Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 212




“Giang Hạo, vậy ai là vợ cả?”

Kiều Tâm Duy ghé đầu bên tai Giang Hạo và hỏi nhỏ.

Giang Hạo vẫn để tay ra hiệu “suyt”

, nhưng anh vội vã nói: “Không phải ai cả.”

Kiều Tâm Duy kinh ngạc phồng má, rồi lại bắt đầu ngắm nghía năm cô gái ăn mặc khác nhau đó, lòng hơi thổn thức.

Các cô ấy đấu đá với nhau, kết quả cũng chỉ đạt được danh hiệu vợ bé của Thẩm Đại Hải mà thôi.

Trong xã hội này tồn tại một loại người với số lượng không hề nhỏ, đó là những người phụ nữ ỷ vào sự trẻ trung và sắc đẹp của mình sống phụ thuộc vào đàn ông.

Họ không dựa vào bản thân mình, chỉ dựa vào đàn ông, ví như Chu Tiểu Y, ví như năm người phụ nữ đang đứng trước mặt này.

Cách trang điểm và ăn mặc giúp giấu đi tuổi tác thật của họ, làm người khác không thể biết ai lớn ai nhỏ.

Về dáng người thì không ai kém ai, cô nào cô nấy cũng ngực lớn eo thon chân dài, Thẩm Đại Hải có vẻ thiên về mẫu người như thế này.

Ngồi tới chán, Kiều Tâm Duy quay sang Giang Hạo dặn: “Sau này anh đừng có tìm về cho em một đám chị em đấy nhé, em sẽ không chấp nhận mấy đứa đó đâu đấy, đừng có hi vọng em sẽ sống hòa bình với mấy cô nàng đó.”

Giang Hạo trợn mắt ngao ngán, bàn tay lớn của anh vòng qua ôm nhẹ lấy cổ cô, anh cắn tại cô nói: “Anh không có khẩu vị nặng như vậy.”

Kiều Tâm Duy bịt lỗ tai rồi co người né tránh: “Ai nha ngứa muốn chết, thả ra thả ra.”

“Còn dám nói mấy lời ngu ngốc như thế nữa không?”

“Nói chút cũng không được à, thưa Thủ trưởng bá đạo.”

Nhìn gương mặt vờ ngây thơ giả vô tội của cô, Giang Hạo bất đắc dĩ mỉm cười: “Có một cô thôi anh đã đủ nhức đầu rồi, sao dám tìm thêm mấy cô nữa đây?”

Kiều Tâm Duy biết mình vớ được một món hời nhưng vẫn nói móc anh: “Đàn ông nào chẳng muốn ba vợ bốn nàng hầu, anh nhìn xem, bây giờ tiểu tam chạy đẩy đất, có tí lòng tự trọng thì nói là vì tình yêu, còn thiếu lòng tự trọng thì trực tiếp làm bà hai kiểm công cụ thỏa mãn tình dục của cha nào đấy, thậm chí còn không bằng cả tiểu tam nữa, anh dám nói anh không nghĩ tới?”

Mặt Giang Hạo đen lại, nếu không phải đây là bệnh viện, anh thật sự rất muốn đánh cô một trận: “Đầu em chứa cái gì thế, em nghĩ thế nhưng anh thì không.

Em đừng có quy chụp mọi đàn ông đều xấu xa cả, người khác thì không nói làm gì, ngay cả ông xã của em mà em cũng không tin à?”

“Hì hì, em tin tưởng anh.

Cha anh trâu bò như vậy mà cũng chỉ có mình mẹ anh, anh không dám, vì anh là quan lớn ở quân đội.”

Giang Hạo búng nhẹ hai cái vào trán cô: “Có cơ hội đó thì anh cũng không làm, điều này không liên quan đến việc anh có làm sĩ quan hay không, hiểu không?”

“A a a, nghe rồi nghe rồi.”

Hai người đang say sưa nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.

Một bác sĩ mặc đồ giải phẫu đi ra, chưa đợi bác sĩ mở miệng, những người phụ nữ của Thẩm Đại Hải đã nhao nhao tiến đến.

“Bác sĩ, Đại Hải không sao chứ?”

“Bác sĩ, ông phải cứu Đại Hải, bao nhiêu tiền cũng không đáng kể.”

“Bác sĩ, tôi có thể vào gặp mặt ông ấy một lát được không?”

Các cô nàng vừa lao nhao vừa hò hét ầm ĩ xung quanh bác sĩ làm ông trả lời không xuể.

Ông ấy hỏi: “Giang Hạo, Thủ trưởng Giang có ở đây không?”

Đám người đó vừa nghe xong thì lập tức lặng ngắt như tờ.

Thủ trưởng Giang cũng ở đây? Ở đâu ở đâu? Danh tiếng của Thủ trưởng Giang ở thủ đô rất lớn, người người trên phố đều nói anh tuấn tú cao lớn, dũng mãnh thiện chiến, nhưng tới nay chỉ nghe chứ chưa thấy người.

“Ở đây”

Giang Hạo từ tốn đứng lên: “Chủ nhiệm Trần, tình hình của Thẩm Đại Hải thế nào rồi?”

Khi đám vợ bé quay đầu nhìn lại, từng ánh mắt đều hiện ra sự kinh ngạc, ánh mắt của họ rất trực tiếp, có thể nói là không hề che giấu sự trắng trợn.

Trong số các cô gái đó, có lẽ có người bằng tuổi với Giang Hạo, có lẽ có người nhỏ hơn cả Giang Hạo.

Nhưng ánh mắt của họ lại nhìn Giang Hạo như một miếng thịt Đường Tăng chất lượng cao vừa mập vừa trắng, chỉ trong vài phút, những ánh mắt ấy dấy lên khao khát chiếm anh thành của riêng.

Vừa nhìn đã thấy dù chủ nhiệm Trần đã lớn tuổi nhưng vẫn rất tôn trọng với Giang Hạo, ông ấy nói: “Thủ trưởng Giang, Thẩm Đại Hải vẫn chưa qua được cơn nguy kịch, nhưng ông ấy vẫn cố chấp muốn gặp anh, phải gặp anh cho bằng được.”

Giang Hạo gật đầu: “Vậy thì không nên chậm trễ nữa, tôi đi vào gặp ông ấy một lát.”

“Được rồi, anh đi theo tôi.”

Giang Hạo quay đầu, nhìn sang Kiều Tâm Duy, nói: “Bà xã, em ở đây chờ, anh sẽ ra mau thôi.”

“A, được.”

Kiều Tâm Duy giật mình thon thót.

Cô cảm thấy Giang Hạo đang cố ý, anh tưởng là công khai với mọi người vợ anh đang đứng đây thì ánh mắt của họ sẽ bớt trắng trợn đi, nhưng anh nghĩ sai rồi, các cô nàng này không phải loại người có phẩm hạnh đoan chính như thế.

Giây phút này, Kiều Tâm Duy cảm giác có năm cặp mắt đang bắn chíu chíu về phía mình với ngập tràn sự ước ao và ghen tị, đặc biệt là niềm ghen tị và thù hận.

Năm ánh mắt với năm cảm giác giống nhau như đúc.

Kiều Tâm Duy im lặng cúi đầu chơi điện thoại, ngoài việc này thì cô không biết phải làm gì bây giờ.

Chỉ chốc lát sau, hai người từ bên ngoài vội vàng chạy đến.

Đầu tiên là một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm bốn mươi tuổi, da dẻ được chăm sóc rất tốt, chỉ là khuôn mặt chưa được trang điểm cẩn thận nên trông hơi tái nhợt.

Dáng vóc bà khá gầy, nếp nhăn quanh mắt hằn lên rất rõ vì cái nhíu mày đầy lo lắng.

Bộ áo khoác lông màu tím đậm có vẻ hơi lớn, túi xách là mẫu kinh điển của LV, một bao tay được cởi ra, cổ tay đeo một vòng ngọc phỉ thúy có chất liệu tốt nhất cả nước, chất ngọc màu xanh nhạt, óng ánh màu xanh biếc, trong lành lạnh nhẵn mịn, có giá trị lên thành.

Người thứ hai là một thiếu nữ trông như là học sinh cấp ba, áo khoác lông phủ bên ngoài bộ đồng phục thể thao, tóc ngắn ngang tai, đội một chiếc mũ lông rất xinh xắn.

Trên mặt cô bé là hai hàng nước mắt chưa khô, gió lớn ngoài trời khiến hai gò má cô đỏ ửng lên.

Khi người phụ nữ và cô gái vừa đến, năm người phụ nữ đứng tụ tập trước cửa phòng cấp cứu đồng loạt tránh qua một bên.

Có một cô còn lễ phép gọi “chị cả”

, thấy người phụ nữ trung niên không để ý đến, cô ta rất thức thời né sang một bên, không dám ho he gì.

Kiều Tâm Duy nhìn màn kịch trước mắt, cô thầm nghĩ, đây mới chính là vợ cả của Thẩm Đại Hải.

Giang Hạo vào trong, anh rửa tay khử độc trước, sau đó được y tá giúp mặc bộ đồ vô trùng, rồi mới đi vào.

Thẩm Đại Hải cởi áo nằm trên bàn giải phẫu.

Trên ngực ông ta dán rất nhiều miếng dán sốc điện, cả cơ thể đều đang ghim dây nhợ chằng chịt.

Nhưng ý thức của ông ta vẫn tỉnh táo.

Giang Hạo vừa đến, ông ta đã mở mắt.

“Thẩm Đại Hải, tôi tới rồi.

Ông có gì cứ từ từ nói với tôi.”

Trần chủ nhiệm cẩn thận gỡ máy hô hấp ra, sau đó quan sát trị số đang nhảy trên máy đo.

Thẩm Đại Hải nặng nề thở phì phò, ông ta dùng hết sức lực của mình nói: “Thủ trưởng Giang, tôi biết ai là người muốn giết tôi, là...

Khụ khụ khụ khụ...”

Lòng Giang Hạo rất nóng vội, đúng như anh đoán, đây là một cuộc đuổi giết.

Chủ nhiệm Trần nhắc nhở: “Tổng giám đốc Thẩm, chậm một chút, hít sâu, hít sâu.”

Sau khi thực hiện vài động tác, Thẩm Đại Hải thích ứng một chút, ông ta nói tiếp: “Là Tiêu Thiên Ái, đúng vậy, chính là người mà anh từng yêu, Tiêu Thiên Ái.”

Tim Giang Hạo đập mạnh, anh biết Tiêu Thiên Ái có vấn đề, nhưng khi nghe Thẩm Đại Hải chỉ đích danh cô ta thì vẫn cảm thấy hoảng hốt.

“Ông chắc chắn?”

“Tôi rất chắc chắn.

Còn nữa, chuyện thân bại danh liệt vào năm ngoái, chính là màn kịch cô ta tự biên tự diễn.

Có thể nói, chuyện cô ta nổi tiếng ở nước ngoài rồi vinh quang về nước đều là sân khấu mà cô ta tự biên tự diễn.”

“Cô ta dùng tiền tìm tôi để giúp cô ta tăng độ nổi tiếng, sau đó lại dùng tiền để tôi đóng vai người xấu làm cô ta trắng tay, tất cả đều là giả hết.

Mục đích của cô ta chỉ vì muốn đẩy Kiều Tâm Duy ra để cướp anh.”

Thẩm Đại Hải thở hổn hển, ông ta chưa bao giờ hao hơi tốn sức để nói chuyện như vậy.

Nhưng những lời này phải nói ra: “Thủ trưởng Giang, Tiêu Thiên Ái rất đáng sợ, tôi biết những chuyện này nên cô ta không thể tha cho tôi được.

Các anh phải bảo vệ an toàn cho tôi, nếu lần này ám sát không thành công, cô ta lại sẽ sắp xếp lần tiếp theo.

Các anh phải bảo vệ an toàn cho tôi!”

Ông ta lặp đi lặp lại câu nói đó, ông ta sợ chết.

Giang Hạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngoài những việc này, ông còn biết chuyện gì về cô ta nữa?”

Thẩm Đại Hải lắc đầu: “Tôi chỉ biết tiền của cô ta không rõ lai lịch, còn những chuyện khác thì không.

Tôi cũng không muốn biết, càng biết nhiều, chết càng nhanh.

Thủ trưởng Giang, anh phải đảm bảo an toàn cho tôi.”

Nhịp tim của Thẩm Đại Hải bỗng nhiên tăng nhanh, lồng ngực ông ta trướng lên vì nghẹn.

Nói nhiều như thể đã vượt qua phạm vi chịu đựng của cơ thể ông ta.

Chủ nhiệm Trần vội vàng đeo máy thở cho ông ta: “Nghỉ một lát, không sao, không nên nóng nảy, không nên kích động.”

Thế nhưng, Thẩm Đại Hải vẫn rất bực bội.

Đột nhiên, ông ta ho ra máu, văng đầy hết cả dụng cụ hô hấp.

Giang Hạo hít một hơi lạnh, nểu Thẩm Đại Hải mất mạng thì sẽ mất đi một nhân chứng rất quan trọng: “Thẩm Đại Hải, ông phải cố gắng chịu đựng.”

Chủ nhiệm Trần nhíu mày: “Có thể việc gãy xương sườn gây thương tổn đến phổi, mau lên, chuẩn bị cấp cứu.”

Phòng phẫu thuật lại rối tung lên, Giang Hạo có vẻ khá tỉnh táo, Thẩm Đại Hải không có lý do gì để lừa gạt anh cả.

Lại một lần nữa, anh có cái nhìn mới mẻ hơn về Tiêu Thiên Ái sau những gì cô ta đã làm.

Rời khỏi khu vực giải phẫu, anh không vội ra ngoài mà lấy điện thoại gọi cho một người: “Đội trưởng Thẩm, tôi là Giang Hạo.”

“Đúng, là tôi.

Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, Thẩm Đại Hải đang trong phòng cấp cứu.

Tôi sẽ nói lại chuyện này với anh sau, giờ tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”

“Mấy tên lưu manh kia không biết người cứu Thẩm Đại Hải là tôi, anh âm thầm tiết lộ cho chúng biết người cứu Thẩm Đại Hải là cảnh sát mặc thường phục.”

“Đúng, có thể tìm bừa một người, đừng để chúng biết đó là tôi.”

“Còn nữa, tìm vài người có năng lực tốt đến bảo vệ Thẩm Đại Hải, có người muốn giết ông ta.”

“Ừ, cảm ơn anh, tôi cúp máy đây.”

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Giang Hạo mới từ tốn rời khỏi phòng cấp cứu.

Tưởng Văn Bội và Thẩm Tư Thần lo lắng chờ bên ngoài, vừa thấy anh ra đã chạy đến đón đầu.

Thấy Giang Hạo, Tưởng Văn Bội hơi kinh ngạc hỏi: “Thủ trưởng Giang, sao anh lại ở đây?”

Giang Hạo nói: “Tổng giám đốc Thẩm đang được cấp cứu, chắc mọi người phải chờ thêm một lúc nữa, cụ thể thế nào vẫn nên để bác sĩ nói đi, tôi không rõ lắm.”

Tưởng Văn Bội gật đầu, lễ phép né sang một bên: “Vậy chúng tôi chờ.”

Giang Hạo đi đến chỗ của Kiều Tâm Duy: “Chúng ta đi thôi.”

Đêm đã khuya, số lượng xe trên đường ít đi rất nhiều, Kiều Tâm Duy lái xe cũng dễ dàng hơn.

Giang Hạo vẫn trầm tư nhìn về phía trước, anh không nói chuyện, chỉ im lặng thở dài.

“Thế nào? Thẩm Đại Hải nói gì với anh thế?”

Giang Hạo cau mày, lạnh nhạt nói: “Em đừng hỏi.”

“A.”

Được rồi, chuyện không thể hỏi chắc chắn là vấn đề bí mật.

Cô chuyển chủ đề và hỏi tiếp: “Hai người đó là vợ của Thẩm Đại Hải và con gái ông ta hả? Em thấy hai người đó vừa đến, mấy cô kia đã né sang một bên, hình như họ đó rất kiêng kị bà ấy.”

“Ừ, đây là điều duy nhất mà Thẩm Đại Hải thể hiện được lương tâm của mình.”