Quan Gia

Chương 951: Lại có hi vọng rồi!




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 951: Lại có hi vọng rồi!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Nếu chỉ đổi chỗ với Trương Hiệu Liêm thì cũng được. Ở thành phố cấp địa, Bí thư Thành ủy được điều nhiệm thành phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tuy chưa từng có tiền lệ ở Sở Nam, các tỉnh khác cũng chưa từng có sự điều động như thế, nhưng nếu Cửu An muốn làm, Vương Thì Hằng cũng không nghĩ ra vị trí nào tốt hơn cho anh ta, không bị xử phạt cũng đã không tệ rồi.

Nhưng vấn đề ở chỗ, theo tin tức mà bạn học của Vương Thì Hằng làm trong văn phòng Tỉnh ủy báo cho anh ta biết, anh sẽ không tiếp nhận toàn bộ công việc của Trương Hiệu Liêm. Trên thực tế, Trương Hiệu Liên không chỉ đảm nhận chức phó Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy thiệt thòi như vậy, nghe nói y rất được lòng Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Phí Hạ Hi, đồng thời cũng rất thân thiết với thư ký Lôi Húc Minh của Lâm Khải Hàng. Vì thế, Trương Hiệu Liêm được xem như là một phó Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy có thực quyền, được phân công quản lý hai đơn vị cấp giám đốc sở.

Vương Thì Hằng tới, chỉ sợ là Phí Hạ Hi sẽ không khách sáo với anh ta, cơ bản là sẽ rất rảnh rỗi.

Đủ thứ tin tức truyền đến, lòng Vương Thì Hằng càng lúc càng lạnh.

Nhưng giờ Lưu Vĩ Hồng dù bận cũng ung dung mời anh ta chơi cờ, Vương Thì Hằng cũng không thể yếu đuối được, chẳng lẽ chơi cờ tướng cũng không nổi sao?

Cũng muốn biết được tài đánh cờ của anh chàng trẻ tuổi này, rốt cuộc cao đến đâu mà dám bày một ván cờ đến khiêu chiến quán quân cờ tướng trong cơ quan.

Ngay từ đầu, đôi bên đánh cũng đã nhanh, theo đúng chuẩn mực. Lối chơi cờ và lối hành xử trong công tác của Lưu Vĩ Hồng rất khác nhau, không nề hà công sức, chỉ không muốn thất bại. Đầu tiên hắn bày ra thế phòng ngự, không nóng nảy vội vàng, bố cục gọn gàng.

Đánh mấy nước, Vương Thì Hằng chủ động tiến công, quân mã và quân pháo đều vượt qua sông Sở, châm ngọn lửa chiến tranh.

Lưu Vĩ Hồng vẫn cố thủ như trước, gặp chiêu nào thì giải chiêu đó, hóa giải thế công của Vương Thì Hằng.

Hồ Ngạn Bác là người xem cờ rất tốt, yên lặng ngồi một bên, nâng chén trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, không lên tiếng. Nhưng có thể nói Hồ Ngạn Bác cũng rất tập trung, hẳn cũng là một người cao cờ. Đối với những người không thích chơi cờ, ngồi xem đánh cờ quả thật rất nhàm chán, rất ít người ngồi yên được.

Thấy nước cờ của Lưu Vĩ Hồng không hề vội vàng hấp tấp, Vương Thì Hằng chợt giận dữ. Rõ ràng cơ hội không tốt mà vẫn muốn tấn công, bắt một quân mã của Lưu Vĩ Hồng, khói lửa trên bàn cờ bốc lên bốn phía. Vương Thì Hằng dốc toàn lực tấn công, Lưu Vĩ Hồng lại hết sức phòng thủ, bao bọc quân tướng của mình không cho gió mưa chạm tới. Mặc cho Vương Thì Hằng ra sức tấn công, Lưu Vĩ Hồng vẫn cứ sừng sững bất động.

Khóe miệng Hồ Ngạn Bác dần nhếch lên thành nụ cười.

- Chiếu tướng!



Sau khi Vương Thì Hằng kêu “chiếu tướng” đến lần thứ mười, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đẩy quân pháo đen vào đúng điểm quan trọng, hô “chiếu tướng!”

Vương Thì Hằng giật mình kinh hãi, nhìn kỹ bàn cờ một chút, cười ha hả, vươn tay gom hết quân cờ trở về, nói:

- Bí thư Lưu, lợi hại quá!

Trong lúc nhất thời vô ý, anh ta đã bị pháo đen tuyệt sát.

Quân ngựa và quân xe của Lưu Vĩ Hồng vẫn đang gần hang ổ của mình, còn quân pháo đen như một kỵ binh xông tới. Một cao thủ đã đạt đến một trình độ nhất định về chơi cờ, rất ít khi gặp phải nước cờ bức sát này, bình thường tới tàn cuộc mới có thể phân thắng bại. Vương Thì Hằng kỳ lực không kém, nhưng trong lòng đang có việc, không khỏi bị “đánh lén”.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:


- Bí thư Vương, trong lòng có việc sao?

Vương Thì Hằng cũng như trước nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Ai mà trong lòng chẳng có việc?

Những lời này còn có chút ý cảm thán. Nếu Vương Thì Hằng đã biết Lưu Vĩ Hồng hôm nay mời anh ta đến Kỳ viện Nhạn Đỉnh không đơn giản chỉ để chơi cờ thì cũng không cần phải kiêu ngạo làm gì. Trong quan trường, muốn diễn xuất làm ra vẻ, cũng phải tùy trường hợp, trong phạm vi nhỏ thì không cần. Hơn nữa, Vương Thì Hằng cũng nằm trong bộ máy Thành ủy Cửu An, quan hệ gần gũi với Lưu Vĩ Hồng. Các đồng chí khác đều rất kính trọng Lưu Vĩ Hồng nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Lưu Vĩ Hồng cứ mỉm cười, vừa cầm bao thuốc là bên bàn cờ, kính cẩn đưa cho Vương Thì Hằng một điếu, cũng châm ình và Hồ Ngạn Bác một điếu.

Thuốc là thật sự là thứ tốt, châm ba điếu thuốc lên, dường như trong không khí có vài thay đổi nhỏ. Dù không sờ thấy được, nhưng có thể cảm nhận được.

- Bí thư Vương, có thời điểm, thắng bại không đồng nghĩa với được mất. Vị lãnh tụ vĩ đại trong chiến tranh giải phóng đã từng nói: còn người mất đất, thì đất và người đều còn; đất còn người mất, thì mất cả đất lẫn người. Đạo lý này lúc nào cũng chính xác.

Lưu Vĩ Hồng nhả ra một đám khói, chậm rãi nói.

Vương Thì Hằng cười khổ một tiếng:

- Lãnh tụ vĩ đại đã dạy, đương nhiên phải có lý. Nhưng đó là tiến hành cùng thời gian, cùng địa điểm. Giữ được người thì bộ đội mới có sức chiến đấu.

Quan trường và chiến trường cơ bản vẫn khác nhau rất lớn.


Tuy theo tin tức mà Vương Thì Hằng có được Tỉnh ủy cũng không định xử phạt gì anh ta, nhưng sau khi điều nhiệm rồi, nếu không có đại lão ủng hộ đắc lực sau lưng, Bí thư Thành ủy như anh ta cũng không còn sức nào chiến đấu.

Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:

- Bí thư Vương, xin thứ cho tôi nói thẳng, có đôi khi suy nghĩ là một vòng lẩn quẩn, bao nhiêu vấn đề thật ra cũng chỉ có một cách giải quyết. Cửu An không phải là chỗ để ngựa nhớ chuồng, còn Sở Nam cũng không nhất định đáng được lưu luyến.

Vương Thì Hằng đột nhiên bàng hoàng, mắt nhìn Hồ Ngạn Bác, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Cùng là con ống cháu cha từ Bắc Kinh đến, ngày thường không hề ra vẻ, ngay cả chính mình cũng xem thường sự tồn tại của anh ta, không ngờ chỉ tùy tiện nói một câu đã khiến mình bừng tỉnh.

Xem ra được sự hun đúc của gia đình từ nhỏ, tầm nhìn chính trị cũng rất khác biệt.

Lưu Vĩ Hồng nói khẽ:

- Bí thư Vương, tôi cũng đồng tình với lời của Ngạn Bác. Việc bố trí nhân sự trong tỉnh, chắc là nhiều cán bộ được nghe phong thanh. Trưởng ban Thư ký Trương đến Cửu An, cơ bản đã định rồi. Nhưng Bí thư Vương, anh không nhất định phải lên Tỉnh ủy tiếp nhận chức vụ của y.

Nếu đã bắt đầu, thì Lưu Vĩ Hồng cũng không giấu diếm gì nữa. Hôm nay hắn mời Vương Thì Hằng đến Kỳ viện Nhạn Đỉnh là để đại diện cho “nhóm họ Lưu” chào đón Vương Thì Hằng, nếu nói chuyện quanh co vòng vèo thì không khỏi có vẻ không đủ thành ý.

Vương Thì Hằng không kìm lòng nổi, ngồi thẳng lên, rất khách khí nói:

- Xin Bí thư Lưu chỉ bảo.

Lời này có một nửa là khách khí, nhưng cũng có một nửa xuất phát từ nội tâm Vương Thì Hằng. Anh ta ngày càng cảm thấy, người thanh niên ngồi đối diện với mình, tâm tư chín chắn, hoàn toàn khác với bề ngoài. Rất nhiều lúc, Vương Thì Hằng đối diện với Lưu Vĩ Hồng đều nảy sinh ảo giác là đang nói chuyện với bạn cùng lứa.


Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chỉ bảo thì không dám nhận, chỉ là bạn bè tâm sự thôi… Bí thư Vương, trước đó anh luôn công tác ở Cửu An, lý lịch công tác không trực thuộc cơ quan tỉnh, cũng không trực thuộc cơ quan trung ương. Thật ra tôi cảm thấy như vậy cũng không thích hợp lắm. Thời gian công tác ở địa phương quá dài, về mặt kinh nghiệm, tất nhiên sẽ rất phong phú, nhưng về tầm nhìn, thì không khỏi bị hoàn cảnh hạn chế. Vào thời điểm thích hợp, đến công tác một thời gian ở các bộ và ủy ban trung ương, tôi cảm thấy là một lựa chọn không tồi.

Vương Thì Hằng không khỏi cười khổ trong lòng một tiếng.

Địa phương – các bộ và ủy ban trung ương; các bộ và ủy ban trung ương – địa phương.

Phương thức tuần hoàn như thế, tất nhiên là phương thức tốt nhất, nhưng lại cần có một hậu trường vô cùng vững chắc, nhất là loại con ông cháu cha như Lưu Vĩ Hồng, gần như cách thức ấy là con đường lên chức chung của mỗi người. Cán bộ địa phương bình thường được điều đến các bộ và ủy ban trung ương không phải chưa từng có tiền lệ, nhưng rất nhiều cán bộ công tác cả đời ở địa phương nhưng tới tận bây giờ cũng không được chuyển lên các bộ và ủy ban trung ương lần nào.


Đường hướng lên chức như vậy, nhất định không gian bay lên cũng rất giới hạn.

Dù sao, quyền lực cũng có kết cấu như Kim Tự Tháp. Kém thêm một bậc, thì số người tăng lên theo cấp số nhân. Tỉnh Sở Nam có hơn mười bốn huyện thị, hơn mười ban ngành trực thuộc tỉnh, cán bộ cấp giám đốc sở nhiều không đếm xuể, nhưng cán bộ có thực quyền cấp phó tỉnh bộ và tỉnh bộ chỉ có một phần mười. Muốn nâng ột bước, cạnh tranh khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ ra được.

Nhưng hiện tại Lưu Vĩ Hồng đã giáp mặt anh ta để nói đến vấn đề này, Vương Thì Hằng sao có thể bỏ qua được?

- Vậy, Bí thư Lưu cảm thấy đến các bộ và ủy ban trung ương nào công tác một thời gian sẽ thích hợp hơn?

Vương Thì Hằng hỏi dò, trong mắt lóe lên một tia sáng rõ ràng.

Lưu Vĩ Hồng đã mở miệng nói, nếu Vương Thì Hằng vẫn còn kiêu ngạo thì không khỏi quá đáng. Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, nếu không nắm chặt lấy, Vương Thì Hằng có thể làm đến Bí thư Thành ủy sao? Biết được cha của người này là Tư lệnh quân khu, bác cả là Ủy viên Bộ chính trị, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Đến bộ và ủy ban trung ương nào, tôi cũng không tùy tiện ra ý kiến. Thế này, Bí thư Vương, anh có thể giành ra thời gian hai ngày được không? Ngạn Bác muốn về Bắc Kinh thăm cha mẹ, nếu tiện thì hai người cùng đi đến Bắc Kinh đi. Ngạn Bác khá quen thuộc Bắc Kinh, cậu ấy sẽ giới thiệu vài người bạn cho anh quen biết. Hôm qua tôi cũng đã gọi điện thoại cho bác cả tôi rồi, nói sơ tình hình của anh cho bác ấy biết.

Vương Thì Hằng không khỏi vui mừng quá đỗi, vui đến nỗi không nói nên lời.

Lưu Vĩ Hồng thật sự đề cử mình với Lưu Thành Thắng.

Thật đúng là nơi sơn cùng thủy tận lại có đường! Lại có hi vọng rồi!

Trước khi đến Kỳ viện Nhạn Đỉnh, tâm trạng Vương Thì Hằng rất nặng nề, thậm chí còn có chút nản lòng thoái chí. Không ngờ trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng đã cho anh ta một niềm vui bất ngờ như thế. Quả thật khiến người ta không thể tin được, tưởng như trong mộng.

Là Bí thư Thành ủy, Vương Thì Hằng biết rõ, đối với một cán bộ cấp giám đốc sở như anh ta, được Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trung ương để mắt đến có ý nghĩa như thế nào. Dù cho thế cục Cửu An lộn xộn, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không thể tiến thêm một bước, nhưng lọt được vào mắt xanh của Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, như lời Lưu Vĩ Hồng nói, công tác một thời gian ở các bộ và ủy ban trung ương, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày. Hơn nữa, trải qua công tác ở bộ và ủy ban trung ương cũng là trợ lực lớn nhất cho chức vụ mà anh ta sẽ đảm nhiệm sau này. Từ các bộ và ủy ban trung ương ra ngoài, sẽ có rất nhiều lựa chọn.

Đây gọi là Tái ông mất ngựa, không phải là không có phúc!

Xem ra, có những vấn đề khiến người ta đau nát cả đầu, chỉ cần thay đổi phương thức là đã có thể dễ dàng giải quyết.

- Bí thư Lưu, cảm ơn!

Vương Thì Hằng đứng dậy, trịnh trọng nói.