Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 190




"Hay là nhân dịp lần này về nhà ăn tết, cắt sữa rồi đổi sang uống sữa bột đi." Tống Cảnh Chi xếp rèm vải lại xong, nhìn về phía cô vợ nhỏ của mình.

Răng sữa của bọn nhỏ cũng đã mọc ra, đôi khi sẽ cắn trúng Đường Tiêu Tiêu, mỗi lần nhìn thấy vợ bị cắn đến nhíu mày, anh cũng đau lòng một phen.

"Con gái nhà anh õng ẹo như vậy, có thể cắt được sao?" Cô nhìn gương mặt con gái còn mang theo nước mắt, nhưng lại ôm quả cầu màu đỏ cười khanh khách.

Bình Bình thì ngược lại cô không có lo, năng lực thích ứng của Bình Bình khá mạnh, cùng lắm thì cậu bé kêu la hai ngày thôi. An An thì thuộc kiểu tự nuông chiều chính mình, có lẽ sẽ khóc rống một khoảng thời gian.

"Sớm muộn gì cũng phải cắt, ở quê có mẹ chăm, lúc rời đi là em cắt sữa được thôi." Anh biết vợ mình không có nỡ.

Nhưng đến Kinh Thị thì mẹ vợ phải đi làm, không ai hỗ trợ chăm sóc. Mỗi ngày đứa nhỏ ở cùng với vợ, đứa nhỏ vừa khóc, vợ nhất định sẽ không đành lòng, khiến việc cai sữa này xảy ra vấn đề.

"Vậy thì cắt sữa đi." Cô gật gật đầu, đồng ý.

"Em cho bú sữa rồi ngủ một giấc đi, lát nữa sẽ có người lên."

Trước tiên anh bế Bình Bình đến giường dưới bên kia, chơi cùng với con trai, chờ cô cho An An ăn no, anh lại ôm Bình Bình đưa cho cô, bản thân thì bế An An võ võ cho hết nấc sữa.

Chờ cô cho Bình Bình bú xong, Tống Cảnh Chi lại kéo rèm, bản thân mang theo hai đứa nhỏ sang bên kia, để cho vợ ở bên này nghỉ ngơi.

Lúc đến trạm kế tiếp, một đôi vợ chồng nhỏ đi lên, trông khoảng chừng hai mươi.

Sau khi hai người vào phòng, nhìn thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang, mang theo hai đứa nhỏ, lại thấy giường dưới có che rèm.

Người phụ nữ nhìn tấm rèm bên kia, nhíu mày.

"Có cái gì mà che?”

"Thật ngại quá, chúng ta đi đường dài, vợ tôi cân cho con bú, cho nên dùng vải vây quanh."

"Ha ha." Người phụ nữ không ngờ người vây quanh giường lại đi cùng Tống Cảnh Chi, có chút xấu hổ.

"Em sang giường trên ở bên kia đi." Người đàn ông đẩy đẩy vợ mình, ý bảo cô ta bớt nói, nói xong bản thân lại lên giường trên ở phía Tống Cảnh Chi.

Người phụ nữ lại nhìn Tống Cảnh Chị, rồi lập tức bò lên giường trên.

"Anh ơi." Đường Tiêu Tiêu ở trong rèm gọi một tiếng, cô cũng chưa có ngủ, đương nhiên cô cũng nghe thấy được động tĩnh bên ngoài.

"Anh đây."

"Bế con lại đây đi." Cô vén rèm ngồi dậy.

Tống Cảnh Chi ôm mỗi đứa một tay, đặt đứa bé ở trên giường, để cho bọn chúng tự chơi.

Anh lấy từ trong túi ra một viên kẹo quế, xé giấy gói bỏ vào miệng vợ.

"Ngủ không được sao?" Anh lấy sách từ trong túi hành quân ra, chuẩn bị đọc sách cho vợ nghe. "Lấy sách của em ra, để em tự đọc." Cô không muốn người phụ nữ khác nghe thấy người đàn ông nhà cô đọc sách.

"Được." Anh lấy sách ra đưa cho cô.

Hai vợ chồng một người đầu giường một người cuối giường, chặn bọn nhỏ ở bên trong giường, để cho bọn nhỏ tự mình chơi ở trên giường.

Đến giờ cơm trưa, Tống Cảnh Chi cầm cơm trưa đến xe thức ăn để hâm nóng. Cơm là buổi sáng anh vội làm từ sớm, chủ yếu là Đường Tiêu Tiêu còn đang cho bú sữa, nên anh hầm canh.

Chờ lúc anh trở về, trong tay còn bưng một vại trà pha trứng gà, bỏ thêm chút đường trắng vào trong trứng gà, cái này là để đút cho bọn nhỏ.

"Em ăn trước đi, để anh đút cho con đã." Anh đặt cơm trưa lên cái bàn trước mặt Đường Tiêu Tiêu.

Người đàn ông ở giường trên phía đối diện cũng đến xe thức ăn mua cơm về: "Xuống ăn cơm đi."

Lúc này người phụ nữ mới từ trên giường xuống, nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiêu Tiêu thì cô ta rất ngạc nhiên. Vốn tưởng Đường Tiêu Tiêu đã sinh hai đứa con, hẳn là một người phụ nữ có vóc dáng biến dạng.

Không ngờ dáng dấp lại đẹp đến vậy, dáng người còn đẹp hơn người chưa từng sinh như cô ta nhiều, chẳng trách người quân nhân này lại thương vợ đến thế.