Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 213




“Cái gì?”

Kiều Tâm Duy không hiểu lắm, theo hiểu biết của cô, Giang Hạo luôn luôn đánh giá kém về cách sống của Thẩm Đại Hải, khó lắm mới khen ông ta được một câu.

Giang Hạo nói: “Thẩm Đại Hải rất tôn trọng người vợ kết tóc của mình, không sinh con với những người phụ nữ khác.

Ông ta nâng địa vị của vợ và con lên rất cao, tất nhiên những người khác không dám không kiêng kị.

Sao đám đàn bà ngoài luồng của ông ta chỉ có năm người phụ nữ đó được, có thể nói là vô số kể.

Ông ta có bất động sản ở nhiều thành phố khác nhau, nuôi ai, nuôi bao nhiêu thì ai mà biết, chỉ sợ là ông ta còn không nhớ nổi.”

“Mặc dù ông ta nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, nhưng vẫn tôn trọng người vợ kết tóc của mình.

Vợ ông ta là kiểu phụ nữ không tranh quyền tranh thế, chỉ cần chồng đối xử tử tế với mình và con, bà ấy sẽ coi như không thấy mà bỏ qua, với lại bà ấy chỉ có thể làm thế mà thôi.”

“Quyền tất cả tài sản của Thẩm Đại Hải đều nằm trong tay vợ ông ta, nhưng nếu ông ta muốn rút tiền thì vợ cũng chẳng hỏi.”

Từ tận đáy lòng, Kiều Tâm Duy rất bội phục người phụ nữ đó.

Rốt cuộc phải bất đắc dĩ đến mức nào mới có thể tôi luyện bà thành người không tranh quyền thế, chỉ bà mới tự biết được nỗi thê lương của mình.

Cô cảm khái nói: “Thế mới nói, đôi khi tiền còn quan trọng hơn đàn ông nữa.”

Giang Hạo nhíu mày nhìn cô: “Em nghe mấy thứ vớ vẩn này ở đâu vậy?”

“Cái này mà cần nghe à? Nhìn bạn bè xung quanh là thấy ngay.

Nói đầu cho xa, bạn của anh đấy, luôn có vài thanh niên thích diễn văn nghệ, thỉnh thoảng không ốm mà rên một chút, lâu lâu còn nói đạo lý nữa cơ.”

“Vậy có cần anh giao tiền lương và thể cho em không? Lại đổi tên chủ sở hữu nhà và xe thành tên em luôn?”

“Khụ khụ khụ, em đang lái xe, anh đừng trêu em.”

“Anh đang nói nghiêm túc.”

“Ha ha, vậy cảm ơn nhiều, em không muốn hưởng những thứ mình không làm ra.

Còn nữa, nếu có ngày anh thích người khác, anh không cần giấu giếm làm gì, cũng đừng lén lút, cứ nói thẳng với em, em sẽ rời đi, hiểu không?”

Giang Hạo liếc cô: “Lời em nói càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.”

Kiều Tâm Duy không thể không thở dài: “Aiz, trong mười năm cuộc đời của mỗi con người, ai có thể chắc chắn rằng, sau này mình sẽ không gặp được một người khác khiến tim mình loạn nhịp nữa chứ? Tình yêu rất mù quáng, với lại trong hoàn cảnh xã hội xô bồ như bây giờ, cám dỗ nhiều lắm”

Mặt Giang Hạo bỗng nhiên đanh lại, anh chân thành hỏi: “Lúc em cô đơn một mình, có phải thường nghĩ như thế không?”

“Sao thế?”

“Hừ, Kiều Tâm Duy, có phải em ngoại tình đúng không?”

Kiều Tâm Duy đang lái xe, bật cười nhìn đường: “Sức tưởng tượng của anh phong phú quá, nhưng lần này phải làm anh thất vọng thôi, anh nghĩ sai mất rồi.”

Giang Hạo thở dài nghiêm túc, anh cất giọng trầm trầm: “Đừng bi quan như vậy, cũng đừng đánh giá thấp bản thân như thế, vị trí của em trong lòng anh còn nặng hơn những gì em tưởng.”

Giọng nói của anh trầm thấp đến mức hơi khàn khàn, sự chân thành đó khiến người khác không thể nào hoài nghi nổi.

Kiềm Tấm Duy khẽ rung động nhẹ, cô nhìn đôi mắt ngập tràn sự thâm tình của anh, không biết phải đáp lại thể nào, chỉ có thể nở một nụ cười.

Không ai nói gì cả.

Sáng sớm hôm sau, Giang Hạo nhận được cuộc gọi từ Cục Cảnh sát, nhưng ngoài dự đoán, cuộc gọi này không liên quan đến Thẩm Đại Hải mà liên quan đến Nhiếp Thiếu Hoa.

“Tôi đây, à, được.

Vậy bây giờ đi, cậu để hắn ngồi chờ ở Cục Cảnh sát một lát, tôi sẽ đến ngay.”

Kiều Tâm Duy vừa thức dậy, đang đứng đánh răng, cô nhô đầu ra hỏi: “Mới sáng sớm mà anh định đi ra ngoài à?”

“Ừ, đi làm ít chuyện, rất nhanh thôi, tiện đường mua cho em bữa sáng, muốn ăn gì nào?”

Kiều Tâm Duy đảo trong mắt to tròn của mình: “Ưm, đợi em nghĩ một lát, em muốn ăn canh chua cay, còn muốn ăn bánh bao hấp nhân gạch cua, nếu được thì mua thêm một phần tào phớ nhé.”

Giang Hạo khựng lại: “Em ăn nhiều thể vào buổi sáng à?”

“Chẳng phải còn có anh à?”

Thì ra là thế.

“Được, anh thỏa mãn cho em.”

Kiều Tâm Duy hài lòng tiếp tục đánh rằng: “Mau đi đi, em chờ anh về.”

Giang Hạo lắc đầu thở dài, vừa thay đồ vừa phàn nàn nói: “Aiz, thì ra mấy cái ôm lưu luyến với cả dặn dò trước khi đi chỉ xuất hiện trong thời gian tận hôn thôi, sau khi cưới một năm, anh chỉ đáng giá một món cơm thừa canh cặn.”

Kiều Tâm Duy thở dài, mặc dù miệng vẫn đang ngậm bọt kem đánh răng nhưng cô vẫn cất giọng: “Thủ trưởng, anh giỏi lắm -

- Lợi hại thể thì không cần em dặn dò gì chứ sao.”

Giang Hạo và tức giận, bắt chước giọng điệu của cô nói: “Hừ, chờ anh về rồi xử lý em.”

Từ vụ nhảy lầu đó, Nhiếp Thiếu Hoa bị cảnh sát dẫn đi và bắt giữ mười ngày, hôm nay là ngày hắn được thả ra.

Đối với hắn, việc đi vào Cục Cảnh sát chẳng khác nào chuyện thường ngày.

Giang Hạo lái xe đến Cục Cảnh sát, xe vừa dừng lại, anh đã nghe có người gọi tên mình từ khoảng cách không xa: “Thủ trưởng Giang, Thủ trưởng Giang, tối ở đây.”

Anh nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, bắt gặp Nhiếp Thiểu Hoa đang ngồi ăn sáng trong khu ăn uống ở Cục Cảnh sát.

Lúc đó, Nhiếp Thiếu Hoa đang bắt chéo chân ngồi ở ngay lối ra vào, tay gắp mì sợi nóng hổi, tay kẹp điếu thuốc lá.

Thấy Giang Hạo, hắn bình tĩnh vẫy tay với anh.

Giang Hạo xuống xe đi qua đó, đây là giờ mọi người tụ tập ăn sáng đông nhất.

Trong cửa hàng với diện tích không lớn, rất nhiều người đang xì xụp bữa sáng của mình.

Anh kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Thiếu Hoa: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì liên quan đến vụ tai nạn xe đó? Nói đi.”

Cằm Nhiếp Thiếu Hoa đang mọc đầy râu, trông rất lôi thôi, trong khi đó cả người Giang Hạo lại sạch sẽ và toát lên vẻ chính trực.

Nhìn thế nào cũng thấy hai người không hợp nhau, nhưng lúc này họ lại ngồi cùng một bàn để nói chuyện.

Cảnh tượng đó khiến không ít khách hàng xung quanh nhìn vài lần.

Nhiếp Thiếu Hoa nhanh nhẹn ăn hết bát mì của mình, sau đó hắn cầm cây tăm thoải mái xỉa răng.

Tiếp đến, hắn rút một điếu thuốc và châm lửa: “Hút một điều không?”

Giang Hạo lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”

“A, xem thường bao thuốc giá rẻ này của tôi đấy à?”

Giang Hạo hơi nóng nảy, anh cũng không có tâm trạng nói nhiều với hắn: “Anh có nói không?! Định đùa cợt với tôi đấy à?!”

Nhiếp Thiếu Hoa cười: “Được được được, tôi nói.”

Hắn hít một hơi thật sâu và nói: “Thủ trưởng Giang, năm ngoái anh đã cứu tôi một mạng, tôi nhớ phần đại ân này.

Mặc dù Nhiếp Thiếu Hoa tôi sống rất đê tiện, nhưng vẫn còn có chút lương tri, chuyện năm năm trước, aiz, anh bị người phụ nữ đó lừa gạt.”

Giang Hạo cau chặt mày: “Nói cụ thể.”

“Lúc đó tôi đang nợ bọn vay nặng lãi thì có người đến tìm, nói rằng có thể giúp tôi trả nợ và cho tôi một số tiền lớn, chỉ cần tôi giúp người đó giết một người phụ nữ.

Tôi nghĩ thế cũng tốt, nếu tôi trốn được thì coi như mình may mắn, nếu bị bắt cũng đỡ bị bọn vay nặng lãi tìm đến nhà chém chết.”

“Lúc đó tôi không hề biết Tiêu Thiên Ái, chỉ nhìn ảnh chụp.

Về vụ tai nạn xe, anh cũng có mặt ở đó nên tôi không nói nhiều.

Tôi nói chứ, khi tôi nhìn thấy cô ta trả lời trong một cuộc phỏng vấn vào năm ngoái, cô ta nói mình mất hai chân là vì cứu người đàn ông mình yêu thương, lúc đó tôi đã chửi một câu mẹ này giỏi diễn vai thánh mẫu dễ sợ.”

“Sau này có vài tin tức xấu của hai người, tôi đều chú ý cả.

Aiz, một thằng chỉ biết chơi bời lêu lổng như tôi rảnh rỗi chẳng có gì làm ngoài chú ý mấy tin tức lá cải.

Dù báo chí không nói rõ là anh, nhưng tôi biết chắc, sau vụ tai nạn giao thông đó, anh đã đến Cục Cảnh sát kéo tôi ra đánh cho gần chết, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”

“Tôi biết người sĩ quan cấp cao nhắc đến là anh, lúc đó tôi nghĩ rằng, một kẻ muốn đánh và một kẻ muốn bị đánh, chỉ là trí thông minh của Thủ trưởng Giang không đủ cao bằng người khác.

Vốn tôi không ngờ cuộc đời mình sẽ có dịp nói điều này cho anh biết, nhưng nếu không nhờ anh thì cái mạng nhỏ này của tôi đã tiêu rồi, tôi ở Cục Cảnh sát mười ngày, cũng đã nghĩ thông suốt.

Tôi không thể sống cuộc đời lưu manh như trước đây, tôi muốn trở thành một con người mới, bắt đầu từ lúc tôi kể cho anh chuyện này.”

“Thủ trưởng Giang, anh đã cứu mạng của tôi, tôi nói nhiều điều với anh như vậy, anh nghĩ gì thì đó là chuyện của anh.

Nghe nói anh đã kết hôn, việc anh còn có quan hệ gì với Tiểu Thiên Ái không thì chẳng dính líu gì tới tôi hết, chẳng qua là tôi cảm thấy, muốn anh gánh vác cảm giác tội lỗi đó cả đời, người phụ nữ kia cũng thật cao tay.

Tôi đâm cô ta không chết đúng là vận may của cô ta mà.”

Trong một buổi sáng náo nhiệt như thế này, hẳn là chỉ có hai người bọn họ đang thảo luận về một câu chuyện chấn động như vậy.

Giang Hạo vẫn tỉnh táo nghe từng câu từng chữ, thái độ lạnh lùng của anh tạo nên sự khác biệt rõ rệt với hoàn cảnh xung quanh.

Không khí xung quanh anh dường như đang trở nên lạnh dần.

Rất lâu sau đó, Giang Hạo mới hỏi: “Là ai tìm anh đâm chết Tiêu Thiên Ái?”

Nhiếp Thiếu Hoa lắc đầu: “Tôi không biết, người đó xách một cái túi đưa cho tôi tiền đặt cọc, đầu tiên là mười vạn, nhận tiền rất nhanh.

Tôi ngu quá, đây chẳng phải là bị mua chuộc giết người à, mười vạn không bị tịch thu mới lạ.

Sau đó tôi bị bắt rất nhanh, không hề nghe thấy tin tức của người đó nữa, hai mươi vạn tiền theo lời hứa cũng tan thành bọt biển luôn.”

“Không có một chút ấn tượng gì à? Anh cố nhớ lại xem.”

“Thật sự không có, cũng lâu quá rồi, mà người kia cũng rất cẩn thận, tôi chỉ gặp mặt một lần nhưng hắn ta đeo khẩu trang, hắn đưa tiền rất nhanh gọn nên đương nhiên tôi nhận lời làm ngay.

Ha ha, tôi thừa nhận là lúc đó mình rất để tiện.

Thủ trưởng Giang, anh muốn báo công an cũng được, cùng lắm tôi lại vào đó ngồi một thời gian, dù sao tôi cũng không thể lấy lại được mười vạn đó.”

Gương mặt Giang Hạo âm trầm, không tỏ thái độ gì, anh lấy giấy và bút ra, viết số điện thoại của mình và nói: “Đây là điện thoại cá nhân của tôi, nhớ được gì thì gọi cho tôi.”

Nhiếp Thiếu Hoa nhận tờ giấy, hắn cười, lộ ra một hàm răng vàng khè: “Ha ha, được đẩy, đợi tôi nạp tiền vào điện thoại, tôi thêm anh vào Wechat, danh sách bạn bè của tôi có thêm anh thì giá trị tăng cao biết bao nhiêu.”

Mặt Giang Hạo càng đen sì: “Tôi không chơi Wechat.”

“Ha ha, chỉ đùa chút thôi, tôi biết một người có thân phận và địa vị như anh xem thường tối mà.”

Giang Hạo nói: “Anh làm những việc khiến người khác tôn trọng thì đương nhiên sẽ có người tôn trọng anh.

Tôi cảnh cáo anh, mặc kệ anh thật sự muốn thay đổi hoặc chỉ nói chơi thôi, thì đừng có đó gây rối dự án xây dựng khu thương mại tổng hợp ở thôn Tây nữa.”

“Không dám không dám, tôi à biết đó là dự án của chị dâu thì sao lại gây rối ở đó được, tôi sẽ đi giải quyết, ha ha ha ha.”

Giang Hạo đứng dậy, ở đây không bán món canh chua cay mà Kiều Tâm Duy muốn ăn, anh định đi mua.

Nhiếp Thiếu Hoa cười hì hì nói: “Thủ trưởng Giang, giúp thôi trả tiền bát mì đi, tôi không có tiền.”

Giang Hạo trừng mắt liếc hắn, sau đó rút ví ra.

Nhiếp Thiếu Hoa quan sát, thừa cơ nói: “Còn tiền thừa này, ông chủ, cho tôi một bình Ngũ Lương Dịch.”

Giang Hạo rút một tờ đặt xuống bàn, sau đó đi thẳng.

Nhiếp Thiếu Hoa cầm tờ tiền: “Ông chủ, tôi có tiền, đừng bỏ bớt cho tôi đấy.”