Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 214




Bốn mùa thay nhau luân chuyển, thời gian cứ thế trôi nhanh tới mùa thu năm 1979.

Sau vài lần bị Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu hối thúc, hai vị lớn tuổi nhà họ Tống đã quyết định sẽ đi đến Kinh Thị sau khi thu hoạch vụ thu.

Sau khi xác định được tin tức, đôi vợ chồng son nhanh chóng dọn dẹp tứ hợp viện cho ổn thỏa, cũng mua thêm khá nhiều đồ dùng trong nhà, đây là nơi mà sau này họ sẽ sinh hoạt ở đây.

Nhìn mấy đứa con đã được một tuổi rưỡi đang chơi đùa ở trong sân, trên mặt Đường Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười thật tươi.

"Vào lúc mua viện này, em đã tưởng tượng đến cảnh hiện tại." Cô quay đầu nói với người đàn ông đang làm đồ dùng trong nhà.

"Hiện tại được như ý rồi thì tâm trạng như thế nào?" Anh ngừng công việc trên tay lại, nhìn về phía cô vợ nhỏ nhà mình.

Đại bộ phận vật dụng trong nhà đều do chính tay anh làm, từ vật nhỏ đến vật lớn, cho nên cũng luyện ra được tay nghề thợ mộc giỏi lúc nào không hay.

"Cũng không tệ lắm, có cảm giác có một gia đình thật sự." Đường Tiêu Tiêu nhìn quanh một vòng rồi nói.

Tuy rằng đối với vợ của quân nhân mà nói thì chồng ở nơi nào, nơi đó là nhà.

Nhưng căn nhà ở trong viện gia chúc của tổng cục cứu hỏa là của công, khác với tứ hợp viện này, trên giấy tờ của nơi này có viết tên cô và Tống Cảnh Chi, việc này chắc chắn sẽ tạo ra một phần lòng trung thành đối với nơi mình thuộc về.

Tống Cảnh Chi nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn trên mặt vợ mình, bản thân cũng không tự chủ lộ ra ý cười.

Thu dọn xong xuôi thì bọn họ chuẩn bị về viện gia chúc, ngày chuyển nhà cũng đã được quyết định, là ngày mười tháng mười, ngụ ý tốt đẹp mỹ mãn.

Lúc đến, bởi vì dẫn theo hai đứa con nên bọn họ không có chạy xe đạp tới đây.

Đến ngã tư đường, Đường Tiêu Tiêu nắm tay An An, Tống Cảnh Chi nắm tay Bình Bình, trên vách tường tại ngã tư đường của xã Sơn Hạ có ghi biểu ngữ, thủ đô đổi mới.

Nào là khích lệ sinh sản, nào là tuyên truyền mở rộng cải cách, cái dễ nhìn thấy nhất đó là tuyên truyền phòng cháy chữa cháy.

Trên đường có ông chú vừa khiêng kẹo hồ lô trên vai vừa rao hàng, cũng có cụ già đẩy xe bán rau xanh.

"Mẹ, kẹo hồ lô, kẹo hồ lô kìa." An An chỉ vào kẹo hồ lô vừa đi ngang qua, trong đôi mắt to tỏa ra ánh sáng.

"Chú, cho tôi ba cây kẹo hồ lô." Tống Cảnh Chi gọi người bán kẹo hồ lô lại.

"Được." Sau khi Tống Cảnh Chi trả tiền thì người bán kẹo cũng đưa cho anh ba cây kẹo hồ lô.

Anh đưa cho vợ mình một cây trước, sau đó mới đưa hai cây còn lại cho cặp song sinh.

"Anh ơi ngọt lắm." Đường Tiêu Tiêu nếm thử một miếng rồi đưa tới miệng anh, anh cũng cắn tượng trưng một miếng. "Ừ, thật ngọt."

Lúc này Đường Tiêu Tiêu mới vui vẻ mà ăn, ai ngờ lúc này Tống Cảnh Chi lại tiến đến kê vào tai cô nói một câu: "Rất ngọt, chỉ ngọt đối với em thôi." Làm cho cô phải trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

"Cha mẹ lại đang nói thầm." An An ngẩng đầu nhìn cha mẹ.

"Em gái, ăn kẹo hồ lô đi, đừng xen vào chuyện của cha mẹ." Bình Bình buông tay cha cậu bé ra, một tay cầm kẹo hồ lô, một tay nắm lấy tay An An, đi lên phía trước cha mẹ.

An An được anh trai nắm tay nhưng lại rất hay quay đầu lại nhìn cha mẹ, lúc này Bình Bình mới quay đầu lại nói.

"Cha mẹ, thật ra nếu cha mẹ sinh thêm một đứa em trai hay một đứa em gái thì chúng con cũng bằng lòng ạ.”

"Trong bụng dì Diêu Lệ cũng có em bé, mẹ, con muốn có em trai, được không ạ?" Ngay sau đó An An cũng nói theo.

Đôi vợ chồng son liếc nhìn nhau, sau đó Tống Cảnh Chi xoay người, một tay ôm con trai, một tay ôm con gái.

"Nếu có em trai em gái thì các con phải chia kẹo hồ lô cho các em ăn, tự mình ăn không ngon hơn sao?"

"Vâng, nếu có em trai thì lấy phần con chia cho em trai, còn em gái vẫn ăn phần của mình, cha mẹ có thể chỉ sinh một đứa em trai thôi được không?" Bình Bình nhìn vào cây kẹo hồ lô của mình, rồi lại nhìn sang em gái, cậu bé quyết định vẫn là hy sinh phần của mình.

"Anh trai thật tốt." An An quay sang cười vui vẻ với Bình Bình thì không cần chia kẹo hồ lô của mình.