Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 231




Giang Hạo bỗng kê sát vào mặt cô, đưa tay ghìm sau cổ và gáy của cô, không đợi cô phản ứng lại, anh đã cúi xuống hôn lên môi cô. Anh ngậm môi dưới của cô, khẽ cắn, lưu luyến cắn.

“Mùi gì thế?”

“Cái gì mùi gì?” “Không có...” Kiều Tâm Duy chồng lên ngực anh, ngờ vực hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không sao.” Giọng Giang Hạo trầm thấp mà hơi khàn khàn, trong tiếng nói mỏi mệt lại để lộ thâm tình sâu đậm: “Tâm Duy, anh yêu em.” Kiều Tâm Duy cười nói:2“Anh là cái đồ không biết xấu hổ, không sợ người bên ngoài nhìn thấy à?” Giang Hạo trả lời thản nhiên: “Nhìn thấy thì có làm sao, chưa từng thấy người ta hôn nhau à, cái này có gì mà lạ.” Anh săn sóc vén một sợi tóc rối của cô ra sau tai, nói: “Không về nhà nấu cơm, em muốn ăn gì?”

“Á, nhưng mà em còn có đề án kế hoạch phải viết.”

Giang Hạo oán trách nói: “Lại phải viết, cả ngày em tăng ca còn bận hơn so với anh, anh5phải tìm Nguyễn Tấn nói chuyện nhân sinh thôi.”

“Nói chuyện cái gì mà nói chuyện, chỉ là công việc của em thôi mà, em làm việc em thích, liên quan gì đến Tổng giám đốc Nguyễn đâu, hơn nữa, em làm xong kế hoạch là sẽ có tiền thưởng nhé, ha ha.” “Bao nhiêu tiền thưởng? Anh cho em gấp đôi.”

“Khỉ gió, anh mau lái xe đi.”

“Em vẫn chưa nói ăn cái gì mà, công việc là công việc, cơm vẫn phải ăn đàng hoàng.”

Kiều Tâm Duy suy nghĩ, cũng phải, không thể vì công6việc mà xem nhẹ chồng được, trong cảm nhận của cô, chồng và gia đình là quan trọng nhất, cô cố gắng làm việc như vậy cũng là vì gia đình: “Được, vậy đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi, em rất muốn ăn cay.” “Tiệm lần đầu tiên chúng ta hẹn hò đấy hả?” Kiều Tâm Duy mỉm cười mà không có lý do: “Được.” Cô sẽ mãi mãi không quên lần đầu tiên họ hẹn hò, chính là hẹn ở quán lẩu, hơn nữa cô còn hắt xì vào trong nồi nước lẩu nóng5hổi.

Nhớ đến đây, cô cười đến không ngừng được: “Ôi chao ơi, em nghĩ sau này ăn lẩu đều sẽ nhớ tới lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, hài quá, ông xã, lúc ấy sao anh lại để ý em?”

Giang Hạo vừa lái xe vừa nói: “Muốn nghe lời nói thật à?”

“Không cho nói dối.”

“Lần đầu tiên gặp cảm thấy em rất thú vị, thú vị đến mức ngớ ngẩn, cuộc sống bình thường của anh quá nghiêm túc nhàm chán, vừa hay tóm lấy em để điều hòa lại.”

“...” Kiều Tâm Duy trừng3anh: “Sao em không nghe ra được là anh đang khen em nhỉ?” Giang Hạo nhún vai: “Anh đâu có định khen em, ha ha ha ha.”

Kiều Tâm Duy giả vờ giận: “Hừ, anh bồi bác em như vậy, có phải ghét bỏ em không?”

“Nào dám, em không chê anh thường xuyên đi công tác đã là may mắn của anh rồi, anh đốt đèn lồng mới tìm được cô vợ xấu này, anh nào dám ghét bỏ?”

Vẫn không nghe ra được anh khen cô: “Cái gì, anh nói cái gì?”

“Nhà có vợ xấu mọi điều sung túc.” “...” Cô còn có thể nói gì nữa, Giang Hạo không đấu võ mồm với cô, nhưng một khi giở chiêu thì cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Đến giờ ăn cơm, phố ẩm thực nổi tiếng cả trong và ngoài nước của Đô Thành dĩ nhiên là ồn ã tiếng người, hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ, từ đầu đường đến cuối phố là một màu lửa đỏ.

Giang Hạo dừng xe lại, kéo tay Kiều Tâm Duy chậm rãi đi dạo. Tuy hôm nay đã ấm lên, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn không cao, anh nắm lấy tay cô rất chặt, vẫn luôn ủ ấm. “Giờ này tới chắc là không có chỗ, em thấy chúng ta vẫn nên mua ít đồ ăn vặt ven đường đã.” “Bên ngoài lạnh như vậy, tới cũng tới rồi, chờ một lúc cũng không lâu lâu, mình gọi một nồi lẩu, lại gọi thêm cá nướng nữa.”

Bụng Kiều Tâm Duy đang đói meo, vừa nghe lẩu còn thêm cá nướng, nước miếng đều sắp tràn ra ngoài, đối với một đồ ham ăn mà nói, đặc biệt là đồ ham ăn đói bụng, không có gì có thể so sánh được với sự quyến rũ của đồ ăn ngon, vì công việc mà cô đã ăn sủi cảo liên tục mấy ngày rồi.

“Ha ha, vậy di mau mau đi, thèm quá!”

“Mèo ham ăn.” “Ông xã, sao trên người anh như có mùi thơm nhỉ?” Nói rồi, cô kề sát vào cổ áo anh cẩn thận ngửi thử: “Hừm, hình như không giống.” Giang Hạo chợt căng thẳng, nói: “Anh cũng ngửi thấy, cô vừa rồi đi ngang qua xịt nước hoa mùi rất nồng.” Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn lại: “Ừ, phải không... Hình như cũng không phải, vừa nãy ở trên xe đã có, nhàn nhạt, quái quái.” Giang Hạo không biết giải thích như thế nào, chính anh cũng không hề ngửi thấy gì. Đang lúc anh hoảng loạn không biết làm sao, Kiều Tâm Duy bỗng nhiên kéo anh chạy nhanh lên: “Mau mau, em nhìn thấy trong tiệm lẩu có một bàn đang dọn.”

Lòng Giang Hạo mơ hồ đau nhói, cô tin tưởng anh như vậy, kể cả tìm khi được một chút dấu vết để lại, cô thà rằng bỏ qua chứ cũng không nghi ngờ anh. Ngồi vào ghế, gọi thật nhiều đồ ăn, lẩu sôi lên, vừa nhúng thịt dê vừa ăn cá nướng, chuyện gì cũng vứt sang một bên. Chầu này ăn đến nỗi nấc liền ba cái: “Ôi chao mẹ ơi, đã lâu không ăn một bữa nào đã đời như vậy, tiệm lẩu này ngon tuyệt, lần tới gọi A Nặc Tiểu Chi cùng đi.”

Không khí lạnh lẽo bên ngoài thổi vào khiến người run lên, Giang Hạo đi đằng trước, Kiều Tâm Duy đi phía sau, cô cười nói: “Ngồi trong tiệm lẩu, người toàn mùi khói, về nhà phải tắm cho kỹ.”

Giang Hạo quay đầu lại, dán người vào ngửi: “Mùi khói? Mũi của em sao thính vậy? Như mũi chó ấy, để anh ngửi thử.”

Kiều Tâm Duy đẩy mặt anh ra: “Khỉ gió, trên đường nhớ chú ý hình tượng nha.”

Ông chủ hàng thịt nướng ven đường đang rao hăng say, Giang Hạo nói: “Ăn nữa không? Muốn mua một ít mang về nhà không?” “Không muốn nữa, bụng không chứa nổi, giờ nhìn thấy cái gì cũng không muốn ăn.” “Với người hễ bụng còn chỗ là vẫn có thể nhét đồ vào miệng được, có thể làm em không muốn ăn, vậy nghĩa là ăn no thật rồi.”

Kiều Tâm Duy chột dạ nói: “Ha ha ha ha, anh rất hiểu em mà, không sai không sai.”

Tâm Duy, mấy ngày này em có thấy Cố Vinh Sâm có gì khác thường không?”

“Biết ngay là anh muốn hỏi cái này mà, thực ra là không có, Kỷ Bân Bân vừa xảy ra chuyện là anh ta thay đổi người phát ngôn luôn, sợ nguyên nhân Kỷ Bân Bân chết vừa công bố sẽ ảnh hưởng đến dự án của bọn em, xét cho cùng chuyên dùng ma túy quá liều đến chết rất khó khiến công chúng chấp nhận nổi.”

“Sao anh ta biết Kỷ Bân Bân dùng ma túy quá liều đến chết? Cảnh sát không công bố mà.”

“Em cũng biết anh ta có thể không biết ư? Xã hội bây giờ không phải phía Chính phủ không công bố là người dân sẽ không biết. Hơn nữa hôm tiệc mừng thọ của bác Kỷ, Kỷ Bân Bân như vậy rất khó để người ta tin cô ta không chạm vào mấy thứ kia, Cố Vinh Sâm nói anh ta nhìn thấy thuốc viên trong túi xách của Kỷ Bân Bân.”

Giang Hạo trở nên nghiêm túc hỏi: “Anh ta nói?” “Dạ, chính anh ta nói cho em biết, lúc này mới hấp ta hấp tấp muốn tìm lại người phát ngôn. Em cảm thấy những việc đó đều rất bình thường mà, là Kỷ Bân Bân có ý với Cổ Vinh Sâm, Cổ Vinh Sâm chỉ ngại có liên quan đến công việc nên không tiện từ chối quá phũ phàng thôi, muốn nói họ có quan hệ gì đó, em thật sự cũng không tin, em còn cảm thấy anh ta rất máu lạnh.” Giang Hạo lo lắng nói: “Có lẽ là anh ta che giấu rất tốt, hoặc là anh ta không có liên quan với việc này, nhưng em đừng thiếu cảnh giác với anh ta.”

“Em biết rồi, anh nói em cũng không dám không nghe, haiz, Kỷ Bân Bân vừa chết, kế hoạch tuyên truyền trước kia của bọn em đều trôi sông hết, giờ phải tìm người, viết kế hoạch, chụp hình, móc nối với các kênh truyền thống lại. Mấy ngày nay Cố Vinh Sâm cũng bận tối mày tối mặt, chắc giờ vẫn còn ở công ty tăng ca.”

Nhìn Giang Hạo cau mày, cô truy hỏi: “Vụ án của Kỷ Bân Bân điều tra thế nào? Không phải em thăm dò công việc của anh, em chỉ là... quan tâm một chút. Dù sao em và cô ta cũng từng tiếp xúc, con người cô ta tuy rằng ngạo mạn tự cho mình quan trọng, nhưng vẫn rất chân thật, có cái gì thì nói cái đó.”

Giang Hạo chỉ nói: “Cái chết của cô ta không đơn giản như bề ngoài vậy đâu.”

“Xì, nói cũng như không, không làm khó anh nữa, em không hỏi là được.”

“Ha ha, ngoan.”

Kỷ Bân Bân chết không đơn giản như bề ngoài, hầu hết mọi người đều đang suy đoán nguyên nhân cô ta chết là dùng ma túy quá liều, thể thì để mọi người cho rằng như vậy đi, đây chẳng phải là hy vọng của hung thủ sao, mục đích chính là để che giấu sự thật của vụ giết người này. Đương nhiên, trong này có rất nhiều chuyện anh không thể giải thích cho Kiều Tâm Duy.

Nói phụ nữ là sinh vật mẫn cảm nhất đúng là không giả một chút nào, mặc dù quan hệ có được tin tưởng hơn nữa, cũng không thắng nổi việc bị phát hiện lặp đi lặp lại nhiều lần.

Rốt cuộc là phát hiện như thế nào, bây giờ nhớ lại, cả chính cô cũng cảm thấy thoáng qua như một giấc mộng. Cô thừa nhận cô là người không đủ mẫn cảm, không đủ cẩn thận, không đủ miệt mài theo đuổi, cho nên trước kia Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên lén lút lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra.

Đó là một ngày cuối tuần trời trong nắng ấm, thời tiết ấm áp, gió cũng không lớn, Giang Hạo lôi Kiều Tâm Duy ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Giang Hạo vừa chạy vừa lải nhải: “Em chạy bộ mà đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày sao được, những ngày anh đi công tác thì tự em phải kiên trì chứ.”

Kiều Tâm Duy không hé răng, lúc chạy bộ thật sự không muốn nói chuyện vì mệt.

“Nhìn em kìa, chạy mới vài bước đường đã thở gấp như vậy, sao chạy được hết con phố?” Kiều Tâm Duy mệt không chịu nổi, khó có được một hôm cuối tuần thời tiết tốt, bị anh lôi ra ngoài chạy bộ còn chưa tính, anh còn lải nhải không ngừng như Đường Tăng, đúng là chịu không nổi mà, cô dứt khoát dừng lại ngồi bệt xuống lề đường. “Không chạy nữa, nghỉ một lát rồi đi về.”

Giang Hạo mặt không đỏ thở không gấp, trông rất nhẹ nhàng: “Em đó, trời lạnh không chạy, trời mưa không chạy, trời nóng không chạy, sương mù không chạy, bây giờ thời tiết tốt như vậy cũng không chịu chạy, tố chất cơ thể của em có thế tốt được à?”

“Em cũng không ốm không đau, rất khỏe mà.” Giang Hạo trợn trắng mắt liếc cô: “Đó là em còn trẻ, già rồi sẽ đau này đau kia.” Kiều Tâm Duy che miệng cười: “Ừ, em còn trẻ, đâu giống anh, đã già rồi.” “...” Giang Hạo nghẹn lời, không phản bác lại được cô: “Dậy dậy, đã ra tới đây rồi, cũng phải chạy cho xong mới về chứ.”

Kiều Tâm Duy giơ hai tay lên làm nũng: “Vậy anh kéo em lên đi.”

Giang Hạo cười, giữ chặt hai tay cô kéo lên. Chỗ cô đặt chân khá cao, đứng lên có thể cao ngang với anh, cô thuận thể vòng lấy cổ anh, hai chân mềm oặt thả xuống đất, cũng không chịu đứng đàng hoàng: “Ai da em mệt muốn chết, ông xã anh cõng em đi.”

“Em không có chân à?”. “Ừ, không có, em muốn anh cõng em, ôm cũng được, em không ngại, dù sao không cần em chạy thì thế nào cũng được.”

“Em chơi xấu.”

“Ừ, em cứ chơi xấu đó, em cứ không chạy đó.”

Giang Hạo thật sự bó tay với cô: “Tin anh ném em từ trên cầu xuống không?”