Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 230




Tuy rằng ý kiến của Cổ Vinh Sâm là suy nghĩ vì đại cục, cũng là suy nghĩ vì lợi ích của hai bên, nhưng cách làm ăn cháo đá bát này của anh ta ít nhiều sẽ khiến người ta thổn thức. 1 Tổng giám đốc Cổ, Kỷ Bân Bân vừa mới chết, chúng ta làm như vậy có2ổn không?” Cổ Vinh Sâm hỏi lại một câu: “Vậy cô cảm thấy làm như thế nào sẽ tốt hơn? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi nên khóc lóc thảm thiết để tiếc thương cho cái chết của Kỷ Bân Bân, hay là muốn cả đời không cưới để đền đáp lại sự yêu mến của cô ta với mình?”

Kiều5Tâm Duy kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta hít sâu một hơi, áy náy nói: “Ngại quá, tôi nặng lời rồi, tôi chỉ muốn cho cô hiểu rõ, thế giới này sẽ không vì ai qua đời mà thay đổi, nếu dự án trung tâm thương mại tổng hợp này không thành công, có rất nhiều dự án xếp hàng6phía sau, đến lúc đó trọng điểm của hai công ty đặt vào dự án khác, sự nỗ lực và trả giá nửa năm qua của chúng ta đều uổng phí cả.”

Kiều Tâm Duy gật gật đầu: “Tổng giám đốc Cố, tôi hiểu ý của anh, là tối xử trí theo cảm tính, anh không sai.” “Cô lương thiện, trọng5tình cảm, đây là ưu điểm của cô.” Cố Vinh Sâm trịnh trọng nói: “Nhưng đây cũng là khuyết điểm của cô, người trong tình cảm thường sẽ quá mềm lòng.” “Vậy anh nói đi, cần tôi làm gì?”

“Tôi cần có soạn một phần đề án kế hoạch quảng cáo tuyên truyền, phải khác biệt hoàn toàn với cái cũ.3Còn nữa, đối với việc lựa chọn người phát ngôn, cô cũng có thể đề xuất ý kiến.”

“Khi nào anh cần?”

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, có điều so với tốc độ, tôi càng chú trọng chất lượng hơn.” “Vâng, tôi hiểu rồi, tôi ra ngoài làm việc trước.”

“Được.”

Đi tới cửa, Kiều Tâm Duy dừng lại, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi chỉ nói với anh một câu thôi...” Ngẫm nghĩ, cô xốc dũng khí lại và nói: “Cũng không phải tôi quá mềm lòng, mà là anh quá cứng rắn.” Nói xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài. Cổ Vinh Sâm hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Nếu là đối với cô, chắc chắn tôi cũng mềm lòng.”

*

Nửa tháng nay, trạng thái tinh thần của Chu Tiểu Y từ gần như suy sụp đến bất đắc dĩ tiếp nhận, cô ta thường xuyên ôm gối đầu yên lặng rơi lệ, hoặc là mở WeChat lầm bầm lầu bầu. Cô ta gửi tin nhắn thoại WeChat cho Trần Kính Nghiệp, có đôi khi khóc lóc cầu xin, có đôi khi hung dữ uy hiếp, nhưng đa phần vẫn là kể lể nỗi tương tự.

Tuy nhiên, Trần Kinh Nghiệp không hề trả lời lại. Mấy ngày nay, cô ta thuê phòng dài hạn ở một khách sạn năm sao, tiền thuê năm ngàn sau một tháng, cô ta thanh toán một lần hơn tiền thuê nửa năm. Cô ta chỉ ở khách sạn, mỗi ngày có người quét dọn, cũng có người đưa cơm ba bữa, cái gì cũng không cần nhúng tay vào.

Giang Hạo cho rằng cô ta là một cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, chắc chắn sẽ đến cậy nhờ chỗ dựa của mình, ai ngờ, thứ cô ta không thiếu nhất chính là tiền. “Thủ trưởng, vẫn phải theo dõi à, tôi thấy cô ta không có ý định muốn đi.” “Theo dõi, bây giờ cô ta là manh mối duy nhất của chúng ta, phải canh chừng sít sao cho tôi.”

“Vâng.”

Trong xe, Giang Hạo cúp điện thoại, xuyên qua cửa kính xe ngẩng đầu nhìn tòa nhà khách sạn, anh không nén nổi muốn hỏi, Chu Tiểu Y, tiền của cô là từ đâu mà ra?

Thời gian càng kéo dài, bên trên càng thúc giục hơn, mà lòng anh cũng càng sốt ruột.

Lúc này, di động cá nhân hiện ra khung WeChat, anh nhìn vào, là Tiêu Thiên Ái gửi tới.

– “A Hạo, thời tiết ẩm lên rồi, em muốn đến trường học đi dạo một chút, anh có rảnh không?”

Giang Hạo mân mê di động, anh có nên rảnh hay không đây? Tiểu Phương ở cạnh cũng nhìn thấy WeChat, cậu ta nói: “Thủ trưởng, anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi? Đô Thành lớn như vậy, sớm hay muộn chị dâu cũng sẽ biết, tôi cảm thấy anh vẫn nên thương lượng trước với chị ấy một chút sẽ tốt hơn, chị dâu sẽ thông cảm cho anh.”

Giang Hạo nói: “Cô ấy sẽ thông cảm cho tôi, nhưng cô ấy không biết diễn kịch, cô ấy không giả vờ được. Tiêu Thiên Ái khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra sơ hở.” Tiểu Phương thở dài nói: “Haiz, nếu chị dâu là diễn viên thì tốt rồi.” Giang Hạo cười cười: “Nào nhiều cái nếu như vậy, đi, về đơn vị.”

Tiểu Phương hỏi: “Vậy anh không đến cuộc hẹn với Tiểu Thiên Ái à?” “Tôi lái xe trinh sát đến nơi hẹn à?” “Ồ ồ ồ, hiểu rồi.”

Tiết trời xuân về hoa nở, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, nhánh cây ven đường nhú ra chồi non xanh mởn, từ khóm nhài mùa đông ven tường, từng nụ từng nụ hoa màu vàng nhạt nặng trĩu cành, vây quanh lấy nhau cực kỳ đẹp. Rất nhiều năm không đến trường học, trở về chốn cũ lại có một cảm nhận khác. Tiêu Thiên Ái khoác tay Giang Hạo, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ có bóng râm trong trường học.

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, hết thảy đều mới mẻ, sân thể dục đá sỏi đổi thành xi măng nhựa, học sinh chạy ở bên trên, để giày và bề mặt cao su phát ra tiếng “bạch bạch”. Còn cả trận đấu trên sân bóng rổ, các nam sinh đổ mồ hôi trên sân, các nữ sinh hô hào cổ vũ.

Hết thảy đều tràn ngập thanh xuân và sức sống. Anh và cô ta, cũng đã từng trải qua như vậy. Mười mấy năm rồi, lâu đến nỗi không nhớ rõ nữa, khi đó, trong lòng anh chỉ có cô ta, trong lòng cô ta cũng chỉ có anh. Trên đời này, chuyện hạnh phúc nhất mà lại may mắn nhất, chính là người mình yêu, đúng lúc cũng yêu mình.

Khi đó họ chính là một đôi tình nhân vừa hạnh phúc mà vừa may mắn.

Cây đào bên cạnh đường chạy đã đổi thành cây thủy sam, còn nhớ năm ấy, gió xuân vừa thổi, hoa đào từng đóa từng đóa nở rộ. Đến mùa hè, hoa đào kết thành từng quả từng quả nhỏ, nam sinh nghịch ngợm luôn thích đi hái trộm đào ăn, nhưng cắn vào mới biết tất cả đều là vị chua.

“Nhìn này, đây là cái gì?” Giang Hạo chưa hết tính trẻ con cầm quả đào mới vừa hái xuống khoe với cô ta, khi đó trẻ con biết bao, có đồ gì mới mẻ là khoe ngay.

Cô ta đánh anh một phát, nói: “Anh là đồ ngốc, loại đào này không thể ăn, đó là cây đào cảnh chứ không phải đào ăn quả.” Giang Hạo xấu hổ, nhưng vẫn lấy đó làm vui, anh dắt tay cô ta chạy ra hướng cổng trường: “Đi, anh dắt em đi mua đào to ăn.” Còn nhớ rõ một năm kia, cô ta vô ý trẹo chân, bạn cùng phòng đỡ đi cà nhắc đến phòng học, anh thấy đau lòng không thôi: “Sao lại thế này hả, hôm qua còn không sao, sao hôm nay đã thành như vậy?” Cô ta lôi kéo để anh đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy: “Tối hôm qua lúc lấy nước ấm bị trật, không sao, anh đừng ồn ào, cả lớp nghe thấy đấy.”

“Em ngốc đấy à?” Anh không màng sự chú ý của mọi người, bế ngang cô ta lên đi luôn.

“Này, Giang Hạo, anh làm gì vậy, sắp vào học rồi.”

“Vào học cái gì, đi học có thể quan trọng bằng chân em à? Sựng lên như vậy còn không mau đến bệnh viện?!”

Khi đó, người quan trọng nhất của anh chính là cô ta, cô ta dùng thời gian nghỉ để tập múa trong phòng vũ đạo, anh không làm gì sẽ đến ở cùng cô ta, lẳng lặng ngồi một góc phòng, cứ như vậy nhìn cô ta múa, nhìn suốt một buổi trưa.

Ở trong mắt anh, không ai có thể so được với cô ta.

Lúc cô ta nghỉ ngơi, anh nhẹ nhàng mát xa cổ chân cho cô ta, anh quý trọng đôi chân này còn hơn chính cô ta, anh nói: “Chỉ có bảo vệ tốt hai chân, em mới có thể từ từ đi cùng anh đến hết đường đời. Cho nên về sau trật chân nhất định phải nói cho anh đầu tiên, phì phì, sau này sẽ không bao giờ trật chân nữa.”

Đột nhiên một quả bóng rổ bay tới cắt ngang lời nói cười và hồi ức của hai người, Giang Hạo nhanh tay lẹ mắt đón được đúng lúc, anh cầm quả bóng, thuần thục đập hai nhịp xuống đất.

Một nam sinh tươi đẹp như ánh mặt trời chạy vội lại, áy náy nói: “Xin lỗi, có thể trả quả bóng rổ lại cho em không?”

Giang Hạo ném lên, dưới ánh mặt trời, quả bóng rổ vẽ ra một đường cong duyên dáng, chuẩn xác lọt vào tay nam sinh. “Cảm ơn.” Nam sinh cười lau mồ hôi, xoay người chạy đi. Tiêu Thiên Ái cảm khái nói: “Tuổi trẻ thật tốt, bây giờ thấy họ vừa chạy vừa nhảy, thật là hâm mộ. A Hạo, chúng ta đi vào phòng học xem đi.”

Phòng học của các lớp lớn vẫn ở tòa nhà cũ nhưng trang trí đều là đồ mới, phòng học rộng rãi sáng sủa, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, bụi trong không khí không chỗ ẩn giấu dưới ánh mặt trời, cuốn lên thanh xuân thuộc về họ.

Trong phòng học trống trơn, không có người, Tiêu Thiên Ái đẩy cửa đi vào, đó là một cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ. Học sinh bướng bỉnh vẽ hình giáo viên hút thuốc trên bảng đen, vẽ rất khá, mang đầy ý trêu chọc khiến người ta buồn cười.

Bàn học và băng ghế đã đổi thành loại liền nhau, trở nên càng chỉnh tề hơn. Tiêu Thiên Ái kéo Giang Hạo ngồi xuống, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt họ, thoáng như năm ấy.

Chậm rãi, cô ta càng dựa càng gần, mỉm cười nói khẽ: “A Hạo, anh còn nhớ anh đã từng làm gì ở đây không?” Giang Hạo chớp chớp mắt, thật thà nói: “Đã làm rất nhiều việc, em nói việc gì?”

Thay vì nói thật thà, không bằng nói là căng thẳng, anh không chút nào chờ mong chuyện kế tiếp sắp xảy ra. Tiêu Thiên Ái càng dựa càng gần, giọng điệu cũng rất mờ ám, cô ta nói: “Anh đã từng hôn em ở đây.” Vừa dứt lời, môi cô ta đã dán lên.

Người Giang Hạo cứng đờ, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt Kiều Tâm Duy khóc thút thít, anh rất có lỗi, cũng rất đau lòng.

Công việc bận rộn khiến Kiều Tâm Duy không thể phân thân, có đôi khi giữa trưa Giang Hạo gọi một cuộc điện thoại tới, đến lúc tan tầm cô mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.

“Em xin lỗi em xin lỗi, lúc đi họp di động của em chỉnh thành chế độ yên lặng, sau đó quên chỉnh lại, bạn mãi đến tận bây giờ.”

Giang Hạo đã nhìn thấy cô từ xa, cô vừa cúi đầu đi đường vừa cầm di động.

“Đừng vội xin lỗi, em có thể ngẩng đầu nhìn lên thử không?”

Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, mờ mịt không biết làm sao: “Xí, không có hoa tươi và bong bóng mà, một chút kinh ngạc cũng không có, anh muốn cho em thấy cái gì?”

Giang Hạo cạn lời, bấm hai tiếng còi: “Bây giờ nhìn thấy chưa?” Kiều Tâm Duy le lưỡi, còn tưởng rằng anh đang nói đùa, không ngờ anh thật sự đến đây rồi, cô cúp điện thoại rồi lập tức chạy đi như bay: “Anh thật là, đến đây cũng không nói với em một tiếng.” “Di động của em như chẳng có tác dụng ấy, dù là anh gửi tin nhắn thì em cũng chưa chắc xem, gọi điện thoại em lại không nghe.”

“Em xin lỗi mà, ông xã tự tới đón em tan làm, cám ơn nè, hôn một cái.” Giang Hạo cười cười: “Có dám lên xe rồi lại hôn anh nữa không?”

“Dám, hì hì.” Kiều Tâm Duy ngồi vào ghế phụ, chu môi hôn lên má anh một cái: “Vừa lòng chưa?” “Không có thành ý chút nào.” Giang Hạo giơ bản mặt nghiện mà còn ngại. “Vậy về rồi hôn tiếp nha, mau lái xe đi, em còn muốn viết mấy thứ nữa.”

Giang Hạo cúi người tiến lên, cô hoảng sợ, xin tha nói: “Ôi chao ông xã, giờ cao điểm lúc tan tầm bên ngoài toàn là người, anh đừng mong làm chuyện xấu nhé.”

Khóe miệng Giang Hạo nhếch lên, kéo dây an toàn cài lại cho cô.

Mặt Kiều Tâm Duy đầy xấu hổ: “Grào, không khiến anh cài dây cho em như vậy.”