Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 164: Tôi tự hào vì mình sợ vợ




Hôm sau, mọi người gặp nhau ở văn phòng luật sư. Kỷ Tiểu Hải cũng đến, mặt ai nấy cũng đã mất đi vẻ phách lối kiêu căng của ngày hôm qua. Suy cho cùng họ đều là những người bình thường sống chân chất hiền lành, biết vấn đề này 1 rất rắc rối, ai cũng không thể tỏ ra mạnh mẽ nổi, cũng không ai thoát được việc dính líu đến vụ này, chỉ có thể giúp đỡ an ủi nhau.

Luật sư Trương nói, mặc dù có video, những video chỉ có thể chứng minh các cô kéo tóc Tôn Dung Tuyên, không thể hiện rõ có liên quan trực tiếp đến việc Tôn Dung Tuyên tự sát, cộng thêm lời cung cấp của Kỷ Tiểu Hải, nếu như kiện lên tòa, Tôn Dung Tuyên sẽ không thành công.

Lời anh ta khiến vẻ mặt của mọi người dễ chịu hơn, Lưu Kim Nặc cười cười nói: “Chán chết, biết thế thì mình ra tay nặng hơn một chút, nói gì thì cũng đánh người bị lôi lên cả tòa rồi, mình chỉ mới lên hai lần, nhưng lần trước lên tòa hơi bị thua thiệt.”

Đặng Tiểu Chi cắt ngang, nụ cười thục nữ: “Luật sư Trương, anh nói như vậy thì chúng tôi yên tâm rồi, làm phiền anh quá.”

Trương Viễn có một đôi mắt đen láy, cả người toát lên khí chất chính trực giống Giang Hạo. Anh mỉm cười: “Ha ha, đừng khách sáo, bạn của Giang Hạo cũng là bạn của tôi.” Đặng Tiểu Chi thẹn thùng cúi đầu, giải thích: “Thú thật bình thường chúng tôi không phải là kiểu người như thế, tối hôm qua do uống một ít rượu nên gan lớn, nhưng chủ yếu là do Tôn Dung Tuyển xấu tính quá, chắc chắn phải dạy cho cô ta một bài học.”

Trương Viễn nghiêm trang nói: “Đúng vậy, loại người này thường bị xã hội căm ghét, nhưng động tay động chân không phải là cách giải quyết duy nhất.”

Đặng Tiểu Chỉ đồng ý nói: “Vâng vâng vâng, anh nói rất đúng.”

Lưu Kim Nặc và Kiều Tâm Duy hai mặt nhìn nhau, lúc bình thường có khi nào cô nàng Đặng Tiểu Chi kiêu ngạo này tỏ ra khiêm tốn như vậy đâu.

Nói chuyện không bao lâu, mọi người đều lục tục kéo nhau rời khỏi văn phòng luật sư. Vụ án của Tôn Dung Tuyên có được tòa án chấp nhận hay không vẫn còn chưa chắc chắn, mọi người vẫn khá bình tĩnh, ai cần làm gì thì đi làm nấy.

Giang Hạo vẫn nắm tay Kiều Tâm Duy từ đầu tới cuối, chưa hề tách ra. Anh không nói chuyện, nhưng sự tồn tại của anh không bao giờ bị người khác xem nhẹ. Kỷ Tiểu Hải đứng trước mặt Giang Hạo giống như một gốc cây dại khô héo, anh ta còn hỗ trợ để vạch mặt Tôn Dung Tuyên, nhìn sao cũng thấy thất bại.

“Bọn tôi định đi tập lái xe, tiện đường có thể chở mọi người về một đoạn.” Giang Hạo nói.

Lưu Kim Nặc xua xua tay: “Ai nha, hai người muốn đi đâu thì đi đi, không cần lo cho chúng tôi.” Cô nháy mắt với Kiều Tâm Duy, kéo Đặng Tiểu Chi sang bên cạnh: “Có dịp thì hẹn chúng mình gặp mặt nhé.” Kiều Tâm Duy làm dấu “ok” và nói: “Chắc chắn rồi, gặp lại sau nhé, nhớ giữ liên lạc.” Kỷ Tiểu Hải đứng ở ven đường nhìn theo chiếc xe hơi đang dần dần đi xa, anh ta chỉ biết thở dài một cách chán chường, anh ta không thể nào sánh nổi với Giang Hạo.

“Kỷ Tiểu Hải, nhìn gì vậy? Cậu đừng có mơ tưởng nữa, người hơi ngu một chút cũng biết Giang Hạo hơn hẳn cậu. Tôi nói cho mà biết, cậu dám quấn lấy Tâm Duy, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”

Kỷ Tiểu Hải nói với một nụ cười buồn: “Tôi không quấn lấy cô ấy.” Anh ta cúi đầu thấp xuống: “Tôi không có mặt mũi nào...”

“Biết thế thì tốt.”

Đối với người mới tập lái xe, đây là một việc cực kì hao hụt trí óc và thể lực, đặc biệt là những trường hợp bị chồng và huấn luyện viên cùng nhau giám sát.

“Rẽ trái rẽ trái... lùi về phía sau... thả lỏng bộ ly hợp, thả lỏng bộ ly hợp.”

“Chậm chút, đạp phanh, đạp phanh...”

Kiều Tâm Duy cảm thấy rất căng thẳng, xe rít lên một tiếng “két” và dừng lại. Đây là lần thứ tám cô làm xe tắt máy đột ngột. Cô liếc nhìn vị huấn luyện viên đang ngồi ở ghế lái phụ, mặt anh ta đã viết rất rõ hai chữ “quá ngốc”.

“Bình thường em cũng lanh lợi lắm mà, sao lái xe lại không như vậy chứ?!” Giang Hạo đang ngồi ở phía sau lên tiếng.

Kiều Tâm Duy liếc mắt nhìn ra sau, cô thầm phàn nàn: Hừ, em thừa biết anh đang lấy việc công trả thù riêng.

Huấn luyện viên bình tĩnh mỉm cười: “Đây là ngày đầu tiên bà Giang lái xe, thế này đã là rất tốt rồi.” Kiều Tâm Duy đỡ trán, phải không đó, câu nói giả dối như vậy mà anh cũng nói cho được, anh uất ức lắm đúng không? Cô gượng cười nói: “Ha ha ha, thầy giáo, tôi cố lái thêm vài lần nữa chắc chắn sẽ tốt lên thôi.” Giang Hạo giới một gáo nước lạnh: “Đúng vậy, tắt máy thêm mấy lần nữa, chắc chắn sẽ tốt lên.” “Xin anh đấy, anh có thể ngậm miệng lại được không?! Vì anh cứ lải nhải dong dài nên em mới căng thẳng làm tắt máy đấy, phiền anh xuống xe giùm.” “...” Lời của cô khiển Giang Hạo nghẹn đắng.. Huấn luyện viên che miệng cười ha hả: “Ai nha Thủ trưởng Giang, xem ra vẫn có người trị được anh.” Giang Hạo vỗ vai huấn luyện viên một cái, nói: “Lão Tất, anh còn nói nữa thì tôi sẽ lan truyền việc anh sợ cô vợ trẻ nhà mình đấy.” Huấn luyện viên cười cười nói: “Sợ vợ thì có gì mất mặt, tôi tự hào vì mình sợ vợ đấy.”

Kiều Tâm Duy bị chọc cười: “Ha ha ha ha, Thủ trưởng Giang có nghe rõ không, anh cũng nên lấy đó làm niềm tự hào mới đúng.”

Giang Hạo nắm tóc, rồi bất thình lình thốt lên một câu bằng giọng Trùng Khánh: “Vợ ngốc, đợi xem về nhà anh xử lí em thế nào!”

Vừa cười vừa học cũng mất nửa ngày trời, Kiều Tâm Duy cứ làm tắt máy hết lần này đến lần khác, khiến lòng nhiệt tình của cô cũng vụt tắt. Lái xe làm gì, có người đưa đón chẳng phải tốt hơn à?! Nhưng cô không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, nếu sau này Giang Hạo đi xã giao uống rượu say, cô có thể lái xe đón anh về. Chỉ lí do này thôi cũng đủ để cô phải tập lái xe cho bằng được.

Trên đường về nhà, Trần Kinh Nghiệp gọi điện thoại tới để hẹn Giang Hạo uống rượu. Kiều Tâm Duy trừng anh, ánh mắt cô bày tỏ rằng: Không được phép đi!

Thế là Giang Hạo đành từ chối khéo: “Hôm nào đi, mấy ngày nay tôi phải ở nhà chăm sóc cho Tâm Duy... Ừ, được, biết rồi... Hẹn gặp lại.” Cúp điện thoại, anh buồn bực hỏi: “Tiêu Thiên Ái nói em có thành kiến với Trần Kinh Nghiệp, ban đầu anh không tin, bây giờ xem ra là đúng rồi. Cậu ấy làm gì em vậy?”

Nghe xong ba chữ đó, đầu cô bốc cháy: “Sao cái gì cô ta cũng nói với anh thế?! Em còn chưa thèm nói cô ta độc ác gian xảo mà.” “Cô ấy thích nói gì là chuyện của cô ấy, anh chỉ nghe thế mà thôi. Đừng nói lái sang chuyện khác, nói anh nghe, Trần Kinh Nghiệp làm gì em?”. “Anh ta chẳng làm gì em hết, anh ta dám đụng vào em thì em chơi liều với anh ta đến chết.” Cô bày tỏ thái độ mình cảm thấy anh ta thật buồn nôn: “Sau này anh đừng có gặp gỡ Trần Kinh Nghiệp làm gì nữa, muốn gặp thì đừng có để em biết.”

Giang Hạo cảm thấy rất kinh ngạc, anh quay lại nhìn cô: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Em nói anh chưa chắc tin, không nói còn hơn.”

“Em cứ nói đi, em nói thì anh sẽ tin.”

Kiều Tâm Duy hơi do dự: “Anh còn nhớ Chu Tiểu Y không? Trần Kinh Nghiệp ngoại tình với cô ta, em tận mắt nhìn thấy Chu Tiểu Y đến thăm Trần Kinh Nghiệp, mà Trần Kinh Nghiệp cũng thành thật thừa nhận, ngay cái ngày mà em và Tiêu Thiên Ái bị bắt cóc ấy.”

“Cái gì...?” Giang Hạo tỏ vẻ không thể nào tin nổi. Nếu nói Nguyễn Tấn bị sẹo quên đau và dây dưa với Chu Tiểu Y thì anh còn tin, nhưng nói Trần Kinh Nghiệp qua lại với Chu Tiểu Y, anh hoàn toàn không thể nào ngờ đến. “Đúng vậy, anh không nghe nhầm đâu. Trần Kính Nghiệp và Chu Tiểu Y, hai con người bắt tám cây tre cũng không liên quan quái gì đến nhau, đã ngoại tình, lén lút có quan hệ sau lưng Vân Thanh.” Giang Hạo trầm tư rất lâu, anh không biết nên nói gì bây giờ. Vấn đề cá nhân của Trần Kinh Nghiệp không đến lượt anh soi mói, nhưng mà, anh cũng cảm thấy mình vừa nuốt phải một con ruồi và buồn nôn không khác gì Kiều Tâm Duy

Xem ra, phải tìm cơ hội để gặp nhau nói chuyện thôi.