*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?” Kiều Tâm Duy quay đầu hỏi ngược lại. Ngay sau đó, cô lại quay người bước một bước theo hướng cũ, không ngờ phía trước cô là đường biên của vỉa hè. Vì trời tối mù, cô thấy không rõ nên bất cần bước hụt chân, cơ thể bất giác ngã ngược ra sau.
May là Giang Hạo đứng cách đó không xa, anh nhào đến rất nhanh giữ tay cô lại: “Anh biết lòng em rất rối bời, anh biết em muốn yên tĩnh một lát, nhưng mà anh sẽ không để em một mình vào lúc này, dù em có đuổi thì anh cũng không đi đâu.”
Trên người cả hai đều ươn ướt, đặc biệt là tóc, lấm tấm sương đêm2lấp lánh dưới ánh đèn điện. Kiều Tâm Duy bắt lấy tay Giang Hạo, cách lớp áo, cô bấu chặt vào tay anh: “Sao anh lại như thế?” Cô chưa bao giờ hận anh như lúc này, thật sự hận anh: “Sao anh lại đến mức này chứ?”
Cơ thể cô rất yếu ớt, nếu còn lang thang trên đường thì sẽ bị cảm lạnh, chỉ sợ cô lại phát sốt. Giang Hạo thừa cơ bế xốc cô lên, không nói lời nào nhanh chóng chạy đến chỗ xe đậu.
“Thả tôi xuống ngay tên chết tiệt.”
“Em cứ mắng đi, mặc kệ em mắng anh đánh anh thế nào, anh cũng không quan tâm. Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà.” Giang Hạo nói được là làm được, anh không dám dùng5sức với Kiều Tâm Duy, nhưng khi đã ôm được cô thì anh sẽ không cho cổ động đậy. Anh bế cô đặt vào ghế lái phụ, anh vừa lùi người ra thì cô lại định chạy trốn. Anh không còn cách nào khác, đánh chặn cửa xe lại: “Nếu em còn thế nữa anh sẽ gọi Tiểu Phương đến lái xe.” Kiều Tâm Duy nhìn anh chằm chằm, anh sợ hãi ánh mắt này của cô. Anh đột nhiên cúi đầu xuống, ôm lấy đầu và hôn lên cánh môi cô.
Cơ thể cứng ngắc của cô không hề có bất cứ phản ứng nào, cô cố gắng phản kháng với chút sức lực ít ỏi của mình, cô sẽ không để anh đạt được mục đích. Giang Hạo chỉ hôn6được đôi môi lạnh lẽo của cô, anh biết cô đang âm thầm chống lại anh: “Tâm Duy, em đừng như vậy nữa được không, anh cầu xin em đấy, được không?” “Là tôi cầu xin anh Giang Hạo à. Đã đến nước này rồi anh hãy thương xót cho tôi đi, đừng quan tâm đến tôi nữa được không?”
“Làm sao anh có thể mặc kệ em, nếu là em thì em có mặc kệ anh như vậy không?” “A, nếu là tôi, tôi sẽ không làm một việc hoang đường và táng tận lương tâm như vậy.”
“...” Giang Hạo im lặng, anh nhắm mắt lại, thở dài thật sâu: “Bây giờ anh không cần sự tha thứ và thông cảm của em, anh chỉ cần em suy nghĩ cho đứa5bé trong bụng một chút thôi. Em còn bị bệnh mà không chịu ăn không chịu nghỉ ngơi thì sao chịu nổi?”
“Anh cho rằng mình là ai, mọi người đều muốn nịnh bợ và làm quen với anh, anh tưởng tôi cũng giống họ à? Căn bệnh lớn nhất của anh chính là tự cho mình là đúng, tôi sẽ không sinh đứa bé này.”
Giang Hạo không cãi lại cô, anh choáng váng. Anh đứng ở trước cửa xe như một pho tượng, ánh mắt thống khổ của anh tràn ngập sự đau thương.
“Em đang nói thật?” “Đương nhiên.”
“Tâm Duy, em đã từng mất một đứa con, nếu lần này lại phá thai, cơ thể em sẽ chịu tổn thương rất lớn, sau này không sinh con được thì làm sao3đây?”
“Đó là vấn đề của tôi, liên quan gì đến anh Giang Hạo, anh chưa rõ à? Từ lúc anh kí vào giấy ly hôn, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào với nhau nữa, anh hiểu ly hôn là gì không? Đại Thủ trưởng Giang thông minh như vậy chắc không cần tôi giải thích nữa đâu nhỉ?” Cô rất tức giận, ngay cả nói chuyện cũng dùng hết sức lực của mình. Bụng cô bỗng quặn đau, cô há miệng thở dốc, không dám nói nữa mà chỉ im lặng ngồi trên xe, từ từ hít sâu vào.
Gương mặt Giang Hạo tràn ngập sự đắng chát, rốt cuộc anh đã liều lĩnh biết bao khi giữ cho Tổ quốc và xã hội được yên ổn. Ngay lúc đó, bảo vệ đi kiểm tra buổi tối ngang qua tường rào xung quanh bệnh viện. Thấy họ, bảo vệ cầm đèn pin chạy đến: “Anh gì đó, có cần tôi giúp đỡ không?” Giang Hạo không biểu cảm gì trả lời: “Không, chúng tôi định về nhà.” Anh nhìn Kiều Tâm Duy đang im lặng ngồi đấy và đóng cửa xe lại. Kiều Tâm Duy không động đậy nữa, cô tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, bụng cô không quặn lên từng cơn nữa, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, lúc đó cô mới yên lòng. Xe chạy bằng băng trên đường. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra một chuyện long trời lở đất, Giang Hạo cầm vô lăng, gương mặt tràn đầy sự buồn bã. Đi đến tận lúc này, anh không biết là mình sai hay đúng. Sáng hôm sau, trời dần sáng lên, Giang Hạo ngồi canh ở cửa phòng ngủ suốt cả đêm, anh sợ cô sẽ lén chạy đi trong lúc anh ngủ.
Vừa đứng dậy, hai chân anh run lên. Anh đá chân mấy lần mới dần dần bớt tế. Anh mở hé cửa, cô còn đang ngủ, ngủ rất say, anh từ từ khép cửa lại.
Vào lúc này, cho dù cô có nói gì cũng không thể để cô đi được. Trời dần sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng. Cô nhíu mày, ánh nắng hơi chói mắt, cô đưa tay lên che lại. Ánh nắng vẫn ngời sáng và dịu dàng như mọi ngày, nhưng mà nhà đã không phải là nhà ban đầu nữa. Mấy ngày nay, cô đã nghĩ rất thông suốt. Người đàn ông này không thể cho cô sự ấm áp mà cô hằng mong ước, càng không thể cho cô ngôi nhà cô khát khao.
Kiều Tâm Duy ra khỏi phòng, phòng bếp có tiếng nấu nước, chắc là Giang Hạo còn chưa đi. “Em tỉnh rồi à, vừa lúc, anh nấu cháo, em phải ăn đấy.” Giang Hạo ân cần cầm bát múc cháo, giống như bao ngày bình thường của hai vợ chồng.
Cháo loãng bốc lên mùi thơm thoang thoảng, thêm một chút ruốc khiến người nhìn muốn chảy nước miếng. Kiều Tâm Duy húp ba bát cháo liên tiếp, thật sự cô đã đói đến run rẩy tay chân.
“Còn nữa không?” “Còn thì vẫn còn, nhưng em ăn ba bát rồi, không nên ăn nhiều như vậy. Đợi mười giờ anh hâm lại cho em ăn thêm.” “Anh không đi làm à?” Giang Họa nặng nề nói: “Có, nhưng em và con quan trọng hơn.”
Nghe thấy thế, Kiều Tâm Duy chỉ biết cười lạnh chứ không phản ứng gì khác. Anh nên làm điều này từ trước đó cơ, bây giờ nói câu đó không thấy dối trá à? “Giang Hạo, anh sợ tôi đi nạo thai nên ở lại giám sát à?”
“Anh không có.”
“Vậy anh không sợ Tiêu Thiên Ái phát hiện hả, không phải anh ly hôn với tôi vì đạt được sự tín nhiệm của cô ta à?”
“Em đừng nói khích anh nữa được không?” “Tôi không khiêu khích anh, tôi đang nói chuyện rất từ tốn với anh.”
Giang Hạo trịnh trọng nói: “Đương nhiên anh lo lắng cô ta sẽ phát hiện, nếu thể thì tất cả hành động chúng ta làm trước đó sẽ trở nên uổng phí cả, thậm chí còn làm cô ta cẩn thận hơn, nhưng em mới là người quan trọng nhất vào giây phút này.”
Kiều Tâm Duy cười lắc đầu: “Đừng nói những câu như thế nữa, anh cứ yên tâm làm chuyện của anh đi, nếu anh không gật đầu, tôi sẽ không phá thai. Dù sao đứa bé là của cả hai chúng ta.”
Rốt cuộc Giang Hạo cũng nở nụ cười: “Cảm ơn em, anh đã nghĩ kĩ rồi, em qua Pháp đi, ở đó có điều kiện tốt, khí hậu tốt, hơn nữa anh có một người bạn rất thân ở đó. Em hãy đến đó dưỡng thai, anh sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ở đây. Nếu em cảm thấy nhàm chán thì có thể đăng ký một khóa học nào đó, không phải em vẫn luôn muốn tăng kiến thức của mình sao? Anh thấy rất phù hợp.”
“Nói đến chuyện này quá sớm rồi, nhưng tôi sẽ cân nhắc.” Kiều Tâm Duy nhìn anh, đôi khi cô thấy anh giống một tên ác quỷ ích kỷ, đôi khi cô lại thấy anh như một đứa trẻ ngây thơ, giống như lúc này vậy. Cô nói thêm: “Tôi nghĩ mình sẽ về nhà mẹ đẻ ở một khoảng thời gian.” Giang Hạo tỏ ra vui mừng, mặc dù anh vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Nhưng anh không nghĩ nhiều, anh chỉ mong cô đừng bỏ cốt nhục của mình: “Nhà mẹ em có ổn hay không?”
“Không có gì bất tiện cả, trước đây chẳng phải tôi luôn ở đó sao, anh tôi sắp kết hôn, tôi cũng có thể giúp đỡ một chút cho hôn lễ của anh ấy.”
“Đừng làm mình mệt.” “Tôi sẽ chú ý, không phải cứ mang thai là không làm gì được, đúng không?” Giang Hạo gật gật đầu, ý định này không có gì không ổn cả.
“Sau khi cưới, anh tôi sẽ dọn ra ngoài, trong nhà chỉ còn ba mẹ, tôi đến đó ở không có gì bất tiện cả. Chỉ là tôi không biết phải nói với họ như thế nào, chẳng lẽ nói thẳng là anh ngoại tình rồi ly hôn với tôi ư? Nói như thế tôi sợ họ sẽ không tha cho anh mất.” “Anh không có vấn đề gì, ngoài em ra, đừng để cho nhiều người biết chuyện này.” Kiều Tâm Duy gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ở nhà họ Cảnh, Dương Giai Giai đang cầm tờ danh sách để kiểm tra lại những đồ đạc trong tiệc cưới. Pháo khói, kẹo mừng và bao lì xì đỏ đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
“Cảnh Thượng, giấy dán cửa để đâu rồi hả anh?” Nghĩ vài giây, Cảnh Thượng chỉ tay về mặt sau cánh cửa: “Đã dán ở cửa rồi.” “Ok, vậy là ổn thỏa rồi. Những thứ khác là việc của công ty tổ chức tiệc cưới, đúng rồi, anh thử đồ vest chưa?” “Thử rồi thử rồi, vừa người lắm.”
“Không được, anh phải mặc thử cho em xem, em phải duyệt cái đã.”
“Phiền lắm, sắp ăn cơm rồi, anh ra ngoài giúp mẹ.”
Giọng nói của Cảnh Trí Thành vang lên ở ngoài cửa: “Mẹ con không cần con giúp, trước khi ăn cơm con mặc âu phục rồi gọi ba mẹ xem đã.”
Dương Giai Giai sung sướng nói: “Ba đã nói thế, anh mau mau đi thay đồ đi.”
Cảnh Thượng im lặng, kết hôn thật phiền phức, nhưng nhìn gương mặt vui sướng của ba mẹ, tất cả đều đáng giá. Một lát sau, anh mặc bộ vest được may riêng xuất hiện. Dương Giai Giai đã cố ý sai người đến nhà lấy số đo của anh để có thể may một bộ âu phục vừa vặn cơ thể, cô vừa cầm về vào ngày hôm nay. Quả thật, Dương Giai Giai coi trọng hôn lễ này hơn anh rất nhiều. “Wow, ông xã đẹp trai quá!” Dương Giai Giai chạy đến, cô nhón chân lên kéo cổ anh xuống rồi hôn một cái.
Cảnh Thượng hơi ngượng ngùng: “Này này này, em đoan trang một chút được không?” “Ha ha, ba mẹ không ngại đầu. Ba, ba thấy bộ vest này thế nào?” Cảnh Trí Thành ngắm nghía một lúc và giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đồ thiết kế riêng có khác, form đẹp lắm.”
Cảnh Thượng không kìm được bĩu môi nói: “Ba, ba có biết form là gì không vậy?” “Thằng nhóc thối này, trêu người khác không được đâu đấy, khen con mà con không chịu à?” Hạng Linh bưng đồ ăn từ phòng bếp đi lên, bà cười nói: “Úi chà, con trai của mẹ rất đẹp trai, nói chung mắt của con dâu của mẹ thật sáng suốt.” Mọi người đang cười nói vui vẻ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
“Giờ này mà ai đến thế nhỉ?” Cảnh Thượng nghi ngờ đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là hình ảnh Kiều Tâm Duy xách một túi lớn cô đơn đứng ngoài cửa: “Tâm... Tâm Duy? Sao em lại ở đây?”