Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 36




Sáng hôm sau Đường Tiêu Tiêu vác gui đi lên núi, hai đứa nhỏ hôm qua cho cô tôm hum đất đã ở trên núi chờ cô.

"Dì, dì Đường, đây là cỏ cho heo mà chúng cháu lấy cho cô, để cảm ơn kẹo của dì ngày hôm qua." Đứa trẻ lớn hơn đặt cái gùi đầy cỏ cho heo ở trước mặt Đường Tiêu Tiêu.

"Cái này dì không thể nhận của các cháu được." Nếu cô lấy thì chẳng phải đang bóc lột chúng sao?

"Nếu dì không nhận, vậy cháu phải trả kẹo lại cho dì, chúng cháu không thể lấy được." Đứa trẻ nhỏ hơn lấy kẹo từ trong túi ra, thời tiết nóng bức, kẹo đã hơi tan.

"Sao hai người không ăn đi?" Hai đứa nhỏ này đúng là rất bướng bỉnh.

"Dì nhận lấy cỏ cho heo của chúng cháu thì chúng cháu sẽ ăn." Đứa trẻ lớn hơn vẫn rất kiên trì.

"Hai đứa tên là gì?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.

"Cháu tên là Giang Đại Hà, đây là em trai cháu Giang Tiểu Hà." Đứa trẻ lớn hơn nói.

"Đại Hà, Tiểu Hà, lần này dì sẽ nhận cỏ cho heo của các cháu, nhưng sau này đừng làm như vậy nữa được không? Dì cho các cháu kẹo không phải là vì muốn lấy đồ của các cháu." Cô xoa đầu hai đứa bé, cười nói.

"Vâng dì, dì mau mang cỏ cho heo đi nộp đi, chúng cháu biết dì còn muốn đi chăm sóc chú Cảnh Chi nữa." Đại Hà ý bảo cô lấy cái gùi xuống.

"Làm sao các cháu biết?"

"Mẹ cháu nói chú Cảnh Chỉ là người tốt, là anh hùng. Di Đường cũng là người tốt, có ơn tất báo." Tiểu Hà nhìn cô với vẻ mặt sùng bái.

"Thật ngoan."

Tạm biệt hai đứa nhỏ, Đường Tiêu Tiêu đi nộp cỏ cho heo để ghi công điểm, rồi lập tức cưỡi xe chạy vào thành phố.

Cô chạy thẳng đến kế bên bệnh viện, lại tới chợ đen giao dịch mấy lần, kiếm lời ba mươi mấy đồng thì rời đi, vô cùng cẩn thận.

Ngày hôm qua phiếu thịt mà Tống Cảnh Chi cho là phiếu thịt toàn quốc dài hạn, cái này giữ lại vê sau vẫn có thể dùng, cho nên cô không có tiêu.

Lấy từ không gian ra hai cái giò heo, lại đi tới khách sạn quốc doanh mua mười mấy cái bánh bao thịt lớn.

Trời nóng quá, lười nấu cơm, chuẩn bị ăn bánh bao thịt vào buổi trưa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Từ Trạch Minh trở về Từ Sơn quay lại từ lâu và bắt đầu làm việc.

Tất cả người nhà đều không còn nữa, nhà cũng đã biến thành một đống phế tích, xử lý xong hậu sự của người nhà thì anh ấy cũng quay lại.

Mấy ngày nay, về cơ bản cứ cách một ngày là Đường Tiêu Tiêu lại đến chợ đen một chuyến, tổng cộng mỗi đợt kiếm được ba bốn trăm đồng, cô đã rất hài lòng, đây chính tiền lương một năm của công nhân bình thường đấu. Tống Cảnh Chi cũng bởi vì được cô chăm lo, có thể thấy đã có da có thịt hơn. Ngay cả cha Tống mẹ Tống cũng đầy đặn hơn.

Hôm nay, Đường Tiêu Tiêu nấu canh đậu xanh ngâm trong nước giếng một ngày, muốn đi đưa cho cha Tống và mẹ Tống một ít.

Cô xách giỏ đi xuống ruộng, lại thấy mẹ Tống đang tranh chấp với người khác.

"Triệu Thúy Nga, tôi nói sai sao? Con trai của bà đã trở ve một tháng, vẫn không thể xuống ruộng, nhất định là không khỏi rồi." Hóa ra người cãi nhau với mẹ Tống chính là Trân Phượng.

"Con mẹ nó nói nhảm, Cảnh Chi của chúng tôi bị thương quá nặng, bác sĩ đều nói phải tịnh dưỡng ba tháng, còn phải làm phục hồi chức năng."

"Còn nuôi ba tháng nữa, tôi thấy chân đã gãy đến tàn phế thì có. Để xem có cô gái nào dám gả vào nhà mấy người, cái cô thanh niên trí thức giỏi dụ dỗ ở nhà mấy người cũng sắp chạy rồi đấy." Trân Phượng Nha càng nói càng quá đáng.

"Ngày nào cũng chạy đến nhà bà, còn không biết hai người làm chuyện xấu xa gì đâu."

Nói Tống Cảnh Chi thì mẹ Tống có thể nhịn, dù sao đến lúc đó có thể đi lại là chứng minh được rồi, nhưng bà ta còn kéo theo Đường Tiêu Tiêu thì mẹ Tống không thể nhịn nổi.

Mấy ngày nay mẹ Tống thật sự coi cô là con gái, đương nhiên không thể nào nhìn Trân Phượng Nha phá hoại thanh danh của cô được.

"Trân Phượng Nha, tôi sẽ cho bà biết sự ghê gớm của bà đây." Nói xong mẹ Tống lập tức muốn xông lên, nhưng đã sớm bị các thím bên cạnh kéo lại, vì biết hai người này lại sắp động tay động chân.