, sao mẹ khóc ạ, ai bắt nạt mẹ thế?” Bác sĩ cười khẽ: “Ừ, bé con quan tâm mẹ cháu như vậy2à, tốt lắm, nào, ngẩng đầu lên, bây giờ bác muốn kiểm tra mũi của cháu một chút.” Bác sĩ dùng miếng bông lau máu mũi, rồi dùng đèn pin soi và nói: “Mũi không sao, không phải xuất huyết trong, miệng vết thương ở bên ngoài, chỉ bị dập thôi, cháu xem, đây là dấu móng tay, đây là da.” “Á á á, bác ơi, đau!” Kiều Tâm Duy đè lại tay Tại Hi: “Đừng nhúc nhích, để bác kiểm tra đàng hoàng, không sao là tốt rồi.”

Bác sĩ lại nói: “Bé con, nào, há miệng ra nào.”

Tại Hi rất nghe lời, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn chịu đau há miệng ra.

Bác sĩ kiểm tra xong mũi, cổ họng, tai, đều không sao cả,6hỏi bé cái gì bé sẽ lanh lợi trả lời cái đó. Cuối cùng coi như là sợ bóng sợ gió một hồi, Tại Hi chỉ bị thương một chút ngoài da. Giang Hạo ở bên ngoài chờ đến nóng ruột, nhìn thấy cửa mở, anh bước lên trước tiên, chỉ thấy bên mặt trái của Tại Hi, còn cả trên cằm, đều được thoa thuốc khử trùng, cả khuôn mặt đều có màu vàng nghệ loang lổ, cằm bị rách, giờ đang bẩm một mảng rất lớn, băng gạc cũng không che hết được. “Không sao chứ?” “May mắn đều là vết thương ngoài.” “Có cần chụp CT không? Va vào đầu cũng không phải là chuyện nhỏ.”

“Bây giờ sẽ đi chụp, bác sĩ nói3chắc là không sao, chụp thử để càng yên tâm hơn, nhưng mà phải đi nhanh lên, phòng chụp CT sắp nghỉ rồi.” Giang Hạo gật đầu, bể lấy Tại Hi: “Hi Bảo, để chú ôm, mẹ bể mệt rồi... có đau không?” Cảm xúc của Tại Hi rất sa sút, lắc đầu không nói lời nào, chỉ cố sức ôm chặt lấy cổ người lớn, chụp CT gì đó có vẻ rất khủng khiếp. Giang Hạo vừa vỗ lưng bé, vừa dịu dàng nói: “Hi Bảo đừng sợ, chụp CT không đau chút nào, chú sẽ đi vào chụp với cháu.” Tại Hi nức nở: “Cháu không muốn về Sao Hỏa, cháu vẫn rất thích Trái Đất, cháu không muốn rời khỏi mẹ đâu, hu9hu hu hu...”

Giang Hạo nghe mà như lọt vào trong sương mù, buồn bực nhìn sang Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy giải thích một cách bất đắc dĩ: “Bé cho là phải đi gặp người ngoài hành tinh, ET.”

Giang Hạo bừng tỉnh, không khỏi bật cười, “Ai da Hi Bảo, phải đi gặp bạn tốt, không vui à?” “..” Nước mắt của Tại Hi còn treo trên lông mi, bé há miệng vẻ như muốn khóc mà lại không khóc: “Không vui, cháu không muốn bị UFO đưa đi.”

Giang Hạo cười rộ lên, nhóc con đúng là biết được không ít thứ nhỉ, anh nói: “UFO chỉ đưa trẻ con nhát gan yếu đuối đi thôi, ET thích trẻ con không dũng cảm lại thích4khóc nhất đó.”

“Thật vậy ạ?”

“Nếu không tin cháu hỏi mẹ đi.”

Tại Hi chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy nói hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, chú ấy nói không sai đâu.”

Mẹ chưa bao giờ lừa bé, bé tin tưởng mẹ nhất, bé lau khô nước mắt, nói lớn tiếng: “Dạ, vậy con không sợ.” Vừa nói vừa đi đến phòng kiểm tra, may mà đến kịp. Tại Hi rất phối hợp nên kiểm tra khá thuận lợi, phiếu báo cáo được đưa ra, tất cả bình thường, trái tim treo lơ lửng của họ rốt cuộc cũng hạ xuống. Khi họ từ bệnh viện đi ra, sắc trời đã mờ tối, đèn đường đều đã bật sáng, lúc này trên trời có mặt trời đang lặn về Tây, cũng có ánh trăng mọc lên ở phương Đông, không trung có một nửa là màu vàng đậm, một nửa là màu xanh xám.

Đêm tối chưa tới, hoàng hôn sắp tàn. Tâm trạng của Tại Hi hoàn toàn không còn đau lòng giống như khi vào bệnh viện nữa, Giang Hạo cõng bé, bé nằm sấp trên vai anh, đong đưa chân, khỏi phải nói là nhàn nhã biết bao nhiêu. “Hi Bảo, lạnh không?”

“Không lạnh ạ, mẹ, dì Hồng bị sao vậy ạ? Tại sao dì muốn đánh con? Có phải dì rất ghét con hay không?”

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, nhắc tới Hồng Xuân Yến là cô vẫn rất tức, nhưng mà với con trai, cô không thể để cảm xúc phẫn nộ lây sang bé được, cô bình thản nói: “Trong nhà dì Hồng gặp chuyện không vui, dì ấy rất đau khổ, dì chỉ không cẩn thận đánh trúng Hi Bảo thôi, không phải cố ý đâu.”

Giang Hạo nhấc mông nhỏ của bé lên: “Đúng vậy đó, Hi Bảo hiểu chuyện đáng yêu như vậy, ai cũng thích cháu, sẽ không có ai ghét cháu đâu.” “Dạ.” Cũng không biết Tại Hi có tin hay không, bé cúi đầu dựa vào vai Giang Hạo, có vẻ như rất mệt.

“Có phải Hi Bảo buồn ngủ không?” Tại Hi lắc đầu, rầu rĩ nói: “Con không vui ạ.”.

“Đừng không vui, là tính của dì Hồng không tốt, là dì ấy không đúng, mẹ nói dì Hồng xin lỗi Hi Bảo được không?” “Con không vui không phải bởi vì dì Hồng, là bởi vì Nữu Nữu, Nữu Nữu sắp đi nhà trẻ rồi, sau này không thể chơi cùng con nữa.”

Nữu Nữu là hàng xóm trong tiểu khu, cũng do trong nhà không ai trông cho nên gửi ở nhà giữ trẻ, mấy ngày hôm trước nghe ba Nữu Nữu nói đã nhờ quan hệ để có thể đi nhà trẻ. Còn có một vài đứa bé lớn ngang với Tại Hi, trên cơ bản tất cả đều đưa đi nhà trẻ rồi.

Giang Hạo hỏi: “Có phải Hi Bảo cũng muốn đi nhà trẻ không?” “Dạ, đi nhà trẻ là cháu đã lớn lên rồi, mẹ có thể bớt nhọc lòng hơn.”

Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, gương mặt Kiều Tâm Duy tràn đầy vẻ rối rắm mâu thuẫn, cô tức giận lườm anh, khẽ nói: “Anh để tối tách hộ khẩu ra không phải là xong rồi sao, con có thể làm hộ khẩu, cũng có thể đi nhà trẻ... Bỏ đi bỏ đi, trước mặt con, không muốn bàn về đề tài này với anh.”

Giang Hạo vẫn một mực ôn tồn: “Hi Bảo, chúng ta về nhà, chú làm cánh gà chiên Coca cho cháu ăn có được không?”

“Cánh gà chiên Coca? Có ngon như đùi gà không ạ?”

“Cháu ăn thử đi, ăn thử rồi so sánh xem, món nào ngon hơn thì cháu nói cho chú biết, món ngon hơn thì sau này chú làm nhiều hơn cho cháu, món không ngon sau này không làm nữa.”

Kiều Tâm Duy nhắc nhở: “Trong nhà hết thức ăn rồi, còn phải đi mua, giờ này đến chợ đều là đồ thừa thôi.” “Anh đã mua xong thức ăn rồi.” Giang Hạo cười nói: “Cho anh nửa tiếng, anh sẽ làm ra được ba món ăn một món canh.”

Kiều Tâm Duy nghẹn lời, xem ra, anh đã quyết tâm bám dính lấy mẹ con cô rồi: “Giang Hạo, anh không cần đi làm sao mà cứ ở lì ở đây vậy?” “Xin nghỉ phép, không kỳ hạn.”

“Này, bây giờ xã hội vẫn chưa yên ổn, sao anh có thể xin nghỉ phép được, đi bảo vệ quốc gia đi chứ.” “Không phải chỉ có một mình anh là quân nhân, cũng phải cho người khác một cơ hội biểu hiện chứ.”

“...” Kiều Tâm Duy im lìm không nói, nhìn vẻ mặt bình thản của anh, kích thích như thế nào cũng như không, cô nổi giận, dựa vào cái gì mà anh làm mọi thứ đều đương nhiên như vậy, dựa vào cái gì mà quyết định của tôi lại nhỏ bé hèn mọn thể chứ?! Người làm sai là anh, không phải tôi cơ mà. Nhìn cảnh Giang Hạo cõng Tại Hi vừa đi vừa nói đùa, trong lòng Kiều Tâm Duy có cảm xúc nói không nên lời, không thể vì lợi ích của riêng mình mà trì hoãn con cái được. Ba người họ vừa về đến nhà, điện thoại của cơ quan đã gọi tới, là chủ nhiệm Thái đích thân gọi: “Alo, chào chủ nhiệm Thái ạ.”

“Tâm Duy, con cô thế nào rồi?” “Không có chấn thương đến não, đều là ngoại thương thôi.” “Vậy thì tốt, haiz, cái cô Hồng Xuân Yến này không nói được với cô ta mà, bảo cô ta xin lỗi mà cô ta sống chết không chịu, cảnh sát cũng đánh luôn, gây rối đến tận bây giờ mới đưa người đi, haiz, văn phòng đã không ra hình thù gì nữa rồi.”

Kiều Tâm Duy cũng đoán trước được: “Chị ta lại đến Cục cảnh sát rồi ạ?” “Còn không phải sao, báo cho Trần Hạ đến nhận người, Trần Hạ nói không muốn đi, ra sao thì ra.”

“Chủ nhiệm Thái, chuyện khác tôi không nói gì hết, chỉ nói chuyện hôm nay chị ta đánh con trai tôi, tôi sẽ không khách sáo với chị ta.”

“Ừ, chúng tôi đều ủng hộ cô, hành lang có camera, tôi đã giao băng giám sát cho cảnh sát rồi. Cô và con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cô đến văn phòng, tôi lại bàn chuyện công việc với cô.”

“Bàn công việc?” Kiều Tâm Duy có dự cảm không lành: “Chủ nhiệm Thái, bác có thể lộ một chút trước cho tôi biết không, để tôi có chuẩn bị tâm lý sẵn.”

Chủ nhiệm Thái thở dài một cách bất đắc dĩ, chỉ nói một câu, bà ấy nói: “Tâm Duy à, Hồng Xuân Yến có biên chế.” “.” Kiều Tâm Duy rất khó chịu, uất ức: “Tôi hiểu.”

“Cô hiểu là được, thôi thời gian không còn sớm nữa, cô có gì thì cứ làm đi, ngày mai gặp.”

“Vâng, ngày mai gặp.” Qua trận gây rối này, mặc kệ người khác ở chung với Hồng Xuân Yến thế nào, dù sao cô không thể ở chung tốt đẹp với Hồng Xuân Yến được nữa, lại ở cùng một văn phòng, cho dù cô không gây chuyện thì Hồng Xuân Yến có thể chịu yên chắc?!

Giữa các cô phải có một người đi đó là chuyện chắc chắn, nhưng Hồng Xuân Yến có biên chế chính thức, khai trừ không phải là chuyện dễ, phải thông qua phòng nhân sự, phòng biên tập, nhiều phân đoạn nặng nề của Chính phủ, những sa thải một lao động theo hợp đồng lại rất đơn giản, chỉ là một câu nói thôi.

Kiều Tâm Duy càng nghĩ càng khó chịu, nhìn con đang tự mình chơi đùa, nhìn khuôn mặt con bôi đầy thuốc sát trùng, cô muốn khóc. Cô của trước kia, tâm cao hơn trời, lại hiểu được một cách sâu sắc đạo lý mệnh mỏng hơn cả giấy, cô của bây giờ, tâm không cao, khí không ngạo, nhưng mệnh vẫn mỏng hơn cả giấy.

Giang Hạo bận rộn ở phòng bếp, quay đầu nhìn cô đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt cô không tốt lắm, anh vừa rửa rau vừa thường xuyên chú ý cô.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên, là Cục cảnh sát gọi tới: “Là Kiều Tâm Duy phải không?”

“Phải, là tôi.”

“Về xung đột của cô và Hồng Xuân Yến, ngày mai cô hãy tới Cục cảnh sát lấy lời khai.”

“Được, ngày mai mấy giờ?” “Lúc nào cô rảnh đều được.” Cảnh sát lại nói: “Cố gắng sớm một chút đi, nhà chị ta không có ai chịu tới đón, Cục cảnh sát chúng tôi cũng không phải trại tế bần, giải quyết sớm là tốt nhất.” “Được, đồng chí cảnh sát, nhờ anh chuyển lời cho chị ta giúp tôi, tôi chỉ cần chị ta xin lỗi con trai tôi là được.”

“Được thôi.”