"Tôi đứng ở bên ngoài, cô ta chẳng thèm để ý mà hất nước rửa chân lên người tôi." Tào Huy nóng nảy nói, anh ta vừa mới tắm xong, trên người đã thay quần áo sạch sẽ.
Đường Tiêu Tiêu bình tĩnh đi tới bên cạnh Hà Tiểu Thiến, hai người nhìn nhau, không nói lời nào.
"Chị đã nói xin lỗi rồi." Hà Tiểu Thiến uất ức nhìn nhóm Lưu Đống: "Bên này chỉ có tôi và Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu lại không ở nhà, nên tôi không biết thanh niên trí thức Tào lại ở bên này."
"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tào, sao anh lại ở trước cửa nhà tôi?" Đường Tiêu Tiêu chỉ vào vết nước đọng trên mặt đất và Tào Huy.
"Tôi, tôi tản bộ không được sao?" Nói đến đây, tự nhiên Tào Huy đuối lý, hôm nay trưởng thôn nói trong nhà Đường Tiêu Tiêu gửi bưu kiện còn có giấy gửi tiền tới, anh ta đã nghe thấy hết.
Hơn nữa mấy ngày nay trong thôn đều đang truyền tin, những ngày qua Đường Tiêu Tiêu đều đi chợ mua thịt về, đồ ăn ở nhà họ Tống đều rất ngon.
Tuy rằng trong phòng Hà Tiểu Thiến và Đường Tiêu Tiêu đều có rèm cửa sổ, nhưng anh ta vẫn muốn tới xem.
Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên liếc nhìn nhau, tính tình của Tào Huy thì bọn họ đều biết.
"Ủa, Tào Huy đây còn có thói quen tản bộ sao? Lúc bắt đầu làm việc cũng không thấy anh làm việc cho tốt, tan làm lại có sức lực tản bộ nhỉ." Vương Nhị Hỉ liếc anh ta một cái, rồi đóng cửa một cái ram, đi vào nhà ngủ.
"Thanh niên trí thức Tào, bộ đồ anh mặc trên người cũng không phải đồ đi làm, tắm rửa xong còn tản bộ, đúng là gan dạ nhỉ?" Đường Tiêu Tiêu nhìn anh ta, rõ ràng là không tin anh ta.
"Tùy các người muốn nghĩ sao thì tùy." Tào Huy rõ ràng có chút chột dạ, nhưng lại không muốn mất mặt.
"Dù sao việc này không phải xin lỗi là được, thanh niên trí thức Hà, cô phải bồi thường cho tôi bộ quần áo này."
"Bồi thường quần áo đúng không?" Đường Tiêu Tiêu đi về phía anh ta.
"Đúng, vừa rồi cô ta cũng đã thừa nhận là mình đổ nước rửa chân lên tôi rồi." Tào Huy chỉ vào Hà Tiểu Thiến nói.
Đường Tiêu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đi lướt qua anh ta, rồi hất Tào Huy ngã xuống đất.
"A." Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Tào Huy ngã xuống đất, vừa vặn ngã trúng vũng nước kia, áo Sơ mi màu nhạt trong nháy mắt đã thành màu đen.
"Ôi, thanh niên trí thức Tào, sao cái áo sơ mi này của anh còn đen thế?"
"Cô, là cô." Tào Huy ở trên mặt đất đau không dậy nổi, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ vào Đường Tiêu Tiêu.
"Thanh niên trí thức Lưu, chị Phượng Quyên, mọi người phân xử thử đi. Cơ thể tôi nhỏ nhắn thế này, còn thanh niên trí thức Tào thì ít nhất cũng phải hơn năm mươi ký, tôi có thể quật anh ta ngã xuống đất sao?" Đường Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái với bọn họ.
"Không, không thể." Hai người họ Lưu trơ mắt nói dối, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Tuy rằng động tác vừa rồi của cô rất nhanh, bọn họ cũng không biết rốt cuộc cô làm như thế nào, nhưng bọn họ thật sự không có mù mal
Nhưng rõ ràng Tào Huy này hết rình rap lại lừa người, bọn họ cũng không thể giúp anh ta, vì sao vừa rồi hai người họ không đi vào chứ.
Chỉ có Hà Tiểu Thiến che cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Đường Tiêu Tiêu với vẻ mặt đầy sùng bái, vừa rồi cô ấy còn suýt chút nữa thì vỗ tay.
Tào Huy chật vật đứng dậy từ mặt đất, không ai làm chứng, cho dù hiện tại anh ta đi tìm công an cũng vô dụng.
Anh ta há miệng, vừa định buông lời tàn nhẫn thì bên này Đường Tiêu Tiêu đã vung nắm đấm về phía anh ta. Hà Tiểu Thiến vung chậu rửa chân về phía anh ta, nên anh ta chỉ đành iu xìu trở về phòng.
Chờ anh ta vào phòng, bên Lưu Phượng Quyên giơ ngón tay cái lên với Đường Tiêu Tiêu, Lưu Đống mỉm cười bất lực.
Trò khôi hài đã kết thúc, Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng tắm rửa xong.
Buổi sáng dậy quá sớm, buổi trưa lại không ngủ trưa, hiện tại cô vừa đặt người xuống giường là có thể ngủ.