Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 215




"Mẹ, tại sao dì Diêu Lệ lại có em bé mà mẹ lại không có?" An An nhìn về phía Đường Tiêu Tiêu hỏi.

"Dì Diêu Lệ là dì Diêu Lệ, mẹ là mẹ, mẹ đã có hai bảo bối nhỏ là các con rồi này." Lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ lớn đến như vậy sao?

"Nhưng mà anh Dương Dương nói, khi người lớn dính nhau thì sẽ có em bé, mỗi ngày mẹ và cha đều dính nhau như vậy sao lại không có em bé ạ?" Lời nói thốt ra từ miệng của An An làm cho sắc mặt Đường Tiêu Tiêu đỏ lên trong nháy mắt.

Cô giơ tay nhéo ở bên hông Tống Cảnh Chi một cái: "Cho anh bình thường không để ý này."

"Chẳng phải lúc đó em cứ kêu anh, anh hay sao?" Cái nhéo kia của cô vợ nhỏ đối với anh mà nói thực tế cũng giống như gãi ngứa mà thôi, nhưng cái nồi này anh không thể cõng một mình được.

Không đợi Đường Tiêu Tiêu lên tiếng, An An lại bắt đầu hỏi.

"Tại sao con và anh trai mỗi người ngủ trên một cái gối đầu nhưng cha mẹ lại ngủ chung trên một cái gối đầu ạ?"

"Lúc cha ngủ cứ luôn ôm mẹ." Bình Bình lên tiếng bổ sung kịp thời.

Đôi vợ chồng son nhìn nhau, chuyển nhà! Không ngủ chung với hai đứa nhỏ nữal

Những ngày kế tiếp, đôi vợ chồng son cố gắng không dính nhau ở trước mặt bọn nhỏ.

Nhưng đến buổi tối, mỗi khi Tống Cảnh Chi muốn thân thiết thì Đường Tiêu Tiêu đều luôn nhìn về phía cặp sinh đôi nằm trên chiếc giường nhỏ, rồi lại liếc mắt nhìn người đàn ông của mình một cái.

"Anh nhịn." Anh bất đắc dĩ bỏ qua ý tưởng của mình, trong lòng đếm xem còn mấy ngày nữa thì đến ngày chuyển nhà.

"Anh vất vả rồi."

"Không vất vả, nhưng khổi"

Lúc cô vợ nhỏ mang thai, anh không dám đụng vào cô, nhưng tốt xấu còn có thể ôm ngủ, hiện tại tốt rồi, sợ bọn nhỏ tỉnh lại bất ngờ nên ngay cả ôm cô vợ nhỏ cũng không cho.

Ngày mười tháng mười, thích hợp chuyển sang nhà mới.

Các vật dụng trong nhà Tống Cảnh Chi đều đã dọn đến đây gần hết rồi, hôm nay chỉ dọn một ít vật dụng cần dùng gần đây nhất thôi.

Sáng sớm anh mượn từ tổng cục một chiếc xe quân dụng, chỉ một chuyến thôi đã chở cả vợ con tới tứ hợp viện.

Hai lần dọn đến viện gia chúc họ đều không có mời cơm, thừa dịp hôm nay là ngày nghỉ ngơi của đội nên bọn họ chuẩn bị mời toàn bộ đội và người nhà của đội viên đến trong nhà ăn một bữa cơm.

Những người khác trong tổng viện thì họ không có dự định sẽ mời đến, một là vì sợ người khác hiểu lâm họ có ý nịnh bợ với cấp trên, mà những loại trường hợp như thế này là do cô vợ nhỏ mình đứng bếp nên anh cũng không muốn cô vợ nhỏ của mình vất vả quá mức.

Hai người mới đến tứ hợp viện không bao lâu thì ba người gồm Từ Chính, Lưu Thắng Á và Trần Lỗi chạy xe đạp đến đây, trong tay mang theo thức ăn vặt và kẹo mua cho đứa nhỏ.

Lúc trước khi ba người giúp đỡ Tống Cảnh Chi dọn đồ vật này nọ thì đã đến đây rồi cho nên cũng không thấy xa lạ đối với tứ hợp viện này.

"Chị dâu, chúng tôi đến giúp chị làm việc đây." Hôm nay nhà họ Tống phải mời cơm, chỉ có mỗi vợ chồng son bọn họ rửa rau nấu cơm thì nhất định sẽ rất bận rộn, huống hồ trong nhà còn có hai đứa nhỏ nữa.

"Coi như mấy người biết điều." Tống Cảnh Chỉ liếc nhìn ba người một cái rồi sắp xếp việc làm cho ba người ngay.

Trần Lỗi và Lưu Thắng Á bị sắp xếp đi rửa rau, Tống Cảnh Chi tự mình phụ trách thái thịt, Đường Tiêu Tiêu đứng bếp, Từ Chính nhỏ nhất thì được giao nhiệm vụ trông nom hai đứa nhỏ.

Đôi song sinh vây xung quanh Từ Chính, một chốc thì bảo cậu ấy khiêng chạy, một hồi thì lại chơi trốn tìm cùng cậu ấy.

Nhìn thấy Từ Chính bị lăn qua lăn lại đến sức lực cạn kiệt, Trần Lỗi không nhịn được mà trêu ghẹo.

"Có phải còn mệt hơn so với một ngày huấn luyện nữa đúng không?”

"Rốt cuộc em cũng hiểu được tại sao các đội trưởng lại nâng niu vợ của họ ở trong lòng bàn tay, các chị dâu đúng là cực khổ." Từ Chính hướng về phía phòng bếp giơ lên ngón tay cái.

Đến trưa, những người khác cũng lục tục tới rồi, Lý Mẫn đến phòng bếp hỗ trợ, còn Diêu Lệ bởi vì đang mang thai nên Đường Tiêu Tiêu không để cho cô ấy phụ trách ở cánh trên.

Lúc dùng cơm trưa, Tống Cảnh Chi bày hai bàn ở trong sân, mấy người đàn ông một bàn, ba vị vợ quân nhân cùng các bọn nhỏ ngồi một bàn.