*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tâm Duy cười khổ hỏi: “Giang Hạo, anh muốn làm gì thế? Làm như vậy có ý nghĩa gì không?”
Giang Hạo không nói, nhìn cô chăm chú, anh đang cầu xin cô. Lúc này, Cảnh Trí Thành ôm Tại Hi từ lối ra công viên đi tới, lối ra của công viên cách đây không đến hai mươi mét, liếc mắt là thấy ngay. Trái tim Kiều Tâm Duy khẽ run lên, may mà Giang Hạo đưa lưng về phía họ.
“Mẹ, mẹ ơi.” Tại Hi đã nhìn thấy cô, kéo ông ngoại chạy sang.
Hình như cảnh Trí Thành không nhận ra Giang Hạo đứng đấy, ông một lòng che chở Tại Hi, dắt thằng bé chạy tới.
Kiều Tâm Duy không dám đáp, nhìn cũng không dám nhìn hé mắt nữa, đành2phải nói: “Được thôi, lên xe.”
Cứ như vậy, Giang Hạo và Tại Hi lỡ mất dịp tốt, lúc Giang Hạo lái xe, Tại Hi còn đứng ở ven đường cổ vẫy tay với Kiều Tâm Duy: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi...”
Tuy nhiên, tất cả tâm tư của Giang Hạo đều đặt lên người Kiều Tâm Duy, vốn không chú ý tới người ven đường. Kiều Tâm Duy chỉ dùng đuôi mắt nhìn Tại Hi, cô nhìn thấy cảnh Trí Thành nhanh chóng ôm Tại Hi đi vào.
Xe lái đi rồi, Tại Hirũ tay xuống bắt đầu khóc to: “Mẹ ơi, sao mẹ đi mất rồi? Mẹ đi đâu vậy, sao không đưa con theo với?”
Hồi sau Cảnh Trí Thành mới nhìn thấy Giang Hạo, sợ bóng sợ gió một hồi, ông dỗ6dành Tại Hi: “Mẹ có việc, xong việc sẽ về, chúng ta về nhà chờ mẹ được không?” Tại Hi chu cái miệng nhỏ, vẫn rất không vui: “Ông ngoại, ông gọi điện thoại cho mẹ giúp con đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“.” Cảnh Trí Thành bị làm khó: “Mẹ đang bận mà chúng ta đừng quấy rầy mẹ” “Không mà, con phải gọi cho mẹ.”. Cảnh Trí Thành hết cách, chỉ đành bấm số gọi Kiều Tâm Duy.
Trong xe, điện thoại của Kiều Tâm Duy vang lên, cô vừa nhìn là đoán được chuyện thế nào, nghe, hay là không nghe đây? “Em có điện thoại, sao không nghe?” Giang Hạo hỏi: “Không tiện nghe à?” Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ: “Không có gì là không tiện0cả.” Cô bắt máy, cũng có ý đưa điện thoại di động sang phía cách xa Giang Hạo: “Alo?”
Trong điện thoại, Tại Hi đang khóc nhè, bẻ giận dỗi hỏi: “Mẹ, mẹ không nghe thấy con gọi mẹ ạ?”
“Không có mà.” Bé con ngoan, đừng quấy được không, mẹ yêu con.
“Hừ, con gọi mẹ, gọi rất nhiều lần, mẹ đều không nghe thấy.” “Ồ, phải không? Mẹ có việc mà, quay về rồi nói được không?” “Cũng không phải không thể, mẹ đồng ý với con một điều kiện đi.” “Được chứ, con nói đi.” Thằng nhóc thối, đã biết nói điều kiện rồi đấy.
Vẫn còn chưa nói, Tại Hi bỗng cười: “Được, ghi sổ trước, mẹ ơi, mẹ thiếu con một điều kiện, sau này đừng chơi xấu nha, có ông5ngoại làm chứng giúp con.” “.” Kiều Tâm Duy không nhịn được cười, khóe miệng nhếch lên cao: “Được.” Lúc này có thể nói không được à, thằng nhóc thối. Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy đã yên tâm, nhưng Giang Hạo lại càng khó chịu hơn. Giọng cô khi nói chuyện điện thoại dịu dàng như vậy, còn mang theo chút mỏng manh, nếu không phải người thân mật thì sẽ không dùng loại giọng điệu này. Lòng anh nghẹn muốn chết. Suốt đường đi, hai người không nói chuyện, Kiều Tâm Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, thay đổi trong mấy năm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hôm nay thời tiết rất tốt, trong trẻo và mát mẻ, ánh nắng tươi sáng, vì vậy tòa9nhà cao tầng lắp toàn kinh kia thoạt trông cực kỳ đẹp Đến gần, Kiều Tâm Duy kinh ngạc hỏi: “Ơ, đó không phải tòa nhà Hồng Huy à? Mới xây ư? Vậy Hồng Huy đầu? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?”
Giang Hạo không nhanh không chậm nói: “Hồng Huy đóng cửa rồi, bị Thịnh Thế thu mua.” “Thịnh Thế: Chưa từng nghe nói.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, cảm khái nói: “Haiz, trở lại Đô Thành mới phát hiện kiến thức của mình rất hạn hẹp, không biết rất nhiều chuyện.”
“Tập đoàn đầu tư Thịnh Thế, trước đó không lâu vừa mới đưa ra thị trường ở New York, báo chí đưa tin rất nhiều, chắc em không chú ý.”
“Ừ, đúng thật là tôi không hay xem TV, đều bận rộn làm việc, không có thời gian xem. Haiz, khi đó Hồng Huy nở mày nở mặt biết bao, không biết Thịnh Thế có thể tốt đẹp bao lâu.” Xe lại đi ngang qua Tập đoàn Viễn Đại, Viễn Đại vẫn còn, dưới ánh nắng chiếu rọi, mấy chữ to rực rỡ lấp lánh, vô cùng lóa mắt. Giang Hạo nói: “Nguyễn Tấn thăng chức rồi, bây giờ cậu ấy là Tổng giám đốc của cả Tập đoàn.”
“Vậy à, Tổng giám đốc Nguyễn có tài mà, phải chúc mừng anh ấy.” “Giờ Trần Kinh Nghiệp đang phát triển ở Thâm Quyến, cũng là Tổng giám đốc của một xí nghiệp cỡ trung.” “Ồ, khá tốt.” Cô chỉ có thể thầm cảm thán, đàn ông và phụ nữ rốt cuộc không giống nhau, đặc biệt là đàn ông có tài, so với phụ nữ đã sinh con, không phải chỉ chênh lệch một chút.
“Em thì sao? Bây giờ đang làm gì?” Kiều Tâm Duy cười vẻ cảnh giác: “Tôi à, không đáng nhắc tới.” “Không muốn nói cho anh à?” Giang Hạo truy hỏi. “Làm việc, sinh hoạt, tiếp tục sống, cứ như vậy thôi.” Giang Hạo quay sang nhìn, cô chỉ cười. Đi qua Tập đoàn Viễn Đại, chung cư của họ trước kia cũng đã đến, Giang Hạo vẫn ở lại đây, bảo vệ ở cửa nhìn thấy xe của anh, chẳng những chủ động cho qua mà còn chào hỏi: “Chào Thủ trưởng Giang, Thủ trưởng Giang có khách tới ạ?” Giang Hạo gật đầu với bảo vệ, lập tức lái xe vào. Bên trong tiểu khu không có gì thay đổi, gara, chiếc xe trắng nhỏ cô vốn lái vẫn còn đỗ ở đó, sờ trên thân xe, không ngờ lại chẳng nhiễm một hạt bụi. Nơi chốn quen thuộc, hồi ức quá nhiều, đau xót quá nhiều, Kiều Tâm Duy luống cuống, cô vẫn dừng bên cạnh xe không nhúc nhích, không muốn bước thêm nữa. “Giang Hạo.” Cô gọi anh đang đi ở phía trước lại: “Anh có gì muốn nói thì nói ở đây đi, tôi không muốn lên.” Giang Hạo quay đầu: “Cũng đã đến đây rồi, đi lên đi.”
Cô nói thẳng ra lo lắng của mình: “Trai đơn gái chiếc, tôi sợ anh làm chuyện bất lợi với tôi.”
Giang Hạo vừa buồn cười vừa tức giận: “Anh là loại người này à?”
“Hỏi chính anh ấy!” “.” Đúng là anh không biết sau khi đi lên đó mình sẽ làm gì với cô: “Không lên cũng được, em cho anh số di động của em.” Kiều Tâm Duy đè túi quần lại theo bản năng: “Không cho.” Giang Hạo không nói hai lời, trực tiếp lao đến cướp: “Này, anh làm gì đó, không cho, đã nói là không cho mà... anh còn dám cướp à, này!” Sự thật chứng minh, Kiều Tâm Duy không tranh lại anh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn di động bị cướp đi: “Giang Hạo, anh đừng trẻ con thế?
Giang Hạo một không nhìn lén tin nhắn của cô, hai không lớn kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô, anh chỉ làm một chuyện, chính là dùng di động của cô gọi qua số của mình. Nhưng đáng giận là di động của cô không lưu số anh, khi bấm gọi thì chỉ hiện lên một dãy số. Kiều Tâm Duy căm giận giành lại, ném thẳng cho anh một ánh mắt xem thường: “Để tiện.”
Đúng lúc này, lối vào bãi đỗ lại có một chiếc xe chạy vào, rất quen mắt, nhìn biển số xe, đó là xe của Lâm Thái Âm Giang Hạo không ngờ Lâm Thái Âm sẽ tới vào lúc này, càng không ngờ là bà còn dẫn theo Phương Mân Y cùng tới.
Nhiều năm không gặp, Lâm Thái Âm vẫn có khí chất cao quý như vậy, nếp nhăn trên khóe mắt được giữ gìn rất tốt, tuổi tăng lên rồi mà nếp nhăn vẫn chỉ có một chút như xưa. Lâm Thái Âm nhìn thấy Kiều Tâm Duy cũng rất kinh ngạc, hôm nay tới không đúng lúc rồi, bà hối hận không thôi, nhưng hối hận thì hối hận, cũng không thể bỏ đi bây giờ được. “Bác gái.” Kiều Tâm Duy gượng gạo chào bà, hơn nữa còn lễ phép gật đầu với cô gái bên cạnh bà xem như chào hỏi, không quen biết, nhưng lễ phép thì vẫn phải có.
Giang Hạo đang ở trạng thái hóa đá, xem nhẹ không để ý. Lâm Thái Âm nhìn Kiều Tâm Duy, chưa trang điểm, quần áo đơn giản, trong mắt còn có chút linh hoạt, không hề động lòng người, bà cười thăm hỏi: “Tâm Duy, cháu đã về rồi à? Trùng hợp vậy, bác đang muốn lên đó dọn dẹp lại nhà cho A Hạo một chút đây. Đàn ông độc thân như nó lại không có phụ nữ giúp đỡ lo liệu, người làm mẹ như bác chỉ có thể tốn công tốn sức thôi.” Kiều Tâm Duy nghe không ra ý của bà là gì, nhưng sự khách sáo và cẩn thận từng li từng tí trong lời nói của bà vẫn rất rõ ràng.
“Bác gái, vậy mọi người lên đi, cháu còn có việc, đi trước ạ.”
“Anh tiễn em.” Giang Hạo đột nhiên nói.
Kiều Tâm Duy vừa định cự tuyệt, Lâm Thái Âm đã giành nói trước: “A Hạo, Mân Y vừa tới mà con đã đi thì không tốt đâu.”
Giang Hạo lúng túng, gương mặt tỏ vẻ chán nản, khẽ oán trách: Mẹ, lúc này mẹ có thể đừng gây phiền thêm không?” Lâm Thái Âm sốt ruột quá mà, Kiều Tâm Duy đã trở lại, A Hạo vẫn luôn muốn phục hồn, nếu không tranh thủ thì Kiều Tâm Duy sẽ lại thành con dâu của bà. Bà thừa nhận Kiều Tâm Duy rất tốt, nhưng Phương Mân Y cũng tốt mà, còn nghe lời nữa, điều kiện gia đình cũng bỏ xa Kiều Tâm Duy mấy con phố, so sánh thế, bà càng thích Phương Mân Y hơn.
Lâm Thái Âm kéo Phương Mân Y lên và nói: “Y Y, bác giới thiệu cho hai người một chút, cô ấy chính là Kiều Tâm Duy, đây là Phương Mân Y, con gái một của hiệu trưởng đại học F, vừa mới tốt nghiệp đại học.” Lâm Thái Âm cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng. Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, có đần cũng đoán ra tình hình, cô nhìn Giang Hạo, lại nhìn Phương Mân Y, nở nụ cười: “Xin chào.” Nhưng nụ cười rất cứng nhắc, cũng rất khó coi. “Chào chị, chị Tâm Duy, em có biết chị, rất vui được gặp chị” Phương Mân Y chủ động đưa tay tới. Nhưng mà tôi nhìn thấy cô thì chẳng vui một chút nào nhé, Kiều Tâm Duy siết chặt tay, hơi run, nhưng vẫn buộc phải giơ tay lên nắm lấy: “Chào cô, chào cô.” Nhìn kỹ Phương Mân Y, cô thấy được sự ngây ngô và tinh thần phấn chấn của khi mình mới tốt nghiệp. Đúng vậy, không sai, đây không phải ảo giác của cô, Phương Mân Y này rất giống cô, đặc biệt là lúc cười, không khác dáng vẻ của cô khi tốt nghiệp đại học là bao. Giờ phút này, Kiều Tâm Duy giống như ăn phải một con ruồi, ghê tởm. Giang Hạo tiếp tục hóa đá, bắt đầu từ lúc nghe thấy Kiều Tâm Duy nói chuyện điện thoại, bộ não của anh như bị đoản mạch.