Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 189




Sau khi trở lại Tân Thị, cả đội ngoài việc huấn luyện hằng ngày thì bắt đầu tiến hành bàn giao.

Lệnh thăng lên trưởng chỉ huy cấp bốn của Tống Cảnh Chi rất nhanh đã được ban xuống, đồng thời Tiêu Kiệt Minh cũng được thăng chức, hơn nữa anh ấy đã trở thành chính ủy của Tống Cảnh Chi, phối hợp với công tác quản lý chính trị của Tống Cảnh Chi.

Đường Tiêu Tiêu bắt đầu sắp xếp hành lý, những thứ bên ngoài cần gửi đi, bọn họ đều gửi đến tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị trước, xe đạp bọn họ cũng nhờ người ta vận chuyển thẳng đến Kinh Thị.

Có vài thứ không dùng được thì Đường Tiêu Tiêu đều cất vào không gian, bởi vì trước khi đi Kinh Thị, bọn họ chuẩn bị về tỉnh Hồ Nam một chuyến, cho nên bọn họ cũng gửi vài thứ về tỉnh Hồ Nam.

Quê của Lưu Quân và Diêu Lệ ở Tân Thị, nên bọn họ là thuận tiện nhất, thu dọn xong thì lập tức trả lại phòng ở tại gia chúc viện.

Bởi vì Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh là đội trưởng và đội phó, bọn họ ở lại đến cuối cùng. Trước một ngày khi bọn họ lên đường, bốn vị quân tẩu trẻ tuổi ở lầu ba, tụ tập ở nhà Thôi Tịnh ăn cơm trưa.

"Thật không ngờ, mọi người chuẩn bị đi hết rồi." Thôi Tịnh cực kỳ không nỡ.

Bởi vì toàn đội của Tống Cảnh Chi đều đi Kinh Thị, chông cô ấy đã được điều đến đại đội số 1 Tân Thị.

"Tân Thị gần đó, sau này vẫn có cơ hội gặp nhau." Đường Tiêu Tiêu mang mấy hũ rau cho cô ấy, đây là món mà thời gian trước cô học làm.

"Ừ, có cơ hội thì chị chắc chắn sẽ tới chơi với mọi người." Thôi Tịnh cười nói.

"Chúc cho tình bạn của chúng ta tồn tại vĩnh viễn." Lý Mẫn và Diêu Lệ giơ ly nước lên.

"Tình bạn vĩnh viễn!"

Trước khi đi, Đường Tiêu Tiêu đến nhà thím Từ một chuyến, cô có may cho Tiểu Bảo hai bộ quần áo.

Lúc xuất phát, đã là cuối tháng 11, bọn nhỏ đã được tám tháng, Đường Tiêu Tiêu làm hai cái địu để cõng con.

Phía trước của Tống Cảnh Chi xách Bình Bình, phía sau đeo túi hành quân có đựng đồ dùng mà trên đường bọn họ cần dùng, trong tay còn xách theo một cái rương, còn phía của Đường Tiêu Tiêu xách An An.

Lúc lên xe lửa, cô nắm chặt tay Tống Cảnh Chi lúc từ tỉnh Hồ Nam đến Tân Thị, chỉ có hai vợ chồng bọn họ, mà giờ đây trở về tỉnh Hồ Nam, bọn họ đã có thêm Bình Bình và An An.

Để thuận tiện chăm sóc hai đứa nhỏ, Tống Cảnh Chi đã chọn hai giường dưới.

Lúc bọn họ lên xe, phòng riêng vẫn chưa có người, hai người đặt đứa bé lên giường trước.

Bởi vì trên đường sẽ cho bú sữa, Đường Tiêu Tiêu cầm một miếng vải từ không gian ra, để cho Tống Cảnh Chi che giường lại, trước khi xuống xe lại dỡ xuống là được rồi.

An An được đặt xuống có chút tủi thân ngồi ở trên giường, nhìn cha cô bé bận rộn quấn vải, muốn Tống Cảnh Chi bế cô bé.

"Cha đang bận, lát nữa sẽ bế con." Tống Cảnh Chi an ủi con gái một tiếng.

"A..." An An không nhận được sự đáp là bất chấp mọi thứ, kêu lên với Tống Cảnh Chi. "Tống Tiêu Nhiễm, im lặng." Đường Tiêu Tiêu nghiêm túc nhìn con gái, đứa nhỏ này thật sự rất biết áp dụng cách khóc lóc om sòm, không kiên trì chừng mười phút thì tuyệt đối sẽ không nhụt chí.

"Ô..."An An bị gọi tên lập tức muốn khóc.

Lúc này, Bình Bình bò đến bên cạnh em gái, nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, ê a ê a an ủi em gái, còn đưa quả cầu nhỏ trong tay cho em gái.

Quả cầu nhỏ này là lúc trước khi Đường Tiêu Tiêu làm bộ đồ đỏ cho bọn nhỏ, có dư tấm vải đỏ nên cô bèn làm quả cầu màu đỏ cho chúng chơi.

"Đúng là tên cuông em gái mà." Đường Tiêu Tiêu thở dài, tuy rằng cô sẽ không quá nuông chiều đứa nhỏ, nhưng Bình Bình nuông chiều An An như thế nào thì cô không có ngăn cản.

"Chẳng phải anh vợ của anh cũng là người cuồng em gái sao." Đường Mục đối với Đường Tiêu Tiêu rất tốt, lúc trước ngay cả anh là vị hôn phu chính thức vào lúc đó và là chồng hiện tại cũng không khỏi thấy ghen tỵ.