Chương 8: Thành Nhân Trư
Tịch Lam hai tay nắm chặt miệng cay đắng thốt lên. Miêu Nhị thì thở dài:
- Vậy nên diệt thế phải xảy ra, trừ phi lũ thần tiên cao cao tại thượng c·hết bớt đi thì người phàm mới có hy vọng sống.
Tịch Lam nhắm mắt lại, quay người bỏ đi. Lòng tuy tức giận nhưng lời lẽ vẫn sắc sảo như cũ:
- Không, nó chỉ đơn giản là chuyển từ chế độ nô lệ này sang chế độ nô lệ khác mà thôi. Thứ họ cần không phải ban ơn, diệt thế hay mạng của mấy tiên nhân cao cao tại thương. Theo ta, thứ họ cần bây giờ là lý tưởng, một lý tưởng đủ để khơi dậy nộ hỏa, thúc ép bọn họ chiến đấu tới c·hết. Dù sao kẻ không dám đứng lên dành lấy tự do thì không xứng được sống trong một thế giới tự do.
Miêu Nhị gõ gõ vào giỏ lá:
- Ngươi không định làm thánh nhân đó chứ? Ngươi nói hệt như là mấy lão già thối ấy.
Tịch Lam cười khẩy:
- Thánh nhân? Có thấy thánh nhân nào mang theo ba con tai ách chi thú không… Ta chỉ là người thường thích lo chuyện bao đồng mà thôi. Ta nghĩ được mục tiêu tiếp theo rồi, chiếm lấy tòa thành này hoặc một tông môn nào đó, thực hiện thí nghiệm xã hội kiểu mới thôi nào!
- Mới thế nào?
Cả hai con mèo cùng đồng thanh hỏi. Tịch Lam chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Ta cũng không biết, nhưng sẽ chẳng thể tệ hơn hiện tại được nữa đâu…
Như kế hoạch, Tịch Lam lần mò tìm được khu vực buôn bán. Quy mô của nơi này rất to lớn, cả thẩy có bốn khu vực riêng biệt phân theo các hướng. Phố đông, bán đan dược, trận pháp, v·ũ k·hí. Phố tây bán dã thú, nô lệ, phố bắc thì là hàng dệt may còn phố nam là nơi để ăn chơi, giải trí.
Bốn khu vực này bao quanh phủ thành chủ, xung quanh có trong binh canh gác rất nghiêm gặt, cứ 300 m là có một trạm gác, 1000 m là đặt một vọng lâu. Đường xá nơi này làm bằng đá hoa cương. Xe cộ kéo bằng dã thú, to và dài như toa tàu hỏa qua lại tấp nập.
Trước cổng vào các khu luôn có một bảng cảnh báo cấm bay lượn, cấm chen hàng, cấm đánh nhau. Nhìn có vẻ rất quy củ, giống kiểu trạm chờ xe buýt ở trái đất. Tịch Lam xếp hàng cả tiếng mới tới lượt mình. Hắn muốn vào khu đan dược trước, dù sao cần tìm hiểu về giá trị của đống cây cỏ thu lượm lần trước cái đã sau đó mới tính đến chuyện khác.
- Nhóc con, đến đây làm gì?
Một tên lính mặc giáp trụ đen xám cúi đầu quát hỏi. Tịch Lam rất phối hợp, hắn mở cái giỏ lá bên trong chứa đầy mấy loại rễ củ và hoa ra:
- Bẩm ngài, con đến để đổi thảo dược lấy gạo và muối.
Tên lính thấy giỏ thảo dược này cũng chẳng có giá trị gì lắm, liền hất hàm nói:
- Ngươi đăng ký chưa?
Tịch Lam giả bộ sợ hãi hỏi:
- Dạ bẩm chưa…
Tên này có vẻ cũng chả muốn bắt nạt một đứa trẻ:
- Chưa thì nói là chưa, mất thời gian!
Tên lính quát lớn sau đó chỉ tay về cái bàn phía xa:
- Qua đó đăng ký, nộp tiền.
Tịch Lam cảm ơn rối rít sau đó khệ nệ ôm cái giỏ lá chạy vội như là vừa mới thoát khỏi miệng cọp. Ở chỗ đăng ký, Tịch Lam lại gặp một tên rắc rối khác, hắn hỏi tung tung, truy vấn nguồn gốc số dược liệu… Mất gần hai tiếng thì Tịch Lam mới nhận được thẻ gỗ thông hành.
- Phí vào cửa thôi mà mắc quá!
Vừa đi hắn vừa than thở, tổng tiền làm thẻ gỗ lẫn tiền vào cửa, thuế buôn bán là 10 linh xu, một linh xu bằng mười hạ phẩm linh thạch. Hắn chỉ có năm mươi viên nên phí sẽ tính vào hàng hóa, hơn hai phần ba số thuốc trong giỏ đã bị lão ấy lấy ra trừ nợ. Nhìn lại cái giỏ rỗng tuếch chỉ còn lại hai con mèo ú nằm gọn lỏn bên trong. Hắn chửi thầm:
- Sao lão không lấy hai con mèo này và tha cho số số thuốc ấy nhỉ!
Hai con mèo kia thấy Tịch Lam chửi mình thì chỉ nhẹ lắc đuôi rồi tiếp tục ngủ. Tịch Lam hết cách, hắn tìm tới một cửa hàng thu mua dược liệu loại nhỏ, sau khi dốc sạch giỏ thuốc ra cũng chỉ đổi được 3 linh xu. Hắn bực mình ném mấy đồng xu rách này vào giỏ.
Miêu Nhất đang ngủ thì bị mấy đồng xu này rơi trúng đầu, nàng ta bật dậy ngửi ngửi:
- A, là linh xu!
Nói rồi nàng ăn luôn một xu, Miêu Nhị nghe thấy có thức ăn cũng vội vàng tỉnh dậy, há miệng to ăn luôn một xu nữa. Tịch Lam thấy vậy thì vội giựt đồng xu còn lại, hai con mèo kia thấy vậy thì nhảy bổ lên, cắn vào tay hắn nhưng hắn nhất quyết không buông. Miêu Nhị hét lên:
- Này Tịch Lam, đồng xu này được làm từ sơn mạch tinh hoa, có chứa linh khí, giá trị tương đương với linh thạch trung phẩm. Sau khi qua tay nhiều người sẽ có thêm nhân khí, tục khí. Với người thường thì đây là đồng xu còn với chúng ta nó là thuốc bổ, mau cho ta ăn, ta lớn rồi hóa thành người thì ngươi mới cưỡi lên được. Chả phải ngươi rất muốn cưỡi ta sao…
Tịch Lam sống c·hết cũng không chịu buông. Người ngoài nhìn vào thấy cảnh tượng này thì chỉ biết phì cười, coi Tịch Lam là một tên nhóc bị não. Khi không lại đi cãi nhau với con mèo. Cũng phải, vì những gì mà Miêu Nhị nói lọt vào tai bọn họ cũng chỉ có “Meo meo” mà thôi.
Vất vả một hồi hắn cũng lấy được đồng xu ấy ra, tuy hai tay đầy rẫy những vết mèo cào nhỏ máu nhưng trong lòng hắn thì thở phào nhẹ nhõm. Đi sâu vào phía trung tâm, Tịch Lam thấy được càng nhiều thứ mới lạ. Những kiến trúc độc đáo, thậm chí có phần kỳ dị nhiều không tưởng, khác biệt với lối kiến trúc cổ kính phía ngoài.
- Ban đầu ta cứ nghĩ thế giới này khá lạc hậu nhưng khi vào đến đây thì suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất. Vật dụng thủy tinh, đồ kim khí, thiết bị công nghệ cao,… Mấy thứ này nãy giờ gặp không ít. Nếu dưới núi đã vậy thì trên núi, nơi cao cao tại thượng ấy còn vĩ đại đến cỡ nào nữa?
Miêu Nhị nhảy lên vai Tịch Lam, có vẻ nàng ta vẫn còn tức giận vụ đồng xu:
- Hừ, ngươi sợ rồi?
Tịch Lam gật đầu:
- Sợ rồi! Ta cứ nghĩ sẽ có ưu thế về mặt công nghệ nhưng hóa ra đã lầm. Những thứ ở trái đất có thì nơi này cũng có, thậm chí có vài thứ còn tinh xảo hơn, hiện đại hơn rất nhiều. Nhưng mà không sao, khoa học sẽ không từ chối cái mới, ta sẽ tìm ra cách thích nghi nhanh thôi.
Thăm thú chán chê, Tịch Lam đi tới một trạm gác, tìm một tên lính có vẻ dễ nói chuyện, đưa hắn ta đồng xu cuối cùng và hỏi:
- Đại nhân, ngài có thể chỉ cho con nơi có thể đổi gạo và muối không?
Tên lính nhìn xung quanh không thấy ai để ý thì nhận đồng xu và nói:
- Phía sau Ngũ Đan phường có một chợ quỷ, ngươi có thể đổi đồ với giá hời ở đó. Tuy nhiên nhắc luôn, nơi đó không có luật lệ. Vẫn là buôn bán ở phố chính đi, phí có thể hơi cao nhưng ít ra không ai dám ra tay với ngươi.
Tịch Lam nghe vậy thì liền khom người cảm tạ. Hắn tính rằng muốn có nhiều tiền thì không thể buôn bán chính ngạch được, giá cả cứng nhắc, thuế phí cao ngất chưa kể đến việc dân thường thì không có quyền thương lượng. Vậy nên ngay từ đầu hắn đã nhắm vào nơi buôn bán b·ất h·ợp p·háp.
Chợ quỷ, nghe thì có vẻ đáng sợ nhưng tới nơi thì mới thấy nó cũng không khác chợ đầu mối bình thường. Người qua kẻ lại, gian hàng đông đúc còn hơn cả phố buôn bán chính. Xem ra thu nhập của thành chủ và các cửa hàng không đến từ việc buôn bán ở phố chính với khoản thuế phí cao cắt cổ kia mà là ở đây.
Tịch Lam vừa đi vừa quan sát, các mặt hàng được bày bán khá hỗn tạp, thật giả lẫn lộn, người mua người bán thi nhau trả giá, ai ai cũng muốn kiếm về cho mình một món hời.