*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra trong lòng anh, cô còn không đáng giá bằng một nhiệm vụ. Giang Hạo vốn không muốn nói ngay lúc này, nhưng khi thấy cô khóc đứt ruột đứt gan cạnh bồn hoa, anh thực sự không đành lòng. Nói cho cô biết sự thật, sau đó tiễn cô đi là kết quả anh nhận được sau khi bàn bạc cả một buổi chiều với Thủ trưởng Cận.
Anh nắm chặt tay cô, nửa quỳ bên giường nói: “Tâm Duy, em xem như anh đang ra khỏi nhà một khoảng thời gian, anh phải tìm ra manh mối để hoàn thành nhiệm vụ. Em hãy đi du lịch, châu Úc, châu u, châu Mỹ, em muốn đi đầu thì đi, tìm thành phố nào em2thích để ở đó một thời gian, vừa học tập vừa du lịch. Thời gian chẳng mấy chốc sẽ qua đi, đợi anh giải quyết hết mọi việc, anh sẽ đón em trở về, được không?”
Kiều Tâm Duy đau lòng hét lớn: “Không, được cái gì mà được, tại sao tôi phải nghe theo sự sắp xếp của anh?!” Cô giật tay lại mãi không được, cô duỗi chân ra đá vào ngực Giang Hạo: “Anh cút đi cho tôi!” Nghĩ lại không đúng, đây là nhà của người ta, cô vén chăn lên bước xuống giường: “Anh không cần cút, để tôi cút, tôi đi khuất mắt anh!” Khi hét lên, một chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, mắt cô tối sầm lại5cắm đầu xuống đất.
Giang Hạo nhanh nhẹn ôm cô: “Tâm Duy, Tâm Duy!” Cô ngã vào lồng ngực anh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi khô nứt đến tróc da, trán nóng hôi hổi, nhưng hai tay lạnh cóng. Anh không do dự, bể cố chạy thẳng ra ngoài cửa.
Vừa lái xe, anh vừa gọi điện thoại: “Tiểu Phương, tôi đang trên đường đến bệnh viện quân khu, khoảng hai mươi phút nữa là đến. Cậu đứng chờ tôi ở cổng bệnh viện, xem thử có ai theo dõi đằng sau tôi không, nếu có thì cứ quan sát là được, đừng hành động gì cả.” Lúc đến bệnh viện, quãng đường hai mươi phút rút ngắn chỉ còn mười phút. May là6buổi tối xe không nhiều, anh lại nhanh như một cơn bão. Giang Hạo bể Kiều Tâm Duy đi thẳng đến phòng cấp cứu, thấy Giang Hạo, bác sĩ và y tá lập tức chạy đến.
“Chủ nhiệm Trương, anh ở đây thì tốt quá, vợ tôi bị sốt bất tỉnh, chưa ăn cơm chiều, có lẽ cũng chưa ăn cơm trưa.”
Chủ nhiệm Trương vội kiểm tra sơ qua, nói: “Sốt cao mất nước dẫn đến ngất xỉu, Thủ trưởng Giang, anh ra ngoài chờ một chút, để người lại cho chúng tôi, anh yên tâm.” Giang Hạo bị y tá đẩy ra ngoài. Anh bất lực ngồi xuống ghế, khom lưng, cúi đầu nhìn mặt đất, từ từ hít thở. Trái tim hoảng loạn của anh5vẫn còn đập thình thịch” như gõ trống.
Không biết từ lúc nào, anh đã tự làm cuộc sống mình rối tung lên. Khủng khiếp hơn, trái tim anh cũng như một mớ tơ vò, hết mâu thuẫn, do dự, lại tới rối bời. Hơn ba mươi năm, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này.
Chủ nhiệm Trưởng nhanh chóng đi ra hỏi một câu: “Thủ trưởng Giang, hai người có kế hoạch mang thai à?” Giang Hạo bần thần, sau đó lúng ta lúng túng gật đầu. Chủ nhiệm Trương dặn y tá đứng bên cạnh: “Trước tiên đừng dùng thuốc, xét nghiệm HCG đi.” Lúc này, điện thoại di động của Giang Hạo đổ chuông, là Tiểu Phương gọi đến. Anh đi3đến một góc và nhận điện: “Alô.” “Thủ trưởng, anh đoán không sai, đúng là có người theo dõi anh.”
“Là một chiếc xe Audi màu trắng đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng”
“Chết tiệt, đi theo dõi cũng không thèm thay xe, tưởng mình che giấu rất tốt à?” “A, Thủ trưởng, anh nói gì vậy?” “Không, không nói cậu, cậu tiếp tục quan sát đi, có biến thì báo ngay cho tôi.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Giang Hạo hít sâu một hơi để tỉnh táo lại. Anh đã sớm biết tên tài xế kia có vấn đề, quả nhiên Tiêu Thiên Ái sai người theo dõi anh.
Nghĩ một lát, anh phải gọi một cuộc điện thoại cho cô ta. Anh bước đến đầu hành lang cách xa phòng cấp cứu, gió thổi lạnh tê người.
“A lô, A Hạo, có chuyện gì?” Biết rõ còn cố hỏi, đóng kịch giỏi lắm: “Kiều Tâm Duy ngất xỉu bất tỉnh ở nhà, anh vừa đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Cô ta không sao chứ?” “Sốt đến ngất xỉu, bác sĩ đang kiểm tra.”
Tiêu Thiên Ái lặng thinh một lúc, sau đó nói: “A Hạo, chẳng phải cô ta rất rộng rãi không cần gì sao, tại sao cô ta vẫn ở trong nhà của anh?”
Giang Hạo nghiến răng, anh hận không thể bóp chết tươi người phụ nữ độc ác này: “Hôm nay mới xử lý giấy tờ, muốn đi cũng phải cho cô ấy một chút thời gian, dù sao cũng là anh nợ cô ấy, cô ấy chưa sắp xếp được chỗ ở mới, cứ để cô ấy ở đó đi.” “Ừ, em biết anh cũng khó xử. A Hạo, xin lỗi.”
“Đừng nói những điều này nữa, em cứ nghỉ ngơi ở nhà thật tốt. Mấy ngày nay anh bận việc ở quân khu, không thể đưa em đi dạy được.” “Ừ, anh đừng cố gắng chăm sóc cô ta, chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
“Yên tâm, anh không sao.”
Sau cuộc điện thoại, anh nhận ra Tiêu Thiên Ái đã vơi đi nỗi lo nghĩ qua giọng điệu của cô ta. Một lát sau, Tiểu Phương gọi điện đến thông báo chiếc xe Audi đã rời đi, lúc đó anh mới yên lòng.
Ngay lúc đó, xét nghiệm máu đã có kết quả, Chủ nhiệm Trương cầm tờ giấy xét nghiệm và bảo: “Thủ trưởng Giang, vợ anh đã mang thai hơn một tháng.” “Ông nói sao cơ?” Đầu óc của Giang Họa trống rỗng, anh ngây người mất ba mươi giây. “Không nhầm được, chỉ số HCG rất cao. May là tôi quyết định đo thử xem, không thì chắc chắn hai người sẽ giận tôi mất.”
Lúc đó, Giang Hạo không biết niềm vui hay nỗi lo đang đầy ắp trong lòng anh. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều là anh rất sung sướng, anh sung sướng đến nỗi nắm chặt tay chủ nhiệm Trương với hai bàn tay run rẩy vì xúc động. “Chúc mừng, Thủ trưởng Giang, anh sắp thành ba rồi.”
“Chủ nhiệm Trương, cơn sốt của cô ấy thì sao?”
“Nhiệt độ cơ thể là 38.5 độ, không cao lắm. Cơ thể phụ nữ mang thai khá nhạy cảm, nguyên nhân ngất xỉu chưa hẳn là vì sốt. Không phải anh nói cô ấy chưa ăn cơm à, đói cũng khiến cô ấy ngất xỉu. Trong tình huống này, cô ấy nên dùng đá chườm để hạ nhiệt độ, uống nhiều nước nóng, ăn cháo loãng, nghỉ ngơi thật tốt là được, không ảnh hưởng gì đến cơ thể đầu. Khi nào cô ấy tỉnh lại là có thể về nhà, nghỉ ngơi ở nhà cũng giống ở đây thôi.”
Giang Hạo nghĩ, chắc cô ấy ngất vì quá tức giận.
“Để bảo đảm an toàn, khi sức khỏe cô ấy khá hơn, tôi đề nghị nên đến khoa phụ sản để kiểm tra thai cẩn thận, hơn một tháng rồi, có thể nghe thấy tim thai.” Chủ nhiệm Trương vỗ mu bàn tay anh và an ủi nói. “Thủ trưởng Giang, anh đừng hồi hộp quá, vấn để không lớn, anh không tin tưởng tôi à?”
Giang Hạo lắc đầu: “Không, tất nhiên là tôi tin tưởng chủ nhiệm Trương. Cảm ơn cảm ơn, tôi thật sự sắp lên chức ba rồi ư? Chủ nhiệm Trương, cô ấy có thể đi máy bay không?”
“Được, nếu kiểm tra đạt kết quả tốt thì không có vấn đề gì. Cơ thể người phụ nữ mang thai dễ bị bệnh, nên vận động nhẹ để hỗ trợ quá trình sinh con. Nếu muốn đi du lịch nước ngoài cũng không sao, nhưng đừng để bị mệt.” Giang Hạo gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn chủ nhiệm Trương.”
Trong phòng cấp cứu, Kiều Tâm Duy vẫn đang nằm mê man trên giường, Giang Hạo vẫn trông coi cô không rời nửa bước. Anh lấy khăn mặt thấm nước lạnh, vắt khô đặt lên trán cô, cứ cách hai phút lại thấm nước một lần, cách một khoảng thời gian nhất định lại mớm một ít nước, chăm sóc cô rất cẩn thận. Đứa con đầu tiên của họ đã đến không đúng lúc. Anh và Tiêu Thiên Ái đã gián tiếp gây ra cái chết cho đứa bé chưa thành hình và thậm chí còn chưa kịp biết đến ấy. Đứa bé hiện tại cũng không hề đến đúng lúc, nhưng anh phải cố gắng hết sức để bảo vệ cả hai mẹ con. Ngoài niềm vui, lòng anh còn ấp ủ nỗi lo sợ. Anh trầm tư, cau mày, như có một tảng đá đang đè nén trong lòng, mãi vẫn không chịu rơi xuống. Bây giờ chỉ có thể tiến hành dựa theo kế hoạch cũ, anh sẽ đưa cô qua Pháp dưỡng thai. Anh đã từng du học hai năm ở trường quân sự Pháp. Ở đó, bạn thân của anh có thể giúp anh chăm sóc cô. Anh nghĩ ngày mai mình sẽ quay về quân khu để xin phép Thủ trưởng Cận, chuyện này sẽ không có vấn đề gì.
Giang Hạo thẩm miếng bông vào nước ấm và miết nhẹ lên môi cô. Anh đè nhẹ miếng bông xuống, nước ấm sẽ từ từ chảy vào miệng cô. Hai tiếng sau, y tá đến đo nhiệt độ: “37.9, Thủ trưởng Giang, vợ anh đã hạ sốt rồi, anh đừng lo lắng quá.” “Cảm ơn.” Giang Hạo nắm chặt tay Kiều Tâm Duy, trái tim anh dâng lên nỗi thương yêu khôn nguôi. Một lát sau, Kiều Tâm Duy từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, một bình nước biển treo trên giá đỡ đập vào mắt cô đầu tiên, cô biết mình đang ở bệnh viện. “Tỉnh rồi à?” Giang Hạo nở nụ cười đã lâu mới xuất hiện trên môi, vừa tự nhiên vừa kích động. Kiều Tâm Duy nhắm mắt lại, thấy anh thì lòng cô lại mệt thêm.
“Muốn về nhà không?”
Kiều Tâm Duy chống tay ngồi dậy, cả người cô mệt mỏi, cơ thể rã rời, cảm giác như từng khớp xương đều đau ê ẩm. Mới công cánh tay, khuỷu tay bỗng đau nhói, giống như vừa bị đầu mũi kim đâm vào thịt.
Cô đặt chân xuống giường, muốn tự mình đi: “Anh đừng đi theo tôi.”
Giang Hạo cầm áo khoác phủ lên người cô, cô giật lấy tự mặc vào, cảnh cáo nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi có ra sao thì cũng không liên quan gì đến anh hết. Anh đừng đến đây, tôi muốn đi đâu không dính líu gì đến anh nữa!”.
Y tá trực thấy Kiều Tâm Duy đi đến, tốt bụng đến hỏi thăm: “Bà Giang, cô cảm thấy thế nào rồi?”
“Không sao, tôi có thể xuất viện chưa?” Y tá không biết chuyện rắc rối trong nhà họ, cô ứng phó cho qua chuyện thôi. “Được rồi.” Y tá dặn dò: “Bà Giang, sau khi trở về cô không được để bụng đói, không nên uống thuốc cảm một cách tùy tiện, nếu thấy không khỏe chỗ nào thì đừng tự xử lý, phải đến bệnh viện nhé.” Kiều Tâm Duy hơi bực mình, sao nói với tôi nhiều thế? Định nịnh hót Giang Hạo đấy à? Vậy thì đâu cần nịnh bợ tôi chứ? Đi mà nịnh bợ Tiêu Thiên Ái ấy.
Cô không đáp lại, chỉ bỏ đi.
Y tá lấy giấy xét nghiệm đưa cho cô và nói: “Bà Giang, lần sau đến cô nhớ đem theo giấy xét nghiệm này, kèm theo cả giấy khai sinh, chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu, để đến làm thẻ ở khoa phụ sản.” “Làm thẻ?” “Đúng vậy, sau này mỗi lần kiểm tra thai đều sẽ ghi lại trong số, lúc sinh em bé...”
“Chờ một chút.” Kiều Tâm Duy nhận giấy xét nghiệm từ tay y tá và xem xét: “Đây là cái gì? Tôi đã làm xét nghiệm gì vậy?”
“Xét nghiệm HCG, bà Giang, cô đã mang thai hơn một tháng rồi.”
Kiều Tâm Duy không thể tin nổi nhìn giấy xét nghiệm, trên tờ giấy in chỉ số để so sánh với chỉ số mang thai, và chỉ số HCG của cô thỏa mãn chỉ số mang thai đó.
“Sao, sao lại như thế chứ?” Cô lầm bầm, giọng nói hơi run run, cơ thể cũng run bần bật lên.