*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tâm Duy tức giận, đã lâu rồi cô không giận dữ như vậy: “Liên quan gì đến tôi, tôi không hiểu lầm gì hết, anh hẹn hò hay quen ai là chuyện của anh, không dính líu đến tôi!” “Đừng nói mấy việc vớ vẩn này nữa được không. Em tức giận có nghĩa là em để ý, Tâm Duy, trái tim em vẫn có anh.” Kiều Tâm Duy càng không muốn dừng lại, cô quay sang liếc anh một cái. “Anh nghĩ hay lắm, tối để ý cái đầu anh ấy, tôi không tức giận.” Giang Hạo mặt dày mày dạn kéo cô lại, nói: “Em nói dối, trông em rõ ràng là đang giận, đừng lừa anh, anh hiểu em rất rõ.” Khi anh nói câu này, Kiều Tâm Duy đột nhiên ngừng lại, cô hất mạnh tay anh ra và2bảo: “Anh lại tự cho mình là đúng nữa rồi, anh hiểu rõ hơn tôi à? Anh biết ba năm qua tôi đã sống thế nào không? Anh có biết tôi đã gặp chuyện gì không? Con người ai cũng sẽ thay đổi, không gặp nhau đã lâu mà anh còn nói anh hiểu tôi, vậy anh đoán thử xem tôi sẽ làm gì tiếp theo nào?”
Giang Hạo im lặng nhìn cô, anh trả lời không được. Bỗng Kiều Tâm Duy giơ tay lên, tát mạnh vào mặt anh. Khi quay lại thành phố này, dù cô chưa làm được rất nhiều chuyện, nhưng cái tát này phải đánh cho thật sướng tay: “Nếu lại nói thêm một câu anh hiểu tôi nữa, tôi sẽ lại đánh anh thêm một lần, anh tin hay không?”
Giang Hạo lặng thinh. Dường như anh không hề cảm6thấy sự đau rát đang âm ỉ trên mặt mình, nhưng cô lại khiến tim anh nhói đau tê tái. Đúng vậy, con người ai mà chẳng thay đổi, cô ấy đã không còn là vợ của anh nữa rồi.
Thì ra, nếu cô đã không tin thì việc anh có giải thích hay không giải thích cũng giống nhau cả. Mặt Giang Hạo cau lại, anh cay đắng thốt lên: “Tâm Duy, em có người khác rồi phải không?”
Kiều Tâm Duy càng thêm tức giận, giận muốn phát điên: “Đúng vậy, anh đoán không sai, tôi đã tìm được người khác lâu rồi, tôi lấy hộ khẩu về là để đăng ký với anh ấy! Giang Hạo, anh nghĩ mình là ai mà tôi phải chờ anh chứ? Rời khỏi anh, tôi có thể sống tốt hơn nhiều. Anh ấy có trách nhiệm hơn0anh, tôi yêu anh ấy, hơn một nghìn lần tình yêu trước đây tôi dành cho anh!”
Những lời của cô cứ như những đòn cảnh cáo đánh vào người khiến Giang Hạo sững sờ. Tôi yêu anh ấy, hơn nghìn lần tình yêu trước đây tôi dành cho anh!
Anh sẽ nhớ mãi câu nói này.
Lúc Lâm Thái Âm và Phương Mân Y đi ra, Kiều Tâm Duy đã không thấy tăm hơi đâu, chỉ có Giang Hạo đang đứng như khúc gỗ ở đó. Đến gần, Lâm Thái Âm nhìn thấy dấu tay trên mặt con trai, bà tức giận mắng: “Kiều Tâm Duy đánh con? Cô ta dám đánh con à, cô ta lấy cớ gì mà đánh con?!” Giang Hạo lườm mẹ mình, anh nói một câu rồi bỏ đi ngay tức thì: “Mẹ bớt can thiệp vào chuyện của con đi!”
Anh5quay đầu và thấy gương mặt vô tội của Phương Mân Y, cô chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì cả. Anh bước đến, vừa nghiêm túc vừa trinh trong nói: “Cô Phương, có phải tôi làm hành động gì đó khiến cô hiểu lầm không? Giang Hạo tối đây, từ đó đến giờ không hề nhận một ý tốt nào của cô, tôi không biết biểu hiện nào khiến cô hiểu lầm. Bây giờ, tôi muốn nói rõ với cô từng lời một, tối, Giang Hạo, và cô, mãi mãi không có khả năng!”
Dáng vẻ tức giận của Giang Hạo rất kinh khủng, khiến Phương Mân Y sợ đến mức không dám thở mạnh. Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Hạo, cô nghĩ, chắc chắn Thủ trưởng Giang rất yêu Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy ra khỏi chung cư, bảo vệ9cánh cổng ngạc nhiên nhìn theo. Cô cúi đầu chạy đi, sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo sau, nước mắt mới ứa ra.
Cô nhớ rõ gương mặt của Phương Mân Y, làm sao lại quên được khi gương mặt đó giống cô mười mươi. Cô không ngờ bản thân lại cư xử vô ý tứ như vậy, còn tưởng rằng thời gian trôi qua lâu, lòng cô sẽ không dậy sóng nữa, nào ngờ vừa nhìn thấy Phương Mân Y, cô nhận ra lòng mình vẫn đau biết bao.
Bên cạnh Giang Hạo mãi mãi không thiếu phụ nữ, những cô nàng trẻ trung xinh đẹp có gia thế tốt luôn vây quanh anh, cô thì tính là gì chứ? Bởi vì sự áy náy của anh, cô có thể cắm dùi trong lòng anh, nhưng cô khinh thường sự áy náy này, cô không cần.
Vết thương vốn dĩ đã khép sau cuộc gặp gỡ lại bắt đầu rướm máu. Cô cảm thấy mình không thể ở lại nơi này nữa, càng không thể gặp lại người đàn ông đó. Về đến nhà, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt nhưng cô không thể để người nhà nhận ra.
“Mẹ mẹ...” Tiểu Tại Hi nhào đến: “Mẹ mẹ, bác trai và bác gái mua xe cho con, con chở mẹ đi hóng mát nhé, đến đây, mau đến đây!”
Tiểu Tại Hi kéo cô đến phòng khách, đập vào mắt cô là một chiếc xe đạp nhỏ đặt ở ở trong phòng, hai bên bánh xe còn được lắp một cặp bánh xe nhỏ nữa. Tại Hi ngồi lên xe, cặp chân ngắn ngủn đạp còn rất mất sức, nhưng thằng bé hứng chỉ muốn đạp mãi thôi. Cảnh Thượng cho phép, thằng bé cứ hì hục lái xe quanh phòng khách.
“A ha ha ha, mẹ mẹ, mau đến đây, con chở mẹ.”
Nghe tiếng cười không buồn không lo của con trai, lòng Kiều Tâm Duy tan chảy, những chuyện không vui biến mất ngay lập tức, cô cười nói: “Xe nhỏ không chở được người lớn, sẽ lật xe.”
Tại Hi tưởng tượng, nói: “Vậy con có thể chở Nữu Nữu không?” Mọi người hỏi: “Hi Bảo, Nữu Nữu là ai?”
Tại Hi tự hào nói: “Bạn gái của con đó.” Mọi người bật cười, ai cũng rất tò mò. Kiều Tâm Duy không biết nói làm sao, bèn giải thích: “Đó là cô bé bên nhà hàng xóm của chúng con, cái thằng nhóc này, mới bao lớn mà đã muốn có bạn gái hả?” Tại Hi học dáng vẻ của người lớn, mặt mũi buồn rầu nói: “Bạn ấy nói nếu con làm bạn trai của bạn ấy thì bạn ấy sẽ cùng chơi với con nên con đồng ý. Mẹ, con sai rồi à?”
“??” Ai, vấn đề này thật khó trả lời, nói sao với con trai cho phải đây? Vẫn là Cảnh Thượng khá kiên nhẫn, anh nói: “Hi Bảo, cháu hiểu sai rồi, đó không gọi là bạn gái mà là bạn bè, bạn bè có thể chơi đùa, chia sẻ cùng nhau, hiểu không?” Tại Hi cái hiểu cái không: “A, vậy bác ơi, bọn cháu chơi đùa với nhau, bọn cháu là bạn bè phải không?”
Cảnh Thượng cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Đương nhiên, sau này Hi Bảo có gì khó hiểu có thể hỏi bác, bác chính là bạn của cháu, không có gì phải giấu giếm nhau.”
“Cháu muốn hỏi bác gái, cháu thích bác gái.”
“Ha ha ha ha, cũng được.”
Dương Giai Giai nói đùa: “Cậu nhóc đẹp trai, cậu không được thầm mến tôi nhé, tôi đã kết hôn rồi.” Hình như Tại Hinghe hiểu, nhóc xấu hổ trốn vào lòng mẹ, dùng cánh tay mập mạp vội che mắt mình lại. Mọi người đều bật cười, Kiều Tâm Duy cũng cười, những người và chuyện rắc rối kia, cô đều vứt đi hết.
**
Trong khi bên này có trẻ con, không khí vui vẻ hòa thuận thì ở một nơi khác, Giang Hạo đang ở nhà một mình, anh càng nghĩ càng thấy đau khổ hơn.
Tôi yêu anh ấy, hơn nghìn lần tình yêu trước đây tôi dành cho anh! Câu nói này giống như một bùa ma, khóa anh vào sự thống khổ dài đằng đẵng. Điện thoại vang lên, là đội trưởng Thẩm: “A Hạo, mai hoãn lại, ngày kia sẽ tiếp tục.”
“Sao vậy?”
“Tiêu Thiên Ái tự sát trong tù, may là phát hiện kịp thời nên không thành công.” “Không thành công chính là không chết, tại sao phải hoãn lại?” Đội trưởng Thẩm nói: “Xuất phát ở góc độ đạo đức con người, chúng ta phải mời bác sĩ tâm lý đến khuyên nhủ cô ta. Tôi muốn hỏi cậu một chút, cô ta nói muốn gặp Kiều Tâm Duy một lần, cậu nghĩ sao?” “Gặp cái gì mà gặp, không gặp, ngày kia thì ngày kia, phiên tòa tiếp theo xét xử về việc buôn lậu ma túy, chứng cứ nhiều, tôi cũng chuẩn bị bằng chứng chính xác nhiều hơn, cho cô ta lãnh đủ!” Đội trưởng Thẩm nghe xong, cảm thấy cơn giận dữ hôm nay của cậu ấy rất lớn, bèn hỏi: “Cậu sao thể phục hồn không thuận lợi à?” Giang Hạo dần ảm đạm: “Tôi không muốn nói, anh đừng hỏi.” “Được được, tôi không hỏi nữa, về chuyện của Kiều Tâm Duy, cậu hãy kiên nhẫn để dỗ dành cô ấy cho thật tốt. Thôi, không còn vấn đề gì nữa, ngày kia gặp lại, tôi cũng đang vội đây này.”
“Ừ, cứ bận việc của anh đi.”
Cúp điện thoại, anh cầm di động lướt một chút, dãy số của Kiều Tâm Duy thình lình đập vào mắt. Anh thêm Wechat của cô, muốn xem thử danh sách bạn bè của cô, nhưng mãi mà vẫn không thấy có chấp nhận lời mời kết bạn.
Anh do dự rất lâu, rốt cuộc kìm nén không được nên bấm gọi, nhưng điện thoại chỉ vang lên một lát thì bị tắt ngay. Anh lại gọi tiếp, nhưng không có tiếng, Kiều Tâm Duy kéo số của anh vào sổ đen.
Anh cảm thấy hơi tuyệt vọng. Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Anh hơi phấn khởi, nhận cuộc gọi ngay: “Alô, Tâm Duy, em...”
“Là em...” Phương Mân Y cắt ngang lời của anh: “Anh Giang, anh nhìn cho kỹ, là em.”
Giang Hạo cầm điện thoại xuống nhìn, đúng là cuộc gọi từ Phương Mân Y. Anh trở nên chán nản, giọng nói cũng gay gắt hơn: “Cô gọi đến làm gì?! Tôi nói chưa đủ rõ hay sao?” Phương Mân Y nói khẽ: “Em chỉ muốn nói nếu anh cần, em có thể giải thích trực tiếp với chị Tâm Duy.”
Giang Họa hít sâu một hơi, thì ra là anh hiểu lầm. Anh từ từ thở chậm lại, nói: “Tôi nói nặng lời, xin lỗi.”
“Không sao, là em thô lỗ gọi đến, em cũng nên nói xin lỗi.” “Không cần giải thích gì cả, trong tình huống này, cô càng giải thích sẽ chỉ càng thêm rồi.”
“Có cần em làm chuyện khác không?”
Giang Hạo từ chối: “Không cần, không cần gì cả, cô nhớ kỹ lời tôi nói là được.”
Phương Mân Yim lặng một lát, cuối cùng nói: “Em nhớ, nhưng em vẫn muốn nói với anh, anh Giang, em hi vọng anh vui vẻ, chúc anh và chị Tâm Duy sớm ngày đoàn tụ.”
“Được, tôi nhận lời chúc phúc của cô, gặp lại sau.”
Phương Mân Y hít sâu, miễn cưỡng nói: “Hẹn gặp lại.”
Không gian xung quanh đã khôi phục sự yên tĩnh, sắc trời bên ngoài cũng tối, Giang Hạo vươn tay, anh lại đeo nhẫn cưới, nhưng dường như Kiều Tâm Duy không nhận ra điều đó. Anh nhìn cách trang trí và sắp xếp mới tinh trong nhà, cả bức ảnh chụp cô dâu có thể thấy được ở khắp nơi, trái tim anh rỉ máu.
Kiều Tâm Duy và Tại Hi đã ở thủ đô suốt một tuần nhưng vấn đề hộ khẩu vẫn chưa được giải quyết, công ty gọi điện thoại đến thúc giục, muốn cô mau trở về đi làm. Công ty tư nhân, có ai chịu để cô xin nghỉ phép lâu như thế.
Hết cách, cô đành phải mặt dày đến nhà họ Giang.
Sắc mặt Lâm Thái Âm không tốt nhưng cuối cùng vẫn không nói lời quá đáng, chỉ oán trách về chuyện cô đã tát Giang Hạo. Vì sổ hộ khẩu, cô nhịn. Cơ thể của Giang Chí Trung không bằng lúc trước, tóc bạc, nhiều nếp nhăn hơn, đi đứng cũng không tiện, nhưng ông rất chào đón Kiều Tâm Duy đến.